6 giờ chiều Lôi Lạc Thiên từ công ty trở về.
Bước vào cửa anh nhìn thấy Trình Lam, đang ngồi trên sopha xem TV.
Tinh thần mệt mỏi Lôi Lạc Thiên ϲởí áօ khoát ngoài, ném lên sopha.
Anh dùng tay nới lỏng cà vạt của mình, xăn tay áo lên.
Lôi Lạc Thiên ngồi xuống sopha ôm Trình Lam vào lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
"Có mệt không?"
Trình Lam lắc đầu nói.
"Không, em rất khỏe nhưng hôm nay con hơi nghịch ngợm, cứ đá em hoài."
Nghe cô nói vậy Lôi Lạc Thiên liền đặt tay lên bụng Trình Lam nói.
"Con ngoan, không được nghịch ngợm."
Trình Lam nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô ngồi dạy vòng ra phía sau ghế sopha, massage huyệt thái dương cho anh.
Lôi Lạc Thiên cảm giác thoải mái, nhắm mắt lại định thần.
"Anh cảm giác, đỡ chút nào không?"
Lôi Lạc Thiên không mở mắt, giọng nói thản nhiên vang lên.
"Khỏe lắm, cảm ơn em."
Nói xong anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, keo Trình Lam đến bên người mình.
Anh bế Trình Lam đặt lên đùi mình nói.
"Thứ bảy, anh có chuyện phải làm, em ở lại Lôi Viên với Đường Tam, đừng ra ngoài có biết không. "
Trình Lam biết hôm đó anh sẽ hành động, tiêu diệt tổ chức Kim Xà.
Anh không muốn cô lo lắng.
"Em biết, anh không cần lo cho em."
Trình Lam ngồi trên đùi anh, tay đùa giỡn với cà vạt của Lôi Lạc Thiên nói.
"Hôm đó anh phải cẩn thận với Nam Liệt, đừng tin vào anh ta quá."
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam, muốn nói gì nhưng lại không nói.
Chỉ dịu dàng sờ lên tóc cô.
"Em yên tâm, anh biết cẩn thận."
Hôm thứ sáu trước ngày hôn lễ giả một ngày.
Lôi Lạc Thiên không về công ty, mà ở nhà với Trình Lam.
Sáng sớm Trình Lam ngủ dạy, theo thối quen sờ bên cạnh giường.
Nếu như thường ngày, sờ lên sẽ là một mảnh lạnh tanh, nhưng hôm nay lại còn hơn ấm và mùi hương thoang thoảng quen thuộc của anh.
Trình Lam ngồi bật dạy, cặp mắt liếu lo quan sát chung quanh.
Căn phòng vắng tanh, chỉ duy nhất là tiếng động,
"bụp bụp"
vang lên từ vườn hoa bên ngoài.
Trình Lam tay với lấy áo choàng ngủ đặt bên cạnh đầu giường, khoát lên thân hình tròn trịa của mình.
Đi đôi dép lê đến bên cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng tiếng gõ vang lên bên ngoài.
Trước sự kinh ngạc của Trình Lam, là thân hình vạm vỡ của Lôi Lạc Thiên.
Anh mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, chân mang giày thể thao.
Tay áo được xăn đến khuỷu tay, anh khom người đang đóng một cái xí đu to lớn bằng gỗ.
Trình Lam nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng cảm giác ngọt ngào.
Cô đánh răng rửa mặt xong thay bộ đầm bầu.
Giờ bụng Trình Lam đã lớn, không thể mặc gì, ngoài những bộ đồ dành riêng cho phụ nữ mang thai.
Lôi Lạc Thiên cố tình đặc, từ Paris đem về những bộ y phục nhãn hiệu nổi tiếng cho cô, chất đầy cả tủ.
Bước xuống cầu thang Trình Lam không đi thẳng ra ngoài vườn hoa gặp Lôi Lạc Thiên mà đi xuống bếp.
"Phu nhân mới dạy."
Má Trần cung kính chào hỏi, mấy cô giúp việc, điều cung kính khom người trước mặt Trình Lam.
"Má Trần, cho con một ly nước trái cây ép."
"Dạ, phu nhân chờ một chút."
Nói xong Má Trần căn dặn một cô giúp việc đi làm ngay lập tức.
Má Trần muốn giúp cô đem nuớc trái cây cho Lôi Lạc Thiên, nhưng Trình Lam không chịu.
Cô muốn tự tay, mang đến cho anh.
Trình Lam trên tay cầm một cái khay, trên khay đặt một ly nước trái cây và một cái khăn long trắng.
Cô bước đi nhẹ nhàng đến sau lưng Lôi Lạc Thiên, lúc này đang bận rộn không để ý đến phía sau mình.
"Thưa thiếu gia, mời người dùng nước trái cây."
Trình Lam giả giọng người giúp việc nói.
Lôi Lạc Thiên tươi cười, xoay người một cái ôm cô vào lòng.
May mà Trình Lam thân thủ nhanh lẹ, theo phản ứng tự nhiên, cô cầm chặt ly nước trái cây.
Trình Lam đánh nhẹ lên người anh, hời dỗi nói.
"Ai anh cũng điều ôm như vậy."
Cô đã thay đổi giọng của mình, Lôi Lạc Thiên không thể nào nhận ra.
Lôi Lạc Thiên yêu thương, khều nhẹ lên mũi Trình Lam một cái rồi nói.
"Thứ nhất, ngoài Má Trần ra, không ai được tiếp xúc trực tiếp với anh.
Thứ hai, cả đời này Lôi Lạc Thiên anh không thể nào quên được, mùi hương chỉ thuộc về riêng em."
Nói xong Lôi Lạc Thiên đặt lên môi Trình Lam một nụ hôn thắm thiết.
Cô tươi cười cầm khăn long lên, lau những giọt mồ hôi trên trán anh.
Lôi Lạc Thiên hưởng thụ sự sủng ái này của cô, anh ngoan ngoãn ngồi yên, để bàn tay mềm mại của Trình Lam, chạm vào khuôn mặt cương nghị của mình.
Trình Lam đặt khăn long lại trên khay, cầm lấy ly nước trái cây đưa cho Lôi Lạc Thiên.
"Sao anh phải tự tay làm, không để người giúp việc, làm những chuyện nặng nhọc này."
Trình Lam nhìn vào bàn tay anh, thường ngày chỉ cầm 乃út, đặt xuống một chữ ký, có thể đáng giá đến hàng trăm triệu.
Vậy mà bay giờ bị trầy xước bởi những khúc gỗ này.
Cô đau lòng sờ nhẹ nhàng trên những vết thương trên tay anh.
Lôi Lạc Thiên cầm ly nước trái cây uống một hơi cạn, anh dùng tay sửa lại mái tóc dài, bị gió thổi tung lên của Trình Lam.
"Người khác làm anh không yên tâm, việc gì có liên quan đến em và con, anh sẽ đích thân phụ trách."
Trình Lam nghe anh nó vậy, cô choàng tay qua cổ anh, đặt lên má anh một nụ hôn ngọt ngào.
"Cảm ơn ông xã."
Lôi Lạc Thiên nghe cô kêu mình như vậy, cặp mắt tỏa sáng.
"Em mới vừa kêu anh bằng gì?
Kêu lại một lần nữa đi."
Khuôn mặt Trình Lam ửng đỏ, lần đầu tiên cô mới dám nói ra hai từ ông xã này.
Nó nghe ngượng ngừng làm sao.
"Ủa, em mới nói gì?
hình như là cảm ơn anh."
"Không, không phải là cảm ơn,
anh muốn nghe em kêu, anh bằng ông xã.
Ngoan, mau.. kêu thêm một lần nữa đi."
Trình Lam cười híp mắt, nhìn dáng vẻ sung sướng và chờ mong của Lôi Lạc Thiên.
Cô vui đùa nói.
" ông xã, ông xã, ông xã, ông xã.
Có được chưa Chủ Tịch Lôi."
Vừa nói Trình Lam vừa cười.
Lôi Lạc Thiên sung sướng trong lòng, anh tươi cười, tay sờ lên tóc Trình Lam nói.
"Chưa, từ nay về sau chỉ được gọi anh như vậy."
Trình Lam đứng lên, đi một nước vào biệt thự, bỏ lại cho Lôi Lạc Thiên một câu.
"Không kêu, nghe mà nổi da gà."
Lôi Lạc Thiên nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh bật cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha "
Đống xong ghế xích đu, Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam đến trung tâm bách hoá, mua đồ dùng cho cô và em bé.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam đi phía trước, Tề Phú và bốn tên cận vệ đi phía sau.
Nói là cận vệ nhưng trên thực thế, họ là những thuộc hạ xuất sắc của anh trong bang Lôi Ưng.
Trong thời gian này anh vô cùng cẩn thận, Trình Lam đi đến đâu cũng có người theo bảo vệ.
Trung tâm bách hoá này, lúc trước thuộc về tập đoàn Ngọc Thị, nhưng bay giờ nó là tài sản thuộc về Lôi Thị của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam bước vào cửa hàng Mẹ và bé yêu.
Thương hiệu nổi tiếng chuyên bán đồ dùng cho phụ nữ mang thai và em bé.
Hai người được chào đoán một cách nhiệt tình, đồ trong cửa hàng này vô cùng đắt giá.
Những người vào đây điều là người có tiền, nên phục vụ của cửa hàng này là hạng nhất, luôn chu đáo.
Mỏi một khách hàng vào đây, sẽ được một cô bán hàng đi theo để hướng dẫn.
Một cô nhân viên bán hàng, bước tới cung kính chào hỏi hai người.
"Xin chào quý khách, tôi tên là Candy, hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn cho quý khách."
Nói cho dễ nghe là chào hỏi hai người, nhưng trên thực tế, cặp mắt của cô Candy này, chỉ nhìn chầm chầm vào mỏi một mình Lôi Lạc Thiên mà thôi.
Trình Lam bực bội trong lòng cô thầm nghĩ.
Lôi Lạc Thiên này đúng thật là một yêu nghiệt, đi đến đâu cũng deo mầm mống tai họa.
Hai người bước đến khu quần áo của phụ nữ mang thai, Trình Lam trong lòng không vui, nên chỉ qua loa chọn vài bộ đồ.
Lôi Lạc Thiên không đồng ý, mỏi một
cái áo cái đầm, anh điều tỉ mỉ chọc cho cô.
Mấy cô bán hàng nhìn thấy, một người đàn ông đẹp trai và phong độ như Lôi Lạc Thiên, tất cả điều hâm mộ.
Ước gì mình cũng có một người đàn ông, xuất sắc như anh làm chồng.
Trình Lam không thèm quan tâm đến họ, chỉ thản nhiên đứng một bên xem Lôi Lạc Thiên chọn đồ.
Mấy cô bán hàng quan sát Trình Lam, họ không thể hiểu.
Thường khi vào trong cửa hàng của bọn họ, điều là phụ nữ hăng hái chọn đồ, còn đàn ông chỉ thờ ơ đứng một bên chờ tín tiền mà thôi.
Nhưng hôm nay lại khác, chỉ có Nguời đàn ông, một mình cẩn thận chọn y phục cho người phụ nữ.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy sắc mặt tức giận của Trình Lam, anh yêu thương ôm cô từ phía sau vào lòng.
"Sao không vui?"
Lôi Lạc Thiên yêu thương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng hấp dẫn, làm mấy cô bán hàng kinh ngạc, cặp mắt tỏa sáng.
Họ không ngờ giọng nói của anh, lại nghe êm dịu và mê hồn như vậy.
"Sao anh đi đến đâu, cũng làm cho các cô gái trầm trồ như vậy."
Giọng nói hời dõi của cô làm Lôi Lạc Thiên bật cười.
Anh đặt cầm mình lên vai cô, thì thầm vào tai Trình Lam.
"Em ghen."
Trình Lam dùng tay huých Lôi Lạc Thiên một cái.
"Ai mà thèm."
Nói xong cô bước tới cầm một cái áo khoác lên.
Cô bán hàng Candy lanh lẹ, bước tới giúp Trình Lam mặc vào.
"Cô thật có mắt thẩm mỹ, áo khoác này là hàng mới nhất, vừa từ bên Paris đưa về, ở Thành Phố S này chỉ có một cái duy nhất mà hôi."
Candy tỏa ra vẻ ân cần nói.
Trình Lam không hề quan tâm đến mấy chuyện đó, nên cũng lười nói chuyện với cô ta.
Candy ở cửa hàng này chức vị chỉ dưới giám đốc mà thôi, nên thái độ của cô ta hơi phách lối.
Thấy Trình Lam không thèm để ý đến mình, cô ta cảm thấy mất mặt, trong lòng tức giận, kéo dây kéo áo lên một cách thô lỗ.
Candy không ngờ hành động này của mình, đã làm kẹt miếng da ở trước иgự¢ của Trình Lam vào dây kéo.
"Ahhhhh... "
Tiếng thét đau đớn của Trình Lam vang lên.
Chân mày Trình Lam nhíu chặt lại,
Trình Lam nổi giận cầm lấy bàn tay cô Candy, không cho cô ta cử động.
Sợ sẽ làm mình đau hơn.
Trình Lam chưa kịp trừng phạt Candy, thì kế bên Lôi Lạc Thiên vừa nghe tiếng Trình Lam kêu lên vì đau đớn, anh khẩn trương bước tới túm lấy bàn tay của Candy.
Lôi Lạc Thiên phẫn nộ, тһô Ьạᴏ quăng cô ta qua một bên.
Candy bị Lôi Lạc Thiên quăng một cái té xuống mặt đắt.
Lúc này mấy cô bán hàng khác liền hoảng hốt chạy đến đỡ Candy lên.
Họ khom người xin lỗi Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Candy nhìn thấy sắc mắt hung ác như quỉ Satan của Lôi Lạc Thiên, trong lòng kinh hãi, người hơi co lại, lui về phía sau một bước.
Cặp mắt sắc bén có thể Gi*t người của Lôi Lạc Thiên, nhìn thẳng vào mặt của Candy dùng giọng trầm nói.
"Cô chán sống rồi, có phải không?"