Hàn Đông Liệt khống chế hai tay của cô, cười gian từ từ áp sát mặt của cô, một cái rồi một cái hôn lên gương mặt của cô, mỗi một chỗ giống như đang diễn kịch, nhưng càng giống như là đùa giỡn.
"Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, mặc dù tôi rất muốn có đứa bé, nhưng mà thân thể của anh bây giờ vẫn không thể. . . . . . Cho nên chờ sau khi anh tốt lên, chờ sau khi anh bình phục. . . . . ."
Hàn Đông Liệt đột nhiên hôn môi của cô, lại che miệng của cô, sau đó ở trên môi của cô mà nỉ non "Liệt, gọi tôi Liệt!"
Âu Thiển Thiển cau mày, chần chờ gọi một tiếng "Liệt. . . . . . Có thể chờ anh bình phục không? Anh không nên như vậy!" Hiện tại cô rất lo lắng, nhất định phải gọi điện thoại cho Three để xác nhận mới được.
Rốt cuộc tại sao nói ૮ɦếƭ là ૮ɦếƭ? Tại sao muốn như vậy chứ? Nếu như vẫn ở lai nơi đó, không chừng sau này bọn họ vẫn còn có thể gặp mặt, nhưng tại sao? Tại sao đột nhiên muốn biến mất? Rốt cuộc là tại sao?
"Liệt. . . . . . Hàn Đông Liệt. . . . . . Không được, chờ khi anh bình phục, tôi van xin anh!"
Đột nhiên Hàn Đông Liệt chống lên thân thể, thở mạnh tức nhìn phía dưới cô nói "Tôi không đợi được, tôi đã đợi mười lăm năm rồi, em muốn tôi còn phải đợi nữa sao? Tôi không đợi, tôi không muốn đợi, tôi cũng sẽ không đợi thêm nữa!"
"Tiểu Thiển, tôi muốn em, tôi chỉ muốn em, cho nên. . . . ." Hắn đột nhiên di chuyển cánh tay, nằm trên người của cô, ở bên tai của cô nói "Không được từ chối tôi!"
Đột nhiên Âu Thiển Thiển một câu cũng nói không nên lời. Hắn cư nhiên chắc chắn cô chính là Âu Tiểu Thiển, hơn nữa còn nói những lời này với giọng điệu như vậy, Liệt, không đúng, phải là Hàn Đông Liệt, lời khẩn cầu đang lay động trong lòng của cô, anh ấy không phải là người mà cô có thể người yêu, cô cũng không phải người anh có thể người yêu, cho nên. . . . . . Xin không đừng nói với cô những lời như vậy. . . . . .
Với quyết tâm mạnh mẽ, cô lạnh lùng nói, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải Âu Tiểu Thiển, tôi cũng đã nói qua nếu như anh còn nhận lầm người thì tôi và anh sẽ ly hôn lập tức, vì vậy xin mời anh lập tức buông tôi ra, đừng nghĩ là bắt được nhược điểm của tôi thì uy Hi*p tôi, tôi cũng có thể lựa chọn, dù là không thể sinh con của anh. . . . . ."
Cô đột nhiên dừng lại, sau đó cứng rắn nói "Cũng không có việc gì, cùng lắm thì…."
Đột nhiên Hàn Đông Liệt cảm thấy tim rất đau, đúng vậy, đây chẳng qua là nhiệm vụ của cô mà thôi, cô cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ, nhưng cô vẫn không có từ bỏ, cô không có. . . . . . Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Nếu như có thể, hắn hi vọng nguyên nhân chính là . . . . . Cô cũng có một chút yêu mến hắn!
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, bây giờ không phải là em đang uy Hi*p tôi hả?" Hắn cũng đột nhiên chuyển đổi vẻ mặt, tà ác nói, "Em bây giờ đang ở dưới thân thể của ta, mặc dù tôi có một cái chân không thể cử động được, nhưng mà đối phó với một cô gái yếu đuối như em, cũng còn dư sức , tôi muốn em, hiện tại, ngay lập tức, em không có quyền cự tuyệt!"
Đột nhiên, hắn thay đổi điên cuồng, vẻ dịu dàng biến mất trong nháy mắt, giống như là đang phát tiết, giống như là đang trừng phạt, không một chút thương tiếc giày xéo thân thể của cô.
" Hàn Đông Liệt. . . . . . tôi không muốn. . . . . . á . . . . ." Hắn тһô Ьạᴏ để cho cô không chịu được mà thét chói tai.
Hàn Đông Liệt tức giận nhìn cô, đối với cô rống to "Tôi nói rồi, gọi tôi Liệt, tôi muốn em gọi tôi Liệt. . . . . . Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì em mới có thể nhớ, gọi tôi Liệt, Liệt, Liệt. . . . . ."
Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt! Hăn ghét cô gọi khách sáo như vậy, ghét gọi hắn cả tên cả họ, chẳng lẽ cô quên rồi sao? Là cô nói. . . . . .
Liệt, hãy nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, sự xưng hô này là thuộc về một mình em!
Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . em. . . . . . giống như là yêu anh!
Âu Thiển Thiển cảm giác toàn thân đều đau đớn, từ từ mở mắt, cô quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt đang ngủ say ở bên canh, khóe miệng của hắn nở một nụ cười hạnh phúc, làm cho cô vừa hận vừa thương!
Đau khổ nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại nỗi long phiền muộn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cánh tay hắn đang ôm cô, từ từ bước xuống giường, vừa đi về phía cửa được hai bước, cô lại quay đầu lại, nhìn hắn để trần nửa người trên, cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó trở lại bên giường, đem chăn kéo lên trên, đắp lên cho hắn.
Bởi vì cô đã đồng ý với chị là sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, cho nên mới phải làm như thế, cũng không có nguyên nhân nào khác, cô không ngừng tự nói với mình như vậy, nhưng trong lòng cũng có loại cảm giác là lạ, không nói được, không thể nói rõ.
. . . . . .
Ra khỏi phòng, cô lập tức đi tới một góc không có người, gọi điện thoại cho Three!
Điện thoại được kết nối, cô vội vàng hỏi "Three, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Thiển tại sao phải đột nhiên không thấy?"
Đây là yêu cầu của cô ấy.
"Cái gì? Yêu cầu? Tại sao chị phải làm như vậy? Chị ấy bây giờ đang ở đâu?"
Đã chuyển tới một bệnh viện khác, cô yên tâm nha!
"Là bệnh viện nào?"
Thiển Thiển, tôi có thể nói cho cô biết là bệnh viện nào, nhưng mà cô ấy nhờ tôi chuyển lời đến cô, tạm thời không nên đi thăm cô ấy, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, còn có. . . . . .Cô ấy muốn cô chăm sóc thật tốt cho Hàn Đông Liệt.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy, chị không có nói lý do sao?"
Không có.
Chân mày Âu Thiển Thiển nhíu thật chặc, nguyên nhân cuối cùng là gì? Là bởi vì đã gặp hắn sao? Là bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ hắn đã nói với chị cái gì sao, làm tổn thương tới chị sao? Hay là hắn ngủ ở trên vai của cô, nên đã để cho chị đau lòng?
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho cô biết được không? Ít nhất, để cho cô cảm thấy an tâm một chút.
Thiển Thiển, cô làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào? Không có sao chứ? Trong điện thoại Three lo lắng hỏi.
Âu Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói "Tôi không sao, biết chị không có việc gì thì tôi đã yên tâm, được rồi, tôi cúp máy đây"
Thiển Thiển, cô chờ một chút, Thiển Thiển, cô không có chuyện gì thật sao? Thiển Thiển. . . . . . Thiển. . . . . .
Âu Thiển Thiển ngắt điện thoại, sau đó mệt mỏi xoay người, muốn đi vào tắm nước lạnh cho tỉnh táo, nhưng mà lúc cô xoay người, trước mặt cô đã thấy Hàn Đông Liệt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
"Anh. . . . . . anh đã thức?" Hắn đến đây lúc nào? Cô mới vừa nói chuyện với Three, hắn đã nghe?
Hàn Đông Liệt di chuyển, từng bước từng bước đến gần cô "Tôi chỉ vừa đến mà thôi, chẳng qua tôi vừa nghe được tiếng của người đàn ông đó, em ở đây cùng hắn nói chuyện điện thoại?"
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này, cư nhiên vào lúc này dám gọi cho người đàn ông kia, tìm hắn ta kể khổ sao? Bởi vì hắn đã mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cô?
Thì ra là hắn không có nghe thấy! Âu Thiển Thiển buông điện thoại xuống, lạnh lùng nói với hắn "Tôi gọi điện thoại cho anh trai, chẳng lẽ cũng không thể gọi sao?"
"A. . . . . . Có thể, đương nhiên là có thể!" Hàn Đông Liệt đứng ở trước mặt cô, nắm nhẹ lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình, sau đó bá đạo hôn lên môi của cô, lưỡi đưa vào trong miệng của cô, đem theo một viên gì tròn tròn đưa vào cổ họng của cô.
Âu Thiển Thiển kinh hoảng đẩy hắn ra, ngậm miệng mình nói "Anh cho ta ăn cái gì?"
Han Đông Liệt cười cười, nói từng chữ từng chữ "Thuốc … ngừa …… thai!"
"Cái gì?" Âu Thiển Thiển kinh ngạc trợn hai mắt "Anh cư nhiên dám cho tôi uống thuốc? Tại sao anh lại làm như vậy, là anh đã nói sẽ cho tôi một đứa con, nhưng bây giờ anh lại. . . . ."
Thật sự cô rất mong muốn nhanh chóng mang thai, sau đó lập tức rời khỏi tên ác ma này, cô hoàn toàn không nghĩ đến, hắn là một tên điên, một tên lường gạt, chắc chắn sẽ làm những chuyện như vậy!
"Đúng, không sai, là tôi đồng ý em!" Vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ giảo hoạt, một cái tay đột nhiên ôm lấy hông của cô nói "Nhưng mà. . . . . . không phải hiện tại!"
"Không phải hiện tại? Anh có ý gì?" Âu Thiển Thiển dùng sức giãy giụa, tuy nhiên cô vẫn không thể thoát được bàn tay của hắn.
Hàn Đông Liệt ôm cô chặt hơn, gần sát cái mũi của cô nói "Ý tứ rất rõ ràng, tôi nói sẽ cho em một đứa bé, nhất định sẽ cho, nhưng mà không phải hiện tại!"
"Đó là bao lâu?" Cô trợn mắt hỏi hắn. Thời gian cuả chị đã không còn nhiều, cô không thể chờ được nữa, hắn nói không phải là hiện tại, đó là bao lâu, một năm? Hai năm? Mười năm? Hay là lâu hơn. . . . . .
"Cái này thì. . . . . ." Hàn Đông Liệt do dự nói "Tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi suy nghĩ kỹ, sẽ nói cho e biết!"
Hắn làm sao có thể nói ra kỳ han như vậy được? Phải đợi hắn nghĩ ra biện pháp giữ cô ở bên mình cả đời, hắn mới có thể nói kì hạn với cô được. Cô gái này, hắn sẽ không buông tay, nhất định phải giữ thật chặt, nắm thật chặt cô, đến ૮ɦếƭ cũng không buông ra!
Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói "Hàn Đông Liệt, nếu như anh dám trêu đùa tôi, tôi nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh". Cô không nói láo, cô nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hắn.
Hàn Đông Liệt khẽ cúi đầu dán lên trán của cô, sau đó dịu dàng hôn lên môi của cô nói "Em lại không nghe lời, tôi muốn em gọi tôi là Liệt, mở miệng gọi như vậy khó lắm sao? Nếu như lần sau em còn tái phạm như vậy, tôi sẽ nuốt lời, rõ chưa? Nhớ nha?"
"Trả lời tôi!" Hắn lè lưỡi, khẽ liếm môi của cô.
Âu Thiển Thiển rũ mắt xuống, mặt đã đỏ bừng, hơi mở miệng nói "Tôi. . . . . . Tôi biết rồi !"
"Ngoan!" Hàn Đông Liệt hài lòng cười một tiếng, bàn tay nắm chặt lấy đầu của cô, hôn lên môi của cô.
Môi của cô mềm mại, hơi nóng một chút, có mùi vị ngọt ngào, mỗi lần hôn cô, giống như là đang uống một ly cà phê có bảy muỗng đường, để cho hắn cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy có hi vọng.
Đột nhiên, lúc hai người đắm chìm hôn hít, tiếng của một cô gái từ phía sau bọn họ vang lên.
"Các người hôn đủ chưa?"
Hai người đột nhiên dừng lại, cùng nhau nhìn về phía người đang nói chuyện. Cô gái đang nói chuyện có một đôi mắt thật, gương mặt ửng đỏ cùng mái tóc dài gợn sóng, cô toát lên một vẻ trẻ trung hấp dẫn, bộ quần áo màu hồng vừa vặn ôm lấy cả người cô, làm tôn lên cơ thể hoàn mỹ của cô.
Thật là một cô gái xinh đẹp!
"Tuyết Nhi!" Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày, lạnh lùng hỏi "Tại sao em đến đây? Là ai cho em đi vào?"
Bị gọi là Tuyết Nhi, cô gái hơi chu miệng, ghen tỵ nhìn Âu Thiển Thiển bên cạnh hắn nói "Cô ta chính là vợ sắp cưới của anh? A, không đúng, phải nói. . . . . . cô ta chính là vợ của anh?"