Vừa nghe được lời Trình Lam nói. Máu trong người Việt Vũ xông lên đến não.
Khuôn mặt đỏ bừng,chưa bao giờ anh bị mắt mặt như vậy.
Muốn bước tới túm lấy Trình Lam,nhưng bị Kim Tổng giữ lại.
"Kim tổng tôi bận chuyện nên về trước."
Vừa nói xong Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam bước về phía cửa lớn.
Kim tổng quay sang Việt Vũ nói.
"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. "
Cậu nên biết bay giờ không phải lúc.
Việt Vũ tức giận lấy điện thoại trong túi ra bấm một vẫy số.
Không đợi người bên kia trả lời liền nói.
"Giải quyết Lôi Lạc Thiên."
Vừa bước ra cửa Lôi Lạc Thiên ôm sát Trình Lam vào lòng.
Khom người xuống đặt một nụ hôn bá đạo, mà mảnh liệt lên môi cô.
Với hành động đột ngột này của anh,vì mang giày cao gót nên Trình Lam không thể giữ thăng bằng mà ngã vào lòng иgự¢ của anh.
Anh bá đạo cắn ʍúŧ môi cô, lấy miệng cại hàm răn cô ra đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô thâm dò bên trong.
ʍúŧ lấy mật ngọt và hương thơm chỉ thuộc về riêng cô.
Nụ hôn không chút dịu dàng, nhưng lại mạnh mẽ, giống như là đang trừng phạt cô vì không nghe lời.
"Sau này không được cười với người khắc, ngoại trừ anh ra."
Trong lòng Trình Lam cảm giác ngọt ngào.
Cô nhìn anh rồi nở một nụ cười duyên dáng.
"ghen? "
Một chữ đơn giản mà làm mặt của Lôi Lạc Thiên có chút biến sắc, không nói lời nào nắm tay cô đi về phía trước.
Tề phông và Tề Phú đã theo anh 10 năm, chưa bao giờ thấy lão đại của bọn họ như vậy.
Họ chỉ biết Trình Lam là người duy nhất có thể làm Lão đại động lòng.
Vì thời tiết mùa xuân mát mẽ nên cô nói muốn đi tãng bộ.
Lôi Lạc Thiên cưng chiều đồng ý.
Hai người tay trong tay đi dưới ánh trăng.
Gío thổi nhẹ làm tóc cô lung lây nhẹ nhàn.
Anh dùng tay để vén những sợ tóc bị rơ về phía trước ra sau tai cô.
Khi tay anh chậm vào khuôn mặt cô, nhìn xuống xương quai xanh xin đẹp của cô, trong lòng anh dân lên Dụς ∀ọηg.
Trình lam có thể thấy được sự biến hoá trong mắt anh.
Một ngọn lửa, ngọn lửa nầy có thể đốt cháy cô,
Cô Liền quay mặt đi chổ khắc.
Lôi Lạc Thiên nhìn người con gái trước mặt, bất giác mỉm cười.
Vừa đi được một lúc Trình Lam cảm giác có người đi theo bọn họ.
Lôi Lạc Thiên đã biết từ sớm, nhưng anh muốn xem bọn họ muốn giở trò gì.
Khi vừa qua một công viên lớn ít người, có mười mấy tên áo đen xông ra từ bốn phía.
Dùng súng bắn về phía bọn họ.
Lôi Lạc Thiên kéo cô núp vào sau một chiếc xe đang đậu bên đường.
Trình Lam rút bên trong đùi ra một khẩu súng mini chế tạo đặc biệt cho cô.
Hướng về phía mấy tên áo đen kia bắn tới.
Lôi Lạc Thiên cũng rút súng bắn trả.
"Băng băng băng..."
Trong vòng vài phút có 10 tên áo đen ngã xuống mặt đất toàn thân điều là máu.
Bên kia Tề phong và Tề Phú cũng giải quyết xong vài tên.
Vừa định đi ra từ phía sau xe, phía sau lưng có một tên áo đen bắn một phát súng về phía Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên xong đến ôm cô vào lòng đở thay cô một viên đạn.
Viên đạn bắn trúng bờ vai anh, máu đỏ từ từ tuôn ra.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Trình Lam chưa kiệp phản ứng thì đã thấy Lôi Lạc Thiên quay đầu bắn tên kia một phát vào hồng tâm, tên áo đen ngã xuống ૮ɦếƭ tại chổ.
Khi cô nhìn lại thì thấy trên vai anh chảy rất nhiều máu.
Tay cô đật lên miệng vết thương của anh, để máu chảy chậm lại.
Trong lòng Trình lam vâng lên một tia đau sót.
Khuôn mặt cô rất tức giận, gióng như có thể Gi*t ૮ɦếƭ người nay lập tức.
Tề phong và Tề Phú khi nhì thấy cũng bất giác rung mình.
Cô thề nhứt định sẽ kiến kẻ làm ra chuyện nầy sống không bằng ૮ɦếƭ.
"Sao anh ngốc thế... "
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt.
Lần đầu thiên cô khóc, mà là vì anh.
Lôi Lạc Thiên....
Cô biết trong lòng cô đã có anh.
Vừa về đến biệt thự, Trình Lam dìu Lôi Lạc Thiên vào nhà, còn Tề Phong thì gọi điện thọai cho Du Tấn, Bác sĩ riêng của Lôi Lạc Thiên.
Du Tấn 30t, Bác sĩ nổi tiếng nhất Thành phố S, cũng là viện trưởng bệnh viện Thân Ái thuộc về bang Lôi Ưng.
Tướng người cao gầy, đẹp trai, anh có khuôn mặt điển hình của một Bác sĩ lạnh lùng, mang theo sự kiêu ngạo và tự tin.
Trình Lam diều Lôi Lạc Thiên nằm lên cái giường lớn đặt ở giữa phòng, đầu anh dựa vào đầu giường.
Những dòng máu đỏ từ trên vai anh nhỏ xuống ra trải giường trắng , giống những đóa hoa hồng nở rộ.
Trong lòng Trình Lam vâng lên một tia đau xót.
Khi Du Tấn đến, trên người anh mặc blouse trắng quần tây đen, tay cầm thùng thuốc.
Khi bước vào phòng liền sững sờ tại chổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ ở cạnh Lôi Lạc Thiên.
Nhưng trong phút chốc anh đã lấy lại tin thần.
Bước đến gần Lôi Lạc Thiên xem miệng vết thương.
"Sao sơ ý thế?"
Anh biết năng lực của Lôi Lạc Thiên không thể nào để mình bị thương như vậy.
Bất giác quay đầu nhìn sang Trình Lam.
Trong lòng thầm nghĩ đúng như câu nói.
"Hồng nhan họa thuỷ."
Sau khi xử lý xong vết thương cho Lôi Lạc Thiên, thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi.
Anh không quên dặn dò vài câu.
"Không được làm vận đông mạnh. "
Ý rỏ ràng là nói cho Lôi Lạc Thiên.
Nhìn sang Trình Lam nói.
"Nhớ thay băng mỏi ngày, không được để vết thương thấm nước. "
Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Sau ngày hôm đó, Trình Lam luôn ở bên cạnh Lôi Lạc Thiên châm sóc vết thương cho anh.
Tuy rằng anh luôn chiếm tiện nghi của cô, khi ăn thì bất cô đút, dù tay anh không bị thương, khi ngủ một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại thì thò vào váy ngủ của cô, thâm dò 2 nơi mềm mại của cô.
Nhưng Trình Lam cũng không phản khán.
Tối Ngày thứ 2 sau khi Trình Lam thay băng cho anh, Lôi Lạc Thiên đã xuống giường ,đến thư phòng để xử lý công việc.
Khi cô bưng chiến canh do Má Trần nấu đến thư phòng cho Lôi Lạc Thiên, vừa chuẩn bị đẩy cửa vào thì nhìn thấy Tề Phong và Tề Phú đứng trứơc bàn làm việc của Lôi Lạc Thiên.
Vẻ mặt rất nghiêm túc nói,
"Lão đại,lô νũ кнí của chúng ta chuẩn bị đưa đến Trung Đông, đã bị bang Hắc Việt đoạt lấy.
Còn làm cho vài anh em của chúng ta bị thương."
Lôi Lạc Thiên đang ngồi sau bàn làm việc dựa người vào ghế da, cập mắt nhấm lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau vài giây anh từ từ mở ra, cập mắt lạnh lẽo và hung ác nhìn ra ngoài của sổ, đêm đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yéu ớt và bóng trăng chiếu thẳng vào khuôn của sổ, anh nói một cách chậm rãi mà đầy sát khí,
"Chuyện ám sát lần trước ta chưa tín sổ với hắn, vậy mà còn dám động vào lô hàng của chúng ta."
Hừ, lạnh một tiếng Lôi Lạc Thiên nói.
"Bây giờ việc quan trọng nhất là cho người điều tra, lô hàng đó đang ở đau, rồi đoạt lại.
Để chuyển qua Trung Đông cho kiệp thời hạn.
Còn chuyện ám sát kia, ta sẽ từ từ trả lại cho hắn cấp 10 lần."
Vừa nói thì miệng của anh nhít lên, đầy nguy hiểm.
"Dạ lão đại,"
Vừa nói xong thì 2 người quay lại muốn rời đi, nhìn thấy Trình Lam đứng ở cửa.
Gật đầu một cái rồi lước qua cô đi ra ngoài.
Trình làm tay cầm chén canh, đi đến trước bàn làm việc của anh để xuống.
"Còn bị thương sao không nghĩ ngơi cho tốt."
Vừa dứt lời thì cô đã bị một bàn tay to lớn và bá đạo, kéo mạnh một cái ngồi lên đùi anh. Anh yêu thương vuốt ve mái tóc bóng mượt màu hạt dẻ của cô.
Nhìn sau vào mắt cô,
"Anh không sao, vết thương nhỏ nầy, sao làm khó được anh."
Trong lòng cô vì đọng tắc dịu dàng nầy của anh làm cho xao xuyến.
Một loại cảm giác làm người ta thở không thông.
Mặt đỏ, tim đập mạnh, cô liền đứng dậy bưng chén canh đưa cho anh.
"Uống canh sẽ tốt cho sức khỏe."
Lôi Lạc Thiên tay cầm chén canh uống một hơi sạch, lòng thì ngọt ngào.
Từ trước đến giờ không ai quan tâm anh như vậy.
Trong lòng anh rất ấm áp.
Vương tay ôm cô thật chặt vào lòng.
"Cả đời nầy em chỉ được ở cạnh anh."
Một lời vừa thâm tình vừa bá đạo thoát ra.
Trình Lam không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn ra ngọn đen yếu ớt ngoài của sổ.