Âu Thiển Thiển nhìn chính mình trong gương, cô nhìn bộ dáng chật vật của mình, bỗng nhiên thân thể không khỏi có chút run rẩy, mồ hôi lạnh cũng toát ra từ lỗ chân lông, cô hung hăng cắn môi dưới, nhưng vẫn không kìm được giọt nước chảy xuống... Nhỏ trên mu bàn tay...
Hàn Đông Liệt tay đột nhiên buông ra, thoáng kinh ngạc mà nói, "Làm sao vậy?"
Âu Thiển Thiển buông môi ra, thanh âm run rẩy nói, "Tôi... Tôi hiểu rồi... Đã hiểu..."
Hàn Đông Liệt mỉm cười, khẽ hôn vào gương mặt của cô một cái, dịu dàng nói, "Ngoan, như vậy là được rồi, trở về làm việc thôi!" Hắn nói xong, quay người đi ra khỏi toilet, cúi đầu nhìn giọt nước mắt trên mu bàn tay, lông mày cô không khỏi nhăn lại.
Cô khóc, vì sợ hãi? Hay do hắn phát hỏa quá mức? Hù dọa cô?
Thật là đáng ૮ɦếƭ! Hắn phiền não vuốt vuốt huyệt thái dương của chính mình, ngay cả hắn cũng không biết, chính mình sẽ làm ra chuyện biến thái như vậy, rốt cuộc chỗ nào không đúng? Lại có thể đối xử như thế với một cô gái. (trúng tà sao?)
...
Âu Thiển Thiển vẫn còn ngơ ngác đứng trong toilet, cô nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi nhớ tới một ngày của năm năm trước, đó là thời điểm cô tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất, người đàn ông kia rõ ràng tự tay đem cô đẩy vào hố lửa, nếu như không phải có người đến cứu cô, cô cũng sớm đã...
Cô mở vòi nước, dùng nước lạnh buốt không ngừng đánh về phía mặt của mình, không ngừng tự nói với mình, chuyện kia đã qua, đây chẳng qua là một ác mộng mà thôi, cô cũng không có mất đi bất kỳ vật gì, cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì, chỉ là... Vứt bỏ một thứ tên là tình yêu mà thôi.
Đàn ông không có người nào tốt, người đàn ông kia cũng vậy, Hàn Đông Liệt cũng vậy... Toàn bộ đều thối nát làm cho cô buồn nôn.
"Ồ? Thư ký Âu? Sao cô lại ở trong toilet nam?" Giang Minh Húc đứng tại cửa ra vào kinh ngạc nhìn cô.
Toilet nam?
Âu Thiển Thiển quay đầu nhìn lại, quả nhiên bên kia đặt một loạt bồn tiểu tiện dành cho nam. Hàn Đông Liệt ૮ɦếƭ tiệt, lại có thể mang cô tới chỗ như thế này.
"Àh... Không có ý tứ, tôi đi lộn chỗ, ha ha ha... Thì ra đây là toilet nam, thật giống toilet nữ ha ha, nhà thiết kế nhất định là cùng là một người..." Cô xấu hổ mà cười cười, vội vàng chạy ra ngoài. Mất mặt, thật là mất mặt!
Giang Minh Húc vẻ mặt kỳ quái nhìn cô, thấy quần áo cô không chỉnh tề, dấu hôn đầy người, khuôn mặt rõ ràng vết thương chồng chất. Cái này nhất định là tác phẩm của tổng giám đốc Ác Ma. Thật là kỳ quái, vì sao King lại đối xử “Đặc biệt” với con gái như vậy?
Vừa nghĩ, hắn vừa kéo khóa quần, phóng thích lượng nước dư thừa trong thân thể. Nhưng là đột nhiên, cửa lại bị mở ra một lần nữa, bóng dáng Âu Thiển Thiển thoáng hiện tại cửa ra vào.
Giang Minh Húc đang tiểu được một nửa, vội vàng đình chỉ, dùng tay bụm lấy bộ phận quan trọng, bối rối mà nói, "Âu, thư ký Âu, cô lại đi nhầm sao? Nơi này chính là toilet nam, toilet nữ ở phía đối diện!"
Âu Thiển Thiển hai tay chăm chú níu lấy quần áo bị xé rách của mình, bảo vệ trước иgự¢, xấu hổ mà nói, "Trợ lý Giang, anh có thể giúp tôi một việc không?"
"Giúp — tôi nhất định giúp cô! Nhưng cô có thể đi ra ngoài trước không? Để tôi giải quyết chuyện riêng tư một chút, sau đó sẽ giúp cô?" Không được, hắn cũng sắp nhịn không nổi.
"Nha." Âu Thiển Thiển đáp ứng xoay người lại, quay mặt về phía cửa đang đóng nói, "Anh tiếp tục đi, tôi không nhìn."
Cô là dạng con gái như thế nào, làm sao để cô ta đi ra ngoài?
Giang Minh Húc đổ mồ hôi đầy người! Cô đứng đây, làm sao hắn có thể tiếp tục?
Không thể không tiếp tục, lần này Giang Minh Húc xem như mất hết mặt mũi trước người phụ nữ này, hắn bất đắc dĩ đem khóa quần kéo lên, sau đó xấu hổ đi đến phía sau cô, do dự nói, "Thư ký Âu, cô vội vả như vậy, là muốn tôi giúp việc gì?"
Âu Thiển Thiển vẫn không quay người lại, chỉ là cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng mà nói, "Anh có thể mua giúp tôi một bộ đồ mới không?"
Cô vừa nói chuyện đồng thời tay cũng hướng lên trên cố gắng che những dấu hôn tràn đầy trên cổ, trên cổ vẫn còn cảm giác nóng, đau rát, tựa hồ còn có thể cảm giác được miệng Hàn Đông Liệt vẫn tàn sát bừa bãi trên thân thể cô.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô có chút run rẩy, Giang Minh Húc không khỏi nói, "Cái này đương nhiên có thể, nhưng.. Cô có ổ không?"
King cũng hơi quá đáng, lại có thể đối xử với con gái như vậy, thân là đàn ông cũng không đồng ý với cách làm của hắn.
Âu Thiển Thiển nghe câu nói của hắn, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, "Tôi không sao, cám ơn anh."
Giang Minh Húc bị nụ cười của cô làm rung động, người phụ nữ này quả thật rất kiên cường? Vào lúc này mà cô vẫn có thể vười vui vẻ như vậy, thật là hiếm thấy.
Người phụ nữ bí ẩn này, rốt cuộc cô là ai?
...
20 phút sau, Âu Thiển Thiển mặc một bộ quần áo mới tinh đi vào văn phòng tổng giám đốc, trên cổ buộc một khăn lụa màu hồng nhạt, đem những dấu hôn lớn bé che khuất lại, trên mặt của cô có chút tươi cười, vẫn bình thường nhưng chưa xảy ra chuyện gì cầm ly trà đi đến trước mặt hắn.
"Hàn tổng, trà của anh." Thanh âm của cô vẫn giống thường ngày, thanh thanh ngọt ngào, xem như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hàn Đông Liệt ngồi làm việc sau một cái bàn to giương mắt nhìn cô, 20 phút không thấy cô trở về, còn tưởng rằng cô đổi ý đi thăm người đàn ông kia rồi, thì ra là đi mua quần áo, chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy cô hắn có cảm giác đặc biệt an tâm.
"Tôi nói, tôi không uống trà." Hắn giọng nói lạnh lùng, tiếp tục cúi đầu làm việc.
"Tôi đặt xuống đây trước, khi nào anh muốn uống thì uống" Âu Thiển Thiển đặt ly trà xuống, trở về vị trí của mình.
Tại nơi này trong không gian chỉ có hai người, trong óc của cô không tự chủ nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra, hắn тһô Ьạᴏ, hắn chạm vào cơ thể cô, nụ hôn của hắn... Tràn đầy trong đầu đều là loại cảm giác bẩn thỉu, ngay cả chuyện Tiểu Thiển bị bệnh cũng quên không còn một mảnh.
Mình làm sao thế này? Âu Thiển Thiển nhíu mày, cầm lấy mái tóc dài của mình.
"Đông, đông, đông!" Ba tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.
"Mời vào!"
Cửa bị mở ra, Giang Minh Húc cười mờ ám đi tới, "King, hết giờ rồi, chúng ta đi uống vài chén đi, thuận tiện bàn một chút việc?" Mắt hoa đào của hắn hướng về phía Thiển Thiển, ra vẻ si mê.
Hàn Đông Liệt khẽ nhíu mày, cầm lấy ly trà đã nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
"Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng, vứt bỏ Âu Thiển Thiển.
Sau khi cửa vừa đóng lại, Âu Thiển Thiển vô lực gục xuống bàn, cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mõi. Thời gian dần qua cô ngẩng đầu nhìn ly trà bị hắn uống hết đặt trên bàn, không khỏi mỉm cười, thì ra hắn vẫn có một vài chỗ đáng yêu.
"Tiểu Thiển, tuy người đàn ông này rất kém cỏi, nhưng chị sẽ chậm rãi dạy dỗ hắn .. Nếu quả thật có một ngày, bệnh của em có kỳ tích xuất hiện, như vậy chị sẽ đem tất cả trả lại cho em, cũng trả cho em một Hàn Đông Liệt hoàn mỹ nhất."
Nguyện vọng của chị, chính là hy vọng em được hạnh phúc... Vì điều này, chị thế nào cũng không sao cả!
Quán bar
Hàn Đông Liệt cùng Giang Minh Húc ngồi ở một bàn tròn thủy tinh bên cạnh mỗi người một ly rượu, bởi vì hai người ngoại hình rất bắt mắt, cho nên thu hút không ít ánh mắt của phụ nữ, thậm chí còn có người không biết sống ૮ɦếƭ đến gần.
"Này, anh đẹp trai, có thể mời em một ly không?" Bàn tay phụ nữ sơn móng màu đỏ khoát lên bả vai Hàn Đông liệt, xoay người thật sâu, lộ ra một nữa bờ иgự¢ chính mình.
Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn bàn tay trên bả vai của mình, sau đó giương mắt nhìn người phụ nữ, đôi mắt trang điểm trông như mắt gấu trúc, lạnh lùng mà nói, "Nếu như sau khi cô phẫu thuật thẫm mỹ mà xinh hơn vợ tôi, thì hãy đến đây... Người quái dị!"
Ba chữ cuối cùng của hắn làm cho gương mặt trang điểm đậm của cô gái trở nên vặn vẹo, khó coi cực điểm.
"Thôi đi..., thực kém cỏi!" Cô hừ lạnh một tiếng, hất đầu bước đi.
Giang Minh Húc theo dõi hắn, cười gian tà, đặt ly rượu xuống nói, "King, đối xử với phụ nữ phải dịu dàng, như vậy mới là đàn ông tốt."
"Đừng dài dòng, tôi kêu cậu điều tra, thế nào rồi?" Hàn Đông Liệt cau chặt lông mày, vẻ mặt khó chịu.
"Ách... Vẫn chưa điều tra ra được được." Giọng nói Giang Minh Húc bỗng nhiên biến thành đặc biệt nhỏ bé. Lúc này đây hắn có thể thật sự bị nạn, một Âu Thiển Thiển, một Three, thân phận còn bí ẩn hơn, hắn điều tra đau cả đầu.
Hàn Đông Liệt cầm lấy ly rượu đặt ở bên miệng, thích ý mà nói, "Vậy không bằng đi điều tra người khác, có lẽ tất cả đáp án đều mở ra."
"Ai?"
"Âu Tiểu Thiển!"
Giang Minh Húc kinh ngạc, "Âu Tiểu Thiển? Em gái Âu Thiển Thiển? Cô ấy không phải đã ૮ɦếƭ sao?"
"૮ɦếƭ hoặc không ૮ɦếƭ, điều tra mới biết được."
Giang Minh Húc nhìn mặt hắn, ở bên cạnh hắn mười năm, nhưng vẫn không thể nhìn thấu người này, "King, trong lòng của cậu đang tính toán cái gì?"
Hai con mắt Hàn Đông Liệt hẹp dài nhìn về phía hắn, "Tôi chỉ là muốn biết rõ mười lăm năm nay cô ấy đã làm gì mà thôi?"
"Cô ấy?" Giang Minh Húc bắt lấy chìa khóa, nghi hoặc hỏi, "Cô ấy chỉ chính là Âu Thiển Thiển sao? Hay là... Âu Tiểu Thiển?"
Nghe hắn nói, tay cần ly rượu của Hàn Đông Liệt đột nhiên chấn động, đôi môi đóng chặt giữ im lặng, hơn nữa đôi mắt lạnh như băng dễ thương kia cũng lộ vẻ lo lắng.
Bị hắn nói trúng rồi sao? Giang Minh Húc lần nữa cẩn thận mở miệng, "King, cậu nhiều năm không chạm qua phụ nữ, không phải là bởi vì thích Âu Tiểu Thiển? Hơn nữa bởi vì Âu Thiển Thiển là chị của cô ấy, cho nên cậu đem Âu Thiển Thiển trở thành vật thay thế của Âu Tiểu Thiển?"
Chỉ có như vậy mới có thể liên kiết lại mọi chuyện, bằng không hắn vì cái gì hắn không thích Âu Thiển Thiển, nhưng lại sống ૮ɦếƭ chiếm lấy cô ấy không buông tay?
Hàn Đông Liệt đem rượu màu hổ phách uống một hơi cạn sạch, lạnh nhạt nói, "Cậu nói đùa gì vậy, Âu Thiển Thiển là Âu Thiển Thiển, Âu Tiểu Thiển là Âu Tiểu Thiển, hai người cũng không phải chị em, tôi như thế nào lại không phân biệt rõ."
"Ah? Vậy rốt cuộc là cậu thích cô chị, hay là thích cô em? Hoặc là thích cả hai?" Giang Minh Húc bát quái hỏi.
Hàn Đông Liệt dùng sức đem ly rượu đặt trên bàn, mặt mũi tràn đầy nộ khí mà nói, "Cậu có thời gian ở đây hỏi lung tung này nọ, còn không bằng nhanh đi điều tra, mà lại dẫn tôi tới nơi quỷ quái này uống rượu, có phải cậu muốn bị trừ lương?" Nhớ tới người phụ nữ mới vừa rồi, hắn lại phát hỏa.
"Ha ha ha, đừng tức giận, cậu cũng biết tớ rất hiếu kỳ, cậu coi như tôi chưa nói gì là được rồi, bất quá King à..." Vẻ mặt của Giang Minh Húc đột nhiên đầy sắc khí tới gần hắn, nhỏ giọng nói, "Mặc kệ người cậu thích là ai, dù sao người cũng đã lấy về nhà rồi, vì cái gì không thử thương vị như thế nào? Cậu đã 27 tuổi, cũng nên khám phá thân thể thuần khiết đi, tớ nói cho cậu biết, phụ nữ vừa mềm mại, vừa đáng yêu, ăn thì..."
Hắn muốn nói lại thôi, châm ngòi như thế cũng đủ rồi, hắn nhịn nhiều năm như vậy, không biết lúc phát hỏa sẽ như thế nào…..