Em gái như vậy trước giờ tôi chưa từng thấy qua, thật đáng yêu. Về sau em gái tôi càng ngày càng giống như bong bóng xinh đẹp, khiến giấc mộng đại ca của tôi không biết đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi. Cũng từng có giáo viên gọi chúng tôi vào nói chuyện, muốn chúng tôi không nên yêu sớm.
Tôi nói: “Nhưng yêu sớm mới có lợi với chúng em ạ”.
Thầy giáo suy nghĩ một lúc, đúng là vậy rồi, tôi chắc chắn yêu sớm rồi sẽ ổn định cảm xúc, thành tích học tập tăng cao, em gái cũng tăng thêm vài bậc.
Thầy có chút khó xử nói: “Nhưng làm vậy sẽ khiến cho các bạn học khác bắt chước”.
Tôi lãnh đạm nói một câu, “Vậy bảo bọn họ cũng bắt chước thành tích học tập của bọn em đi!”.
Thầy giáo nghẹn lời không nói thêm được câu gì, chuyển sang nói với em gái, em gái dựa sát vào tôi, ngọt ngào nói: “Anh nói gì thì là thế”.
Nhà trường quay sang tìm ba mẹ tôi nói chuyện để tìm kiếm bước đột phá.
Chủ nhiệm lớp tôi nói chuyện với ba. Ba miêu tả quá trình trưởng thành của tôi, sau đó hỏi thầy giáo, “Nếu thầy cũng có đứa con như con ngựa hoang thế, vất vả lắm nó mới tự nguyện chịu trói dây thừng vào gốc cây, thử hỏi thầy có định từ bỏ cơ hội này không?”.
Thầy giáo sớm đã bị thành tích vinh quang trước đây của tôi hù dọa, liên tục gật đầu, “Đương nhiên không thể bỏ được, phải nắm bắt lại chứ”.
Lần đầu khuyên bảo thất bại.
Giáo viên chủ nhiệm lớp em gái tìm mẹ tôi nói chuyện, mẹ khen em gái từ đầu đến chân, rồi hỏi giáo viên, “Suy bụng ta ra bụng người, cô nói, nếu cô có con trai, một cô gái tốt như vậy ở trước mặt, cô có muốn nó làm con dâu không?”.
“Đương nhiên là muốn! Bỏ đi rất đáng tiếc”.
“Đúng là vậy đấy, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, tôi biết các giáo viên sẽ hiểu mà”.
Lần thứ hai khuyên bảo thất bại.
Hiệu trưởng tìm bà nội nói chuyện, bà tuôn một tràng phương ngữ Giang Nam: “Lão nhẫm cố đồi cái sao thô cái , dát cái nhẫm sao, muốn chừng hảo ti cái , hảo tâm sao, tắc có hảo bao cái , ngạch cái loại sơn lót sớm di liền người người tiểu nhẫm, căn sớm đã có tốt tân phú …”*
(Người xưa đã dạy rất đúng, làm người ở đời, phải làm chuyện tốt, tốt bụng mới được báo đáp. Cháu trai tôi trước kia cứu đứa bé gái đó, vì thế bây giờ tôi mới có cháu dâu ngoan hiền…).
Không đợi bà nội nói xong, hiệu trưởng là người đến từ phương Bắc liền miệng sủi bọt mép đào tẩu ngay lập tức.
*Giọng bà nội nói theo phương ngữ Giang Nam nên lão Hiệu trưởng đến từ phương bắc không nghe hiểu nổi. Tớ để nguyên phiên âm vì tớ cũng không dịch nổi ^^
Trường học từ bỏ mục đích khuyên bảo, chuẩn bị áp dụng biện pháp mạnh để ngăn chặn. Ai ngờ thái độ nhà tôi càng cứng rắn hơn, ba mẹ tôi nói chỉ cần chúng tôi không làm ảnh hưởng đến học tập, không có hành vi khác người thì họ sẽ liều mạng đứng ra trước nhà trường để bảo vệ tình yêu trong sáng của chúng tôi.
Tôi và em gái đều là học sinh ưu tú, trường học cũng không nỡ để chúng tôi chuyển đi, vì thế đành phải một mắt nhắm một mắt mở thỏa hiệp, yêu cầu duy nhất là ở trong trường học giảm tối thiểu việc thể hiện tình cảm.
Nếu thấy học sinh khác hoặc phụ huynh có hỏi, giáo viên sẽ lấy lời nói của tôi nói với bọn họ: “Nếu yêu sớm có thể trở thành động lực học tập giống hai đứa đấy thì chúng tôi rất hoan nghênh”.
Chưa kể, có mấy học sinh vì muốn quang minh chính đại ở bên nhau mà cố gắng học tập. Vài năm sau, “Lấy yêu làm động lực cố gắng” đã trở thành phương pháp bậc nhất dạy học ở trường cấp ba của tôi. Hiệu trường còn được mời đến trường khác bắt đầu giảng dạy phương pháp. Trong một số tạp chí giáo dục còn nhận xét so sánh phương pháp xử lý học sinh yêu sớm của nhà trường với việc Đại Vũ trị thủy *, khai thông bức tường ngăn cách giữa việc giáo dục học tập và giáo dục con người.
*Tìm hiểu thêm câu chuyện Đại Vũ trị thủy chi tiết ở đây: http://chanhkien.org/2008/07/ghi-chep-cuoc-song-dai-vu-tri-thuy.html
Đương nhiên mọi chuyện đều không liên quan đến chúng tôi. Chỉ nói đến chuyện tôi và em gái thuận lợi biến việc yêu sớm thành tình yêu cuồng nhiệt, tình yêu và hôn nhân, tình yêu lâu dài…
Mọi chuyện em gái đều nghe tôi, nhưng sau này tôi phát hiện có một số thứ thường phát triển theo ý của em gái.
Tôi chăm sóc cô ấy, chiều chuộng cô ấy. Tôi thích những lúc em gái ôm cánh tay tôi rồi mềm mại cầu xin: “Anh, em nghĩ…”. Và sau khi tôi đáp ứng yêu cầu của cô ấy, cô ấy sẽ in lên khuôn mặt tôi một nụ hôn, tràn đầy hạnh phúc nói: “Anh thật là tốt”.
Cho đến một ngày xem tivi, phát một bài hát cổ điển: “…Cuối cùng lại trúng mỹ nhân kế của em, làm thế nào anh có thể bỏ cuộc dễ dàng ….”.
Thì ra là thế! Tôi trúng mỹ nhân kế của em gái, chỉ cần cô ấy không thích chuyện gì thì tôi sẽ không làm, ý của tôi căn bản chính là ý của cô ấy, khó trách mọi chuyện cô ấy đều nghe tôi. Tôi hạ giọng thì thầm bên tai em gái, “Anh đúng là trúng mỹ nhân kế của em”.
Em gái quay đầu cười thản nhiên, đôi môi mềm mại đặt lên hai má tôi: “Nhưng em thực sự yêu anh, anh hùng của em”.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi biết!
Tôi phải nói, Kinh Thánh có thảo luận phụ nữ được tạo ra từ xương sườn của đàn ông quả thực đúng, tận đáy lòng tôi thường cảm thấy em gái chính là miếng xương sườn mềm mại, cô ấy đã chế ngự con người tôi. Không thể chịu dựng được nỗi đau của cô ấy, những nỗi khổ của cô ấy, vì cô ấy tôi nghiêm túc rời bỏ chí hướng làm người xấu đã ôm ấp từ khi còn nhỏ, kiên định đi đúng đường, quyết tâm mãi mãi làm anh hùng của cô ấy.
Một đại ca xã hội đen cứ như vậy bị hủy diệt.
——————————————