Âu Thiển Thiển thấy hai người không nói chuyện, vội vàng kéo áo của hắn, nói nhỏ, "Nói chuyện đi."
Gương mặt Hàn Đông Liệt lộ vẻ khó xử, hé miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, im lặng cả buổi, mới lúng túng nói "Lý tiểu thư, trông cô rất đẹp, rất giống như một ngôi sao, tôi có cảm giác rất quen thuộc, chỉ là mặt của cô bị làm sao? Tại sao phải dán kín? Bị thương sao? Có cần mời bác sĩ xem một chút?"
Cô hơi ngạc nhiên, tay từ từ mò khóe mắt trái của mình, sau đó vừa cười một tiếng vừa lắc đầu một cái.
Đột nhiên, Âu Thiển Thiển dùng sức bấm một cái lên cánh tay của hắn, kề sát lỗ tai của hắn nói, "Nếu không mở bình thì làm sao biết trong bình có gì, gương mặt đối với một cô gái rất quan trọng." Chỉ là, nếu hắn nói lời quan tâm, Tiểu Thiển nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng là tại sao, lòng của cô có chút đau đớn.
Hàn Đông Liệt hung ác nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em muốn ૮ɦếƭ sao?" Lại dám bấm hắn, quá vô lễ.
"Anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển còn muốn nói điều gì đó, nhưng ống tay áo lại bị ai đó bắt lấy, cô quay đầu nhìn chị gái, cô ấy nhìn cô lắc đầu một cái.
Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cô mặt mày hớn hở cùng Âu Tiểu Thiển nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến hắn, mặc dù cô rất muốn để cho hai người có không gian riêng, nhưng là đang diễn trò, không thể để cho hắn phát hiện, tuyệt đối không thể.
Một giờ qua đi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . .
Hàn Đông Liệt nhìn họ nói chuyện không ngừng, nhàm chán ngáp một cái, "A. . . . . ."
Hai người cùng nhau nhìn về phía hắn, Âu Thiển Thiển có chút khẩn trương mở miệng hỏi "Anh cảm thấy mệt mỏi sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Nhìn thấu sự quan tâm của cô, Hàn Đông Liệt khẽ cười lắc đầu một cái, nói, "Tôi không sao, hai người tiếp tục nói chuyện đi, chỉ là tôi muốn mượn bả vai của em một chút!" Hắn nói xong, liền đem đầu của mình tựa vào trên vai của cô, nhắm hai mắt, gương mặt hạnh phúc nói, "Tôi chỉ ở đây ngủ một chút là được rồi."
Hắn thân mật cử động, khiến Âu Thiển Thiển kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Âu Tiểu Thiển đnag nằm trên giường, trên mặt của cô ấy rõ ràng lộ ra sự đau lòng, hai mắt hơi rủ xuống, nước mắt trong suốt ở hốc mắt chớp động, một giọt nước mắt rơi xuống.
Âu Thiển Thiển thấy nước mắt của chị, cô cũng đau lòng đến không thể hô hấp được, cô dùng sức cắn môi dưới của mình, đưa tay chạm vào nước mắt trên gò má của chị, nước mắt của chị rất là lạnh, lạnh đến đáy lòng của cô biến thành nỗi đau sâu hơn.
“Thật xin lỗi!” Cô nói không nên lời, chỉ là giật giật môi, dùng môi ngữ nói xin lỗi chị.
Tiểu Thiển nhìn môi của em gái, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Thật ra thì nên nói thật xin lỗi phải là cô mới đúng, cô lại có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ như vậy. Hơn nữa, trong 15 năm này, Thiển Thiển vì cô bị bệnh mà bỏ ra nhiều như vậy..., cô ấy vốn có thể bỏ cô mà đi, họ căn bản cũng không phải là chị em ruột, cô ấy có thể tự tìm cho mình một cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô ấy không có làm vậy, cho dù là không có tiền, không có ăn, có lúc giống như tên ăn xin ở trên đường, cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ lại cô bệnh nhân này.
Em gái của chị, nên nói thật xin lỗi . . . . . . Là chị!
Hai người lẳng lặng đối diện nhìn nhau truyền lại cảm giác áy náy của mình, mà lẳng lặng trong không gian lại vang lên một tiếng ngáy nho nhỏ, Hàn Đông Liệt nằm ở trên vai của cô, rất nhanh đã ngủ thi*p đi, hơn nữa ngủ rất say sưa, khóe miệng còn mang theo nụ cười.
"Hàn Đông Liệt? Hàn Đông Liệt. . . . . ." Âu Thiển Thiển nhỏ giọng kêu hắn, dò xét xem hắn có thật là ngủ thi*p đi hay không.
Hàn Đông Liệt không có bất kỳ đáp lại nào, vẫn như cũ mà ngủ.
Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng lấy tay nâng đầu của hắn lên, sau đó từ từ di chuyển để cho hắn nằm ở bên giường, nhìn mặt của hắn, cô khẽ mỉm cười một cái, sau đó ngẩng đầu hướng về phía chị nói, "Em đi ra ngoài trước!"
Cô đột nhiên cả kinh, bắt được ống tay áo của em gái, dùng sức lắc đầu một cái.
Âu Thiển Thiển lấy tay của chị xuống, cười nói, "Không có chuyện gì, chị hãy yên tâm đi, hãy quý trọng thời gian ở cùng một chỗ với anh ấy, không được khóc nữa, phải vui vẻ cười, anh ấy vừa khen chị đẹp, cho nên không thể khóc, biết không? Nhắc với chị một chút, anh ấy đối với em như vậy, đó là bởi vì em là Âu Thiển Thiển, anh ấy bởi vì em là Âu Thiển Thiển, cho nên mới như vậy, chị hiểu chưa? Không cho phép khóc!"
Cho tới bây giờ cô cũng không có lừa gạt chị, nhưng mà bây giờ chỉ cần chị có thể vui vẻ, cô thà làm một tên lường gạt, một người có tội.
Cô rũ mắt nhìn Hàn Đông Liệt, gật đầu cười.
Âu Thiển Thiển xoay người, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, Cô rất vui vẻ, hai người bọn họ có thể gặp mặt, có thể ở cùng nhau trong một căn phòng, cô rất vui vẻ. Nhưng rất kỳ quái, mỗi một bước đi của mình, tâm cô lại cảm thấy đau đớn, là vì cái gì đây? Chẳng lẽ lòng của nàng không tốt sao?
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đóng lại, Tiểu Thiển nhìn không chớp mắt Hàn Đông Liệt nằm ở bên giường, cô đưa tay từ từ đến gần mặt của anh ta, nhưng lại không dám ᴆụng vào. Cô sợ vừa ᴆụng nhẹ sẽ làm anh ta tỉnh lại, cô sợ quấy rầy anh ngủ.
Cô hé miệng, cố gắng dung nhiều sức, nhưng một chữ cũng nói không ra, cô muốn gọi tên của anh ta, lần cuối gọi tên của anh ta, tuy nhiên cô đã không thể, cô đã hoàn toàn không thể nói chuyện rồi. Cô đã cảm thấy cô muốn nhanh chóng ૮ɦếƭ đi, nghĩ đến sẽ giống mẹ, sẽ ૮ɦếƭ ở trên giường bệnh lạnh lẽo này. . . . . .
Nhưng mà cho dù ૮ɦếƭ cũng không còn quan hệ gì, thật là không sao rồi !
Chợt Hàn Đông Liệt nhíu mày một cái, đầu cũng nhẹ nhàng di chuyển, sau đó đột nhiên mở mắt, nhìn đến mình nằm ở giường, anh ngồi thẳng lên, hốt hoảng hỏi, "Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như vậy, Âu Thiển Thiển vừa mới rời đi mà thôi, anh ta liền tỉnh lại lập tức. Là cô đã đánh thức anh sao? Hay là bởi vì anh cảm thấy mình gối đầu lên không phải là Thiển Thiển?
"Cô ấy ở đâu? Cô nói đi, nói nhanh một chút đi. . . . . ." Anh ta hốt hoảng nắm bả vai của cô ép hỏi, nhưng mà chợt hắn nghĩ tới cô không thể nói chuyện.
"Thật xin lỗi" Anh xin lỗi, buông tay ra, sau đó dựa vào bánh xe phụ trên ghế đứng lên, vội vàng khập khễnh đi về phía cửa, mà đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cau mày hỏi, "Lý tiểu thư, chúng ta đã từng là gặp qua ở nơi nào?"