Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 11

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Âu Thiển Thiển cầm cà phê đi tới phòng tân hôn của hai người, cô không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa ra, sau đó bưng cà phê đi đến trước mặt Hàn Đông Liệt, mỉm cười nói, "Muốn uống cà phê không?"
Hàn Đông Liệt nhìn cô, bộ dạng của cô đêm nay không giống như cô thường ngày, chẳng những cách ăn mặc vô cùng khiêu gợi, còn đặc biệt ôn nhu, lại còn pha cà phê cho hắn? Tất cả rất ân cần, một sự gian xảo đáng để người ta chú ý.
"Cô không phải không muốn tôi uống cà phê sao? Vì sao còn pha cho tôi một ly cà phê? Trong đó... Sẽ không phải lại bỏ thêm thứ gì chứ?" Giống như lần trước trong cái ly cà phê giống vậy, cô lại giở trò bịp bợm?
Âu Thiển Thiển mỉm cười,khóe miệng lại một lần nữa giơ lên, "Nếu như tôi nói không có thêm gì hết, anh sẽ uống sao?"
"Được!" Hai mắt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt bỗng nhiên lóe sáng, kiên định nhìn cô, "Chỉ cần cô nói không có, tôi sẽ tin tưởng cô!"
Hắn nói xong, cầm lên ly cà phê còn bốc hơi nóng, đưa tới gần môi.
Tâm của Âu Thiển Thiển bỗng nhiên chấn động, cô vội vươn tay ra ςướק ly cà phê trên tay của hắn rồi nói, "Thật xin lỗi, để cho anh thất vọng rồi, trong ly cà phê tôi xác thực đã bỏ
thêm một chút ‘gia vị’."
"Tại sao lại nói cho tôi biết?" Hắn hỏi.
Cô cười nhạo, trả lời, "Bởi vì ly cà phê này không phải pha cho anh"
"Cái gì?" Hắn có chút kinh ngạc!
Âu Thiển Thiển dùng lực, đoạt lấy ly cà phê, đặt ở bên miệng của mình, rồi cười nói, "Đây là tôi pha cho tôi uống!" Nói xong, cô đem ly cà phê còn nóng ở trong tay của mình một ngụm uống hết.
Hàn Đông Liệt giật mình nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy uống xong ly cà phê kia, tại sao cô lại làm như vậy? Trong ly cà phê kia cô thật sự đã bỏ vào thứ gì sao?
"Âu Thiển Thiển, cô đến cùng đã cho chính mình uống cái gì?" Hắn giận dữ hỏi.
"Ha ha..." Âu Thiển Thiển cười nhẹ, đem ly cà phê không còn một giọt nước nào ném xuống đất, sau đó xoay người ngồi bên giường, ma mị nhìn hắn, mỉm cười nói, "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một chút mị dược mà thôi."
Hàn Đông Liệt hoàn toàn sửng sốt, người phụ nữ này rốt cuộc đã cho chính mình uống thứ gì, "Cô điên rồi sao? Cô có biết ăn thứ này sẽ có hậu quả gì không?"
Âu Thiển Thiển nằm khiêu khích ở trên giường lớn tiếng nói, "Tôi đương nhiên là biết, tôi cũng là bởi vì biết rõ nên mới làm như vậy...... Hàn Đông Liệt, anh bây giờ nên làm gì đây? Đem tôi giao cho nam nhân khác, hay là muốn tự mình giải quyết? Nhanh một chút lựa chọn a, tôi đã..."
Đầu của cô có chút choáng váng, dược hiệu phát tác rất nhanh, hiện tại toàn thân của cô nóng rực không thôi, rất khó chịu, hô hấp từng chút trở nên gấp gáp. Cô cười, thật tốt là cô ăn hết dược, như vậy cô tựa như không đường thối lui rồi, liền đổi ý cơ hội đều không lưu cho chính mình.
Hàn Đông Liệt nhìn cô, hai má trở nên đỏ bừng, sương mù che chắn hai con ngươi, nghe hơi thở gấp gáp của cô, hắn bối rối tiến lên phía trước, hỏi, "Cô không sao chớ? Nhịn thêm một chút, tôi đi gọi bác sĩ."
Hắn vừa muốn rời khỏi, Âu Thiển Thiển đã ôm chặt lấy eo của hắn, chủ động hôn lên môi của hắn, lại để cho thân thể của mình dính chặt lấy hắn, cô nói, "Chớ đi... Em thật là khó chịu... Van cầu anh... Ôm em..."
Hiệu lực của dược đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của cô, ngay cả mình vừa mới nói qua cái gì cô cũng không biết, chỉ biết là... Nóng quá... Thật là khó chịu...
Hàn Đông Liệt nhìn cô gái dưới thân mình mặt ửng hồng hiển ra vẻ vũ mị cùng xinh đẹp, hơi thở hỗn loạn củ cô không ngừng đập vào mặt của hắn, mà cô vừa hôn nhiệt độ trên người cô vừa nóng rực lên, sức nóng khiến cho lòng hắn hốt hoảng.
Hắn bảo chính mình không thể xúc động, không muốn " ăn " cô ở loại tình huống này, nhưng lời nói của Giang Minh Húc cứ không ngừng ve vãng ở bên tai..."Nữ nhân a, ôm lấy đến mềm bắt đầu ăn..."
Bắt đầu ăn sẽ như thế nào? Sẽ như thế nào? Sẽ như thế nào? ( thông cảm anh là virgin)
Đầu óc của hắn một mảnh hỗn loạn, mà trong thân thể của hắn dây thần kinh hiện tại không ngừng căng ra.
Âu Thiển Thiển thấy hắn chậm chạp không chịu ra tay, mà chính mình lại nhịn không được kích thích của thuốc, bỗng nhiên, cô đem hai cánh tay hoàn vào cổ của hắn, khuynh thành cười, kêu một tiếng, "Đông Liệt ca ca..."
Thân thể Hàn Đông Liệt chợt chấn động, âm thanh \'Đông Liệt ca ca\' lại để cho dục hỏa mà hắn đã kiềm chế trong nhiều năm bùng phát như núi lửa. Hắn đã hoàn toàn không quan tâm tới lý trí của mình, vội vàng hôn lên môi của cô, hai tay bối rối lại тһô Ьạᴏ đem quần áo của cô xé rách.
Môi của hắn một đường hướng về phía dưới của cô, mỗi một nụ hôn ấn xuống đều phát ra một tiếng, "Tiểu Thiển... Tiểu Thiển..."
Tiểu Thiển? Âu Thiển Thiển suy nghĩ hỗn loạn của cô chợt nghe được hai chữ này, hai tay cô đang vô lực sờ иgự¢ của hắn, thở hổn hển nói, "Không... Tôi không phải Tiểu Thiển... Tôi là Âu Thiển Thiển... Âu... Thiển..."
Hàn Đông Liệt nghe được thanh âm của cô, đột nhiên đứng thẳng người, mà lúc này trên người của hắn đã không đến mảnh vải, xuất hiện trên thân thể của hắn là đường cong và cơ bắp hoàn mỹ, cùng làn da ngâm mê người. Hai tay của hắn dùng sức chế trụ hai cánh tay của cô hai, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô.
"Không nên lừa gạt anh, lần đầu tiên thấy em ở thời điểm đó anh cũng đã nhận ra em rồi, em là Âu Tiểu Thiển, là Tiểu Thiển, là Tiểu Thiển..."
"Không ——" Âu Thiển Thiển la lên.
Hàn Đông Liệt dò xét phần dưới thân thể của cô, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào cô, kiên định mà nói, "Tuy nhiên mười lăm năm về sau, em đã hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cho dù em hóa thành tro, biến thành bọt biển anh cũng có thể nhận ra em, Âu Tiểu Thiển, em là xú nha đầu, anh ૮ɦếƭ cũng sẽ không nhận lầm!"
Tâm Âu Thiển Thiển đột nhiên tê liệt đau đớn, cô muốn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng lại bởi vì tác dụng mị dược, làm cho toàn thân cô đều vô lực, chỉ có thể đứt quãng nói, "Tôi là Âu Thiển Thiển... Tôi là Âu Thiển Thiển... Tôi phải.."
"Tiểu Thiển..." Thanh âm của Hàn Đông Liệt đột nhiên biến thành ôn nhu, hắn ngậm nhẹ ở vành tai của cô, tà mị mà nói, "Hiện tại còn không phải thời điểm để thảo luận chuyện này, chờ anh giúp em đem dược ở bên trong cơ thể giả trừ, sau đó sẽ nói chuyện với nhau! Bất quá có một điểm em phải nhớ kỹ, anh rất rõ ràng anh muốn ai, nếu như không phải em..."
"Anh ᴆụng cũng sẽ không ᴆụng thoáng một phát!" nói xong hắn đột nhiên động thân, xuyên vào trong thân thể của cô.
Đầu của Âu Thiển Thiển trống không trong sự kích thích kịch liệt cùng đau đớn.
Sau một đêm sóng to gió lớn,
Hàn Đông Liệt ôm Âu Thiển Thiển, nặng nề tiến nhập trong lúc ngủ mơ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm cũng là một lần duy nhất mộng đẹp, đơn giản là có cô ở bên cạnh, cho nên hết thảy đều là tốt đẹp.
Tới giữa trưa, hắn lười biếng quay người lại, nhắm hai mắt dùng tay sờ vào vị trí kế bên người, bàn tay lớn sờ soạng thật lâu, nhưng lại hoàn toàn sờ không thấy người nào, hơn nữa bên cạnh hắn chính là cảm giác lạnh lùng đã đã mất đi hơi ấm từ cơ thể của cô.
Hai mắt hắn mãnh liệt mở to ra, nhìn toàn bộ gian phòng, trống trơn im lặng không còn một âm thanh.
"Người đâu?" Hắn cau mày, hai con ngươi lơ đãng nhìn một vòng đỏ tươi ở trên giường, hai hàng lông mày của hắn tự nhiên giãn ra, khóe miệng cũng giơ lên.
Cô là lần đầu tiên của hắn, mà hắn cũng là lần thứ nhất của cô. Chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đã từng không chỉ một lần tưởng tượng qua, nhưng hắn lại không nghĩ rằng thực tế thì hoàn toàn khác xa,sự kết hợp giữa hai cơ thể là cảm giác hông gì sánh kịp, một loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn cười đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ rơi ở dưới đất mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đi đến đại sảnh dưới lầu, tâm tình của hắn thật tốt mà nói, "Dì Lan, tiểu thư... A, không đúng, là Thiếu phu nhân đâu?"
Cô đã trở thành người của hắn, cho nên \'Thiếu phu nhân\' xưng hô thế này là hợp với cô.
Thiếu phu nhân? Dì Lan có chút cả kinh, sau đó mở miệng, "Thiếu phu nhân hai giờ trước đã đi ra ngoài rồi, nói là đi làm."
Đi làm? Cô còn có tâm tình cùng thể lực để đi làm? Sớm biết như vậy tối hôm qua sẽ không hạ thủ lưu tình, quả nhiên là hắn kinh nghiệm không đủ phong phú sao? Xem ra loại chuyện này phải thường xuyên luyện tập mới có thể làm đúng chỗ.
Hàn Đông Liệt bỗng nhiên nhíu mày, quay người, đi về hướng cầu thang.
"Thiếu gia, cơm trưa của ngài..."
"Không ăn!"
Không thấy bóng dáng của cô, hắn không có tâm tình ăn cơm. Xú nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, cô muốn trốn tránh hắn sao? Vì thẹn thùng sao? Ngày hôm qua còn chưa nói chuyện rõ rang còn dám chạy trước?
Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải tra hỏi cho rõ, tại sao phải giả vờ làm Âu Thiển Thiển? Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cô trở về với mục đích gì? Nếu như cô dám không nói, vậy hắn sẽ... Hắc hắc...
Khuôn mặt Giang Minh Húc nhìn có chút hả hê, vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của hắn, "Này, King, chào buổi trưa, hôm nay lại đi làm trễ nữa nha? Vẻ mặt lại tươi rối? Tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? " Hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc quan sát phía sau của Hàn Đông Liệt, hắn cười xấu xa nói, "Âu thư ký hôm nay tại sao lại không cùng ngươi đi làm? Không phải là tối hôm qua các ngươi cái kia cái kia... Làm cho tới khi cô mệt nhọc a?"
"Không có đi làm?" Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày, "Cô không có đi làm sao?"
Nhìn thấy biểu lộ khó coi của hắn, Giang Minh Húc ý thức được có chuyện không hay xảy ra, vội vàng dung bộ dạng nghiêm túc nói, "Đúng vậy , Âu thư ký hôm nay không có đi làm, ngươi không biết sao?"
"Đáng ૮ɦếƭ ——" Hàn Đông Liệt mắng một câu.
Hắn rõ ràng không có ý thức được cô đã rời đi khi nào, hắn là bị chuyện tối ngày hôm qua làm cho choáng váng cả đầu óc sao? Chuyện như vậy lại không có phát hiện được. Thật là đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ ——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc