Mọi người đều kinh ngạc, lúc nãy vừa mới tuyên bố người đính hôn, mà lúc này lại cùng cô vợ sắp cưới tin đồn hôn nhau, rốt cuộc thì ai mới thật sự là con dâu nhà họ Hàn, hình như đã rõ ràng rồi.
Tuyết Nhi thấy hai người hôn nhau thân mật như vậy, đôi mắt tức giận tràn ngập tia máu, bây giờ cô giống như một thằng hề, bị người ta vứt bỏ, một thằng hề bị mọi người châm biếm.
"Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy hắn ra, để cho môi hắn rời khỏi môi mình, nhưng mà cô vừa nói ra mấy chữ, lại một lần nữa bị hắn ngăn lại.
"Gọi tôi Liệt. . . . . . Không gọi. . . . . . Tôi sẽ không thả. . . . . ." Hắn vừa hôn vừa uy Hi*p, hoàn toàn quên mất chân của mình bị thương.
Thừa Vũ đứng ở cửa chính, dựa lưng vào vách tường, nhìn đám người đang vây quanh kia, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Nhìn tình huống này, bữa cơm hôm nay lại không ăn được. Hàn Đông Liệt, anh quả nhiên có thủ đoạn! Bội phục!
Âu Thiển Thiển bị hôn đến cảm thấy chóng mặt, cô cũng không dám giãy giụa mạnh quá, vì sợ động đến vết thương trên chân của hắn, nhưng ở đây có nhiều người nhìn cô, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ không dám gặp ai nữa mất.
Cần phải thỏa hiệp, cô lí nhí nói "Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . ."
Kêu liên tục nhiều tiếng, Hàn Đông Liệt mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
Âu Thiển Thiẻn đỏ mặt nhìn hắn, trên mặt của hắn lại tràn đầy niềm vui, cũng đầy mồ hôi trên mặt, cô lo lắng hỏi thăm "Còn đau lắm không? Anh cố gắng chờ một chút, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!"
Vừa rồi Tuyết Nhi đã gọi bác sĩ rồi? Tại sao lại lâu như vậy?
"Đến rồi!" Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa chính, sau đó cùng nhường đường.
Hàn Đông Liệt được cẩn thận đưa lên băng ca, tay của hắn vẫn nắm chặt tay Âu Thiển Thiển, hai người từ từ rời khỏi đại sảnh.
Lúc khách khứa quay đầu lại, Tuyết Nhi đã không còn ở trong đại sảnh nữa rồi, tất cả mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tuy nhiên vẫn không tìm được. Cũng đúng, dù là ai xảy ra chuyện như vậy, cũng không còn mặt mũi đứng ở đây nữa.
Mà bữa tiệc sang trọng này lại chuyển thành nơi bàn luận, mỗi người không ngừng bàn tán chuyện mới vừa xảy ra.
Trong một gian phòng ở lầu hai của bữa tiệc
Tuyết Nhi nằm lỳ ở trên giường không ngừng khóc thút thít, nước mắt lem hết phấn trang điểm trên mặt của cô, cũng khóc đến mức ướt hết một cái chăn trắng.
Tại sao? Tại sao anh Đông liệt lại đối xử với cô như vậy? Lúc nhỏ kể từ ngày biết hắn, hắn luôn bảo vệ cô cẩn thận, cho tới bây giờ cũng không làm tổn thương cô, nhưng bây giờ hắn chỉ vì một cô gái đã vứt bỏ hắn mười lăm năm mà hung hăng làm đau nhói lòng của cô.
Tại sao? Cô rốt cuộc có chỗ nào thua kém cô gái kia? Cô gái đáng ૮ɦếƭ, rốt cuộclà cô dùng yêu thuật gì mê hoặc anh Đông Liệt? Nếu như cô ta biế mất khỏi thế giới này, anh Đông Liệt chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh cô? Đúng, không sai, nhất định là như vậy!
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống dãy số liên tiếp, hít sâu một hơi, hướng về phía điện thoại di động nói "Này, chuyện tôi đã nói trước đây, ngươi tính như thế nào? Tốt, vậy liền bắt đầu hành động đi!"
Bệnh viện
Hàn Đông Liệt lại nằm ở trên chiếc giường trắng như tuyết một lần nữa, đùi phải lại một lần nữa băng bó thạch cao, cũng may là lúc trước chỉ bị nứt xương một chút, cũng không quá nghiêm trọng.
Âu Thiển Thiển mở mắt thật to, nhìn chằm chằm người đang nằm ở trên giường bệnh, hung hăng nói "Đúng là anh muốn nửa đời sau của anh bị què? Anh không muốn điều trị chân phải hay sao?"
Hàn Đông Liệt nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười, làm bộ không nghe thấy!
Âu Thiển Thiển thật sự bị người đàn ông này làm cho tức ૮ɦếƭ, bác sĩ vừa mới nói, chân của hắn vốn đã tốt rồi, nhưng lại bị thương nghiêm trọng mới dẫn tới như vậy. Hắn là một người ngồi tít trên cao, có ai dám ᴆụng đến hắn đâu, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, là chính hắn tự làm.
"Hàn Đông Liệt, nếu như anh tái phạm lần nữa, tôi sẽ mặc kệ anh!" Cô đã không còn hơi sức chịu đựng khi hắn làm cô hoảng sợ, tại sao mười lăm năm không gặp người đàn ông này lại trở thành một người điên cuồng tự làm khổ mình? Hơn nữa đều là bởi vì cô mới biến hắn thành như vậy.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Hàn Đông Liệt từ từ mở ra hai mắt, nhìn vẻ mặt tức giận cô nói "Cho tới bây giờ tôi cũng không cần ai chăm lo cho tôi, là em tự mình dính sát lấy tôi đấy!"
Dính sát? Người đàn ông này dám dung từ "Dính sát" này?
Có ૮ɦếƭ cô cũng. . . . . .
"Được!" Âu Thiển Thiển tức giận vì đã hết ý kiến, "Anh cứ từ từ nằm ở chỗ này đi, tôi đi về!"
"Vậy cũng được, tôi cũng trở về!" Hàn Đông Liệt ngồi dậy, đang muốn xuống giường.
"Anh điên rồi? Chân của anh không thể cử động được, ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi!"
"Vậy em ở lại sao?"
"Tôi. . . . . ." Âu Thiển Thiển đột nhiên á khẩu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu than thở nói, "Tôi không đi về, anh mau nằm xuống đi!"
Người đàn ông như vậy, rốt cuộc muốn cô phải làm sao đây?
Hàn Đông Liệt cười hả hê, từ từ nằm lại giường, sau đó cực kỳ tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói"Bảo bối của tôi, chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở giường đơn, tôi thật là có duyên với giường đơn nha!"
Đổ mồ hôi !©¸®! Âu Thiển Thiển đã không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung loại người như hắn, không muốn cùng hắn gay gắt, không muốn cãi nhau với hắn nữa, thật mệt ૮ɦếƭ cô rồi! Cởi giày cao gót, nghiêng người nằm ở một bên giường.
Ngủ đi, mệt rồi. . . . . . Thật mệt ૮ɦếƭ đi. . . . . .
Hàn Đông Liệt ôm chặt cô từ phía sau, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói "Về sau không cho phép em cùng người đàn ông khác đi cùng, em chỉ cần vẫn sống ở bên cạnh tôi là được rồi, biết không?"
". . . . . ." Âu Thiển Thiển không trả lời, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, hai người nặng nề ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc", Âu Thiển Thiển buồn bực nhíu mày, vuốt vuốt mắt, vừa định xuống giường, lại bị người ôm vào lòng, thật chặt không buông tay.
"Anh làm gì đấy à? Mau buông tay, có người đến rồi!" Nàng nguyền rủa hắn.
"Tôi mặc kệ, tôi ngủ, ngủ tiếp một chút!" Hàn Đông Liệt lại ôm chặt cô, không để cho cô giãy giụa.
"Cộc cộc cộc" cửa phòng bị gõ vang một lần nữa, sau đó là giọng nói ngọt ngào của Tuyết Nhi, "Anh Đông Liệt, Tuyết Nhi tới thăm anh, anh ở đâu?"
Nghe có tiếng gọi, Hàn Đông Liệt cau mày, mở ra hai mắt, có chút phiền lòng buông Âu Thiển Thiển ra.
Âu Thiển Thiển vội vàng xuống giường, sửa sang lại quần áo đang xốc xếch, sau đó đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Mà đập vào mắt là ba người. . . . . .
Tuyết Nhi, Thừa Vũ, còn có. . . . . .
Cô đột nhiên trợn to đôi mắt, thân thể có chút run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng!
Anh ta. . . . . . Anh ta sao lại tới?
Cô đứng sững sờ ở cửa, đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu thật sâu, không ai nhìn thấy nét mặt của cô, cũng không người nào biết tâm tư cô hiện đang như thế nào!
"Anh Đông Liệt, chân của anh không sao chứ? Em thật lo lắng cho anh đấy!" Tuyết Nhi đi đến bên giường, quan tâm hỏi thăm.
"Tôi không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện!" Hàn Đông Liệt trả lời xong, tầm mắt liền chuyển đến Thừa Vũ, giọng điệu không vui nói, "Vì sao anh cũng tới?"
"Ha ha ha. . . . . ." Thừa Vũ khẽ cười nói, "Tôi đương nhiên là quan tâm cậu, chỉ là, quan trọng nhất là muốn gặp cô Âu một chút!"
Hàn Đông Liệt khẽ nheo mắt nhìn hắn, hai mắt lạnh lẽo phóng ra tia nhìn sát khí quan sát
Tuyết Nhi thấy dáng vẻ đối địch của bọn họ, không khỏi cong miệng lên nói, "Anh Đông Liệt, thật xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu như không phải là em mời anh đến tham gia sinh nhật của em, thì anh cũng sẽ không như vậy, Tuyết Nhi thật xin lỗi anh, thật xin lỗi. . . . . ." Nói xong, trong hốc mắt của cô liền ngấn nước.
"Chân của tôi không liên quan tới em!" Hắn vuốt đầu của cô an ủi, tầm mắt khẽ nâng lên hướng về Âu Thiển Thiển còn đứng ở cửa, chợt có một loại sát khí ở trong phòng lan tràn, hắn quay đầu, nhìn về phía một người đàn ông xa lạ bên trong phòng, tầm mắt của hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển đang đứng ở cửa, to gan nhìn cô.
"Anh ta là ai?" Hắn hỏi.
Mọi người dời tầm mắt về phía người đàn ông xa lạ, Tuyết Nhi bước tới cạnh bên anh ta, cười giới thiệu, "Anh ấy tên là Lôi Minh, là em mời anh ấy tới giúp anh Đông Liệt đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc, anh Đông Liệt mấy ngày nay đều phải nằm viện, cho nên em giúp anh tìm anh ấy, anh ấy rất lợi hại , nhất định có thể xử lý công việc của tập đoàn Hàn Thiên vô cùng tốt, hơn nữa em cũng đã nói với bác Hàn, bác cũng đồng ý, cho nên anh Đông Liệt, hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi, không cần quan tâm chuyện của công ty rồi !"
Ánh mắt Lôi Minh cuối cùng từ trên người Âu Thiển Thiển di chuyển, nhìn về phía người đang nằm giường- Hàn Đông Liệt, lạnh lẽo mở miệng nói, "Xin chào, Hàn tổng, tôi là Lôi Minh!"
Một câu đơn giản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ, dáng vẻ của hắn, thanh âm của hắn, cùng ánh mắt của hắn căn bản giống người của thế giới này, mà giống như sứ giả tới từ địa ngục.
Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, nhìn Âu Thiển Thiển đứng ở cửa không nhúc nhích, sau đó ánh mắt lần nữa chuyển dời đến Lôi Minh, chất vấn, "Mọi ngươi nghĩ vậy sao?"
Lôi Minh như ma quỷ, hai mắt nhìn về phía Âu Thiển Thiển, trong nháy mắt thay đổi nóng bỏng lên, khuôn mặt cứng nhắc hơi cười cười , nói, "Chúng ta là bạn lâu năm, đúng không? Bảo bối!"