Thời điểm cô rời khỏi nhà của Phó Thần Cương, thật sự cô rất khổ sở, cộng thêm phải đi tìm chỗ thuê nhà, tìm việc làm, sự đau thương và gánh nặng cuộc sống thực tế đã đè ép tới mức cô không thở nổi. Vì vậy cô đã mơ mơ màng màng bỏ qua kỳ kinh nguyệt lần đầu tiên, rồi đến tháng thứ hai, tháng thứ ba...
Cô nhớ Huân Triết, nhớ Phó Thần Cương, nhưng cô cũng biết mình không cách nào có thể trở lại bên cạnh bọn họ được nữa. Trong bụng cô đã có một sinh mạng mới, đối với cô mà nói, đây chính là sự khích lệ lớn nhất.
Cô rất thích trẻ con, vì vậy mới nghĩ đến xin làm việc ở trung tâm bảo mẫu. Nhưng đến vòng phỏng vấn, phần lớn đều ngại cô tuổi còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, vì vậy cô chỉ có cách quẳng lý lịch đi, đến phòng khám bệnh của khoa phụ sản, nơi hồi còn là sinh viên cô đã tới đây để làm việc công ích.
Các nữ y tá và nữ bác sĩ ở Phòng khám bệnh đối xử với cô cũng rất tốt. Cô cũng phát huy tinh thần bác ái của mình, khi có thể đều cho mọi người một cái ôm ấm áp. Chính nhờ có ưu điểm này, nên cô đã được nhận làm việc ở chỗ này, xem ra cũng không tệ lắm.
Các đồng nghiệp sau khi biết cô mang thai, cũng thường trợ giúp cho cô không ít. Ít nhất lúc này cũng làm cho cô không còn cảm giác bất lực nữa.
Cho dù biết cô mồ côi cha mẹ, các đồng nghiệp cũng không hề nhìn ngó cô với ánh mắt khác thường, mà ít nhiều còn có chút thông cảm với cô. Cô biết làm một người mẹ đơn thân rất khổ cực, nhưng cô tin mình sẽ chống đỡ được tới cùng.
"Bây giờ chẳng những mọi người kết hôn muộn, lại còn sinh đẻ ít, cứ đợi đến khi khả năng kinh tế cho phép mới muốn sinh con, nhưng khả năng con người cũng có hạn. Em có thấy không, mấy ngày trước tỉ lệ sinh đẻ đã giảm xuống đáy rồi đấy. Ai dà, sau này vẫn còn phải dựa vào các cô gái trẻ của thế hệ các em để tăng tỷ lệ sinh cho đất nước đây!" Là người luôn luôn rất quan tâm tới cô, nữ bác sĩ này luôn miệng ca cẩm như vậy.
"Có chuyện chị vốn định nói với em từ lâu, sau lại biết em mang thai, lại gác lại một chút..." Đang lúc nghỉ trưa, nữ bác sĩ nữ kéo cô qua một bên, nói chuyện: "Sau khi sinh con ra, việc gì cũng đều phải dùng đến tiền, quả thật so với những người bình thường khác em có chút khổ cực hơn. Em có định suy tính chuyển từ vừa làm vừa học sang làm viên chính thức hay không? Mặc dù thời gian làm việc có bị kéo dài hơn một chút, nhưng cuộc sống cũng tương đối có bảo đảm hơn."
"Có thật không ạ?" Khang Hoa Hiên vội vàng gật đầu, "Tốt quá, nếu như có thể chuyển thành chính chức, vậy thì không có gì có thể tốt hơn rồi."
"Chị cũng biết em sẽ đồng ý mà." Nữ bác sĩ nữ vỗ vỗ vai cô: "Chị đã làm giúp cho em giấy cam đoan rồi, từ tháng sau em đã bắt đầu trở thành nhân viên chính thức của phòng khám bệnh chúng ta rồi đó."
Công việc của một nhân viên chính thức so với sinh viên làm việc công ích đúng là nặng hơn, bụng của cô càng ngày càng to hơn, sức ăn cũng nhiều hơn trước, nhưng cô luôn cảm thấy dễ mệt mỏi, thời gian ngủ cũng dài hơn so với hồi trước.
Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, càng đến giai đoạn sau của kỳ mang thai, triệu chứng lại càng rõ ràng hơn. Bởi vì một cơ thể lại phải cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết cho hai người, thì nhất định sẽ phải ăn nhiều ngủ nhiều hơn, đó là chuyện bình thường.
Bởi vì bận rộn lẫn mệt mỏi, cuối cùng cô cũng đã bớt đau thương một chút, nhưng dù sao mỗi khi nhìn vào cái bụng của mình đang nhô lên thì cô lại nhớ tới Huân Triết và cha của nó.
Bọn họ hiện giờ có được khỏe hay không? Cô hi vọng bọn họ sẽ được trải qua một cuộc sống vui vẻ.
Kể từ sau khi biết mình mang thai, cô đã ép mình không được gọi điện thoại liên lạc với Phó Thần Cương nữa. Cô rất sợ, nếu như không cẩn thận bị anh phát hiện ra cô lại mang thai, không biết liệu anh có lại mang con đi cách xa cô nữa hay không...
Nếu bàn về khả năng kinh tế anh tốt hơn cô rất nhiều, nhưng nếu quả thật đúng như theo lời của anh, quyền giám hộ đối với con lúc này đều thuộc về anh, vậy thì cô làm sao đây?
Cho nên, cho dù có khổ cực thế nào, cô vẫn giữ lại bé cưng ở bên cạnh mình.
Cũng giống như bao đêm trước, Khang Hoa Hiên kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Khu nhà mà cô thuê là một khu nhà nhỏ cũ kỹ không có thang máy, cô chỉ có thể cực khổ bò lên bốn tầng thang bộ để vào nhà.
Bụng cô càng lớn, việc đi lại càng không dễ dàng. Có lúc nửa đêm cô còn có thể bị chuột rút chân rất đau làm cho tỉnh giấc. Hòi trước, thời gian cô mang thai Huân Triết do dinh dưỡng không đầy đủ, căn bản bụng cũng không to thế này, nên triệu chứng cũng không thấy rõ ràng lắm.
Sau khi tắm rửa qua loa, cô liền ngã xuống giường mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi. Trong lúc đầu óc hỗn loạn bàn chân lại truyền tới một trận co rút đau đớn làm cô nhíu mày lại.
Mặc dù chuyện rút gân nửa đêm đã thành thói quen, nhưng bây giờ cô đang cực kỳ mệt mỏi nên tuyệt đối không thể bò dậy nổi để chườm nóng, chỉ kéo cái gối kê vào nửa người dưới, duỗi thẳng bắp chân để từ từ giãn gân, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn một chút.
"Em không thoải mái sao?"
"Ừ, bị rút gân."
Là cô đang ảo giác sao? Sao cô lại cảm thấy gian phòng sáng lên một chút thế nhỉ?
Tiếp theo, một dòng áp lực ấm áp từ bắp chân của cô bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển xuống, bắp thịt cứng ngắc của cô chậm rãi giãn dần ra, mặc dù đang ngủ, nhưng Khang Hoa Hiên vẫn thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn.
"Đã khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ." Lầu bầu một tiếng, cô xoay người đưa lưng về phía ánh sáng, chân cũng rụt lại.
Phó Thần Cương tựa vào bên cạnh cô, chăm chú nhìn vẻ mặt cô đang ngủ rất bình yên, quả thật anh không thể tin được, anh thật sự đã tìm được cô.
Năm tháng trời, cô đã rời khỏi anh được hơn năm tháng, cuối cùng hiện tại anh đã tìm được cô.
Thoáng nhìn, người cô có vẻ hơi gầy đi, nhưng gương mặt của cô so với ký ức trước đây lại thấy trơn bóng hơn không ít. Mấy tháng nay, cô không gọi một cuộc điện thoại nào thì cũng coi như xong, nhưng chẳng lẽ trong lòng cô lại không có bất kỳ vương vấn nào, ngược lại còn ăn uống rất thoải mái sao?
Phó Thần Cương có chút bất mãn, kéo chăn một góc chui vào bên cạnh cô, vừa mới định ôm cô thì thấy giữa hai người có sự cách trở, làm cho anh ngẩn người ra.
Nhấc chiếc chăn mỏng trên người cô ra, trong nháy mắt anh liền hít một hơi dài, nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô đã nhô lên, quan sát một hồi. Mãi đến khi cô phát ra tiếng lầu bầu đầy bất mãn, đoạt lại chăn, cọ cọ mấy cái rồi đặt vào bên gò má.
Cô mang thai sao? Tại sao cô lại mang thai nhỉ?
Phó Thần Cương quả thực không sao tiêu hóa nổi tin tức này. Bất quá anh và Khang Hoa Hiên cũng chỉ mới ở chung một chỗ hai lần... Vậy mà... Thế nào mà cô đã là mẹ của hai đứa bé rồi nhỉ?
Bên phân xã thu tin cũng có nói trong thời gian này cô không hề có qua lại với bạn trai mới!
Chẳng lẽ đứa bé này... Lại là của anh sao?
Anh mặc kệ, rốt cuộc bất kể đứa bé này là con ai, anh cũng nhất định phải có cô.
Quả thực lâu nay anh đã nghe ngóng rất nhiều, thậm chí không tiếc vận dụng các mối quan hệ đặc biệt để điều tra những tài liệu có liên quan đến cô... cho dù là thẻ tín dụng, ghi chép chữa bệnh... Cuối cùng ở trong tài liệu của cục thuế anh mới phát hiện ra, tháng này cô bắt đầu làm việc ở một phòng khám bệnh của khoa phụ sản.
Vừa biết được chỗ làm việc và chỗ ở của cô, cả đêm anh đã lái xe xuôi xuống vùng ngoại thành của Đài Trung, mặc dù phải tốn không ít thời gian để tìm đường đi trong ngõ hẻm, nhưng cuối cùng anh đã tìm được nơi ở của cô.
Cửa nhà cũ nát, ngay cả chút các biện pháp bảo đảm an toàn cũng không có. Ngay cả phòng của cô - “Khụ”- anh không có chìa khóa, nhưng cũng có thể tìm người đến mở khóa.
Anh ngang ngược chui vào chăn cùng với cô, kéo thân thể của cô vào trong иgự¢. Thân thể của cô từ trước đến giờ luôn ấm áp mềm mại, mặc dù ở giữa có chút phiền toái nhỏ, nhưng điều này không đủ làm anh bỏ đi quyết tâm muốn có cô.
Đến lúc đó, cô sẽ nguyện ý trở lại bên cạnh anh sao?
Hừ, không muốn cũng không liên quan, dù thế nào đi nữa trong tay anh còn có Huân Triết là át chủ bài, anh biết cô dễ mềm lòng, nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh.