"Các người đang làm gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cửa, Thạch Dự Thạc sợ hết hồn, vội vàng rời khỏi Khang Hoa Hiên, nhìn thấy ánh mắt của Phó Thần Cương - anh gào khóc ở trong lòng: Thảm rồi!
Thoạt nhìn vẻ mặt của Phó Thần Cương có cái gì đấy không đúng lắm. Hơn nữa hiện tại mới hơn năm giờ, còn sớm như vậy mà cậu ta đã tan làm trở về nhà, dường như cũng cái gì đó không đúng lắm thì phải?
Từ lúc bắt đầu vừa vào cửa, ánh mắt của Phó Thần Cương không hề rời khỏi Khang Hoa Hiên. Trong ánh mắt anh chứa đựng sự nghi ngờ và tức giận từ trước tới giờ chưa từng thấy.
Trong lòng Thạch Dự Thạc than lớn, không ổn rồi, vừa mới định mở miệng nói gì đó, Phó Thần Cương nói với anh vẻ lạnh nhạt: "Ở đây không có chuyện của cậu, cậu về trước đi."
Không được, anh phải bảo vệ những người yếu ớt chứ! Phó Thần Cương không phải là loại người vì quá ghen mà sẽ nổi giận... nhưng mà cậu ta đang giận cái gì nhỉ?
"Cậu bình tĩnh một chút đi. Cậu có biết nét mặt của cậu lúc này thật dọa người biết bao không?" Quả thật anh giống như một gã đã uống rượu say đến phát điên!
Thạch Dự Thạc nghĩ thế, nhưng anh nhìn bạn tốt của mình thì lại hình như không giống như say rượu. Chỉ có điều nhìn con người anh có cái gì đó rất khác thường. Cả khuôn mặt đỏ bừng, mặt mũi cứng ngắc, cặp mắt hiện đầy tia máu, dường như đang trong cơn thịnh nộ vậy.
Dưới tình huống này, làm sao anh có thể để một mình Khang Hoa Hiên và cục cưng nhỏ kia đối diện với anh được đây?
"Cậu ra khỏi nhà tôi đi, chuyện này không liên quan đến cậu."
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh Thạch, không sao đâu, anh hãy về nhà trước đi." Mặc dù Khang Hoa Hiên bị Phó Thần Cương nhìn chằm chằm, cả người có cái gì đó không đúng, nhưng cô cũng biết nếu như có người ngoài ở đây, Phó Thần Cương sẽ không nói gì hết.
"Chỉ là tâm tình của anh ấy không tốt một chút thôi, không có chuyện gì đâu."
Tốt nhất là không sao! Thạch Dự Thạc định nói như vậy, nhưng anh rất hiểu tính khí Phó Thần Cương. Cho dù rất lo lắng, nhưng nếu như đây là vấn đề giữa hai người bọn họ, anh cũng không rỗi việc.
Anh vỗ vỗ vào tay Khang Hoa Hiên, "Có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào." Sau đó bỏ đi với vẻ không yên lòng.
Mãi sau khi Thạch Dự Thạc đã rời đi, Phó Thần Cương vẫn còn đứng ở chỗ đó, cũng vẫn không hề nhúc nhích nhìn cô chằm chằm. Trong lúc nhất thời cô có chút luống cuống, nghĩ thầm có lẽ nên ôm anh một cái sẽ khá hơn một chút chăng.
Tiến về phía trước, cô vốn định ôm lấy anh, nhưng vừa mới chạm đến cơ thể anh, sự căng thẳng từ người anh đã truyền sang cô nóng rực, càng làm cho cô thêm lo lắng. Mặc dù biết hiệu quả có hạn, nhưng cô vẫn cứ ôm anh.
"Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Nếu như anh giận bởi chuyện vừa xong, vậy thì chuyện này không có gì đáng tức giận, bởi vì tâm tình của anh Thạch không tốt, cho nên em mới..."
"Bất kể là ai, chỉ cần tâm tình không tốt, em cũng sẽ cho họ một cái ôm sao?" Bỏ chiếc túi giấy trên tay xuống, ánh mắt anh đầy phức tạp nhìn cô dang tay ra: "Tới đây ôm anh."
Mặc dù bình thường cô có chút ngốc nghếch, nhưng không phải không thể phân biệt được nguy hiểm. Nhưng với Phó Thần Cương đang ở trước mắt, sự nguy hiểm được tuyên bố rất rõ, không được đến... giống như chỉ cần đến gần anh thôi sẽ bị ngọn lửa giận đang hừng hực cháy kia thiêu ૮ɦếƭ, nhưng... cô vẫn làm theo.
Khang Hoa Hiên ôm anh thật chặt, càng thấy rõ tâm tình của anh không tốt, cô lại càng muốn truyền năng lượng tăng gấp bội sang cho anh. Nhưng lần này cho dù cô có cố gắng thế nào chăng nữa, trên người anh tựa hồ có một bức tường chắc chắn lạnh lẽo đã được xây lên, ngăn cản sự ấm áp của cô ở lại bên ngoài.
"Thần Cương, không nên tức giận." Khang Hoa Hiên hơi mệt mỏi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nói yếu ớt.
"Em có biết tại sao tôi tức giận không?"
Lắc đầu một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, hi vọng được nghe đáp án từ miệng của anh.
"Em còn có chuyện gì giấu diếm không nói cho tôi biết?" Anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, tựa như đang cẩn thận cầm một vật gì đó quý giá.
"Anh hỏi như vậy là có ý tứ gì?" Cô hơi mỉm cười nói lại, cảm thấy có chút bất an.
"Đáng ૮ɦếƭ! Tại sao lại là em..." Anh gầm nhẹ.
Phó Thần Cương cụng trán vào cô, một tay đỡ vào phía sau gáy cô, chợt ôm ngang người cô, dùng sức đá văng cánh cửa thư phòng, sau đó thô lỗ đi vào trong phòng ngủ, nhét thẳng cô vào trên giường lớn.
"Thần Cương..." Cô có chút sợ hãi, dùng cả tay chân định lui về phía sau.
Anh tiến đến gần cô hơn, áo sơ mi vẫn cũng chưa cởi hết hoàn toàn, vẫn còn lại cái mấy chiếc cúc áo bên dưới, nhưng anh cũng không quan tâm, dùng toàn bộ sức nặng ân đè lên cô, sau đó nặng nề hôn lên môi của cô.
Anh gần như chiếm đoạt cô một cách ngang ngược, bất kể là đôi môi, hoặc là nơi иgự¢, đều bị bàn tay to lớn của anh thiêu đốt, bởi vì kích động, nhiệt tình, nên lực đạo cũng tăng thêm một chút.
Cô hơi bị đau không khỏi kêu tên anh:"... Thần, Thần Cương... Đừng như vậy..."
Đột nhiên anh va chạm chôn thật sâu vào trong cơ thể cô. Cô rên lên một tiếng, thở hổn hển nặng nề, hai tay vẫn vây quanh anh thật chặt như cũ.
Anh muốn như thế này phải không? Nếu quả thật làm thế này mà khiến anh dễ chịu hơn một chút, cô cũng nguyện cam lòng...
"Cha của đứa nhỏ là ai?" Giữa lúc đó, đột nhiên anh chất vấn cô, giọng nói trầm ᴆục khàn khàn.
Thân thể Khang Hoa Hiên cứng đờ, hoảng sợ nhìn anh.
"Đứa nhỏ mà em đã sinh ra ở bệnh viện một năm trước đây, hiện nay đâu rồi?"
Trong nháy mắt nước mắt Khang Hoa Hiên liền rớt xuống. Cô hốt hoảng bụm miệng lại che giấu tiếng khóc, nghiêng người muốn rút ra khỏi người anh, lại bị anh túm trở lại.
"Trả lời tôi!" Nắm chặt nơi bả vai của cô, Phó Thần Cương giữ chặt cô ở trên giường, quay mặt cô về phía mình, lửa nóng vẫn cường ngạnh chôn ở trong cơ thể cô.
Anh đã biết rồi ư? Hơn nữa anh còn biết...
Khang Hoa Hiên bị dọa sợ đến cử động cũng không dám cử động, nhanh chóng nhắm mắt lại, gần như không sao mở miệng nói ra một chữ.
"Là Huân Triết phải không?" Nhìn phản ứng của cô, có lẽ anh cũng đã xác định: "Đứa trẻ mà em đã sinh ra kia có phải là Huân Triết không?"
Cô khóc gật đầu một cái, không dám nhìn anh nữa.
"Tại sao lại là em... Tại sao lại là em..." Ngữ khí của anh đầy đau khổ, tì trán vào trán cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, cả người anh nóng rực.
"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Cô chảy nước mắt, thật sự chân thành cầu xin sự tha thứ của anh.
Anh rên lên một tiếng, rút ra khỏi người cô, cúi đầu ngồi ở mép giường một lúc lâu, sau đó đi vào phòng tắm...
Ra ngoài, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ngắn lẫn cơ thể anh vẫn còn nước đang nhỏ giọt.
Khang Hoa Hiên đã sửa sang lại bản thân xong xuôi đang dỗ Huân Triết uống sữa tươi. Cô lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn thấy Phó Thần Cương đi ra ngoài, cũng chỉ dám giương mắt liếc trộm anh một cái.
Tại sao cô vẫn còn ở lại nơi này?
Phó Thần Cương nhìn chằm chằm cô, nghĩ đến đứa nhỏ trong иgự¢, rõ ràng bọn họ là người thân thiết nhất của anh ở trên thế giới này, tại sao lúc này đột nhiên anh lại có cảm giác bọn họ xa lạ như thế?
Nếu như anh là Khang Hoa Hiên, khi bí mật mà mình chôn giấu lâu nay đã bị phơi bày, nhất định anh sẽ thừa dịp đối phương đi tắm cho tỉnh táo lại, sẽ mang con rời đi không quay đầu trở lại nữa. Nhưng sao cô lại vẫn còn ở nơi này...
"Chuyện kia, xảy ra từ lúc nào?"
"Năm trước... Ngày đó, anh uống say." Anh không nói lời nào, Khang Hoa Hiên thử giúp anh nhớ lại: "Ngày đó, anh và Phó Shena ra tòa tranh tụng rất hung, tâm tình dường như không được tốt lắm."
"Ở đâu?"
"Anh say té ngã ở một quán rượu, bởi vì em biết anh, cho nên... Lúc đầu em chỉ định đưa anh đến khách sạn để nghỉ ngơi mà thôi, nhưng không ngờ..."
"Tôi không nhớ rõ lắm." Anh chỉ nhớ sáng hôm sau khi thức dậy, đầu đau muốn ૮ɦếƭ.
Có lẽ là do say rượu nên chung quy sáng sớm hôm sau anh có chút mơ hồ, mặc dù tỉnh lại ở một nơi xa lạ, nhưng vì không hề bị mất mát gì, ví tiền, điện thoại di động cũng còn nguyên, vì thế trong lòng anh cũng không nhớ gì hết.
Chính là cái buổi tối đó sao? Tại sao anh lại không hề có ấn tượng gì cả nhỉ?
"Không nhớ cũng là chuyện bình thường..." Cô cắn môi dưới, ngay cả bản thân mình cũng còn không muốn nhớ lại cái đêm đầy xấu hổ đó nữa là... Cô thật sự không muốn như vậy, nhưng chuyện ấy đã xảy ra...
"Đêm đó, là lần đầu tiên của em sao?"
Khang Hoa Hiên mở to hai mắt nhìn anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lẽo kia, lòng cô đã lạnh đi một nửa. Cô biết đã đến lúc cô phải chịu sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, trừng phạt lời nói dối của cô, trừng phạt lòng tham của cô.
"Có phải hay không cũng không sao cả! Dù sao anh cũng không cần phải quan tâm đâu."
Trời ạ, cô lại thờ ơ như vậy! Đáng ૮ɦếƭ, nhưng anh lại rất quan tâm!
Anh biết trong chuyện này không thể trách cô toàn bộ. Một cô gái yếu đuối chống cự lại một người đàn ông đã uống rượu đến say xỉn liệu nắm chắc được mấy phần phần thắng đây? Nhưng không ngờ nằm ngoài dự kiến của anh, câu trả lời của cô lại đầy bén nhọn.
"Nếu là ngoài ý muốn, tại sao em còn muốn giữ lại đứa con này?"
"Hôm sau, em đã từng đến nhà thuốc để mua thuốc, nhưng mà... nó vẫn còn ở lại. Bác sĩ nói, tác dụng của Tђยốς tгáภђ tђคเ không phải là đảm bảo một trăm phần trăm... Nếu mang thai, cho dù không phải ngoài ý muốn, cuối cùng nó vẫn là đứa trẻ của mình."
Anh biết cô rất dễ mềm lòng, anh cũng hiểu tính tình cô vốn dịu dàng, giàu lòng nhâи áι, nhưng những điều này là thật sao?
Anh cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ sự động tâm của mình đối với cô, rốt cuộc có phải là mưu kế của cô hay không.
Bắt đầu từ cặp mắt to thanh thuần vô tội kia, rồi đến cái ôm vô tư ૮ɦếƭ tiệt...nọ, tất cả những thứ này từ đầu tới cuối liệu có phải là kế hoạch hoàn hảo của cô không?
Trên đời làm sao có thể lại có thứ năng lượng thần kỳ như vậy chứ? Lẽ ra anh cần phải hoài nghi ngay từ lúc mới bắt đầu, cũng không nên tin tưởng cô, không nên chìm đắm vào trong hương vị ôn nhu của cô mới phải!
"Đã như vậy, tại sao em lại muốn quẳng nó cho tôi?" Anh nhíu mày, "Quẳng cho tôi chăm sóc coi như xong, lại còn chủ động chạy tới xin làm bảo mẫu cho con... Rốt cuộc em có chủ ý gì vậy?"
"Bởi vì, em thiếu tiền... Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải em đã nói cho anh biết rồi sao?"
"Vì thế, em cho rằng đã sinh con trai cho tôi, khiến tôi yêu em, từ đó có thể “mẫu bằng tử quý” (mẹ giàu có nhờ con), mượn cơ hội này để bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng sao?" Anh đưa tay giật lấy con trai từ trong tay cô: "Em nghĩ ra cách rất tuyệt vời đấy chứ!"
Anh đã từng một lần cho rằng rốt cục đã có người nguyện ý yêu thương anh vô điều kiện, rốt cục anh đã có thể không còn phải sống một mình nữa... Nhưng người ấy, tại sao lại làm ra chuyện khiến anh không thể... tha thứ...
"Không, chưa bao giờ em từng có ý nghĩ như vậy!" Anh tại sao đột nhiên như thay đổi thành người khác, đương nhiên nói cô như vậy chứ? Khang Hoa Hiên rất sợ, giữ Huân Triết thật chặt, không muốn để cho anh ôm con trai đi: "Bây giờ anh lại coi em là người như thế hay sao?"
"Nếu không thì tôi nên coi em là người thế nào đây?" Giằng co qua lại, Phó Thần Cương cũng không muốn buông con trai ra, còn Khang Hoa Hiên cũng không chịu thả tay
"Tôi vốn là người như vậy đấy, cô không biết sao? Lẽ ra ngay từ lúc mới bắt đầu tôi không nên tin tưởng cô, cô cho rằng tôi thiếu bảo mẫu thật sao? Thiếu một phụ nữ có thể chăm sóc cho Huân Triết chăng? Cô sai rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thay thế cô được."
Cô hoàn toàn không còn tâm tri để phản bác lại lời chỉ trích của anh, cô níu lấy đôi chân của con trai, chỉ muốn không cho anh ςướק mất con ở trong иgự¢ mình mang đi: "Đưa bé cưng cho em..."
Huân Triết bị sự giành giật giằng co qua lại làm cho cả người khó chịu, lông mày nhíu lại bắt đầu gào khóc lớn.
Da thịt mềm mại của bé cưng bị hai người lớn túm chặt co kéo hai ba lượt không ngừng, trên người đã in hằn mấy vệt đỏ bầm nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa tiếng khóc của bé con làm Khang Hoa Hiên không khỏi mềm lòng, cô buông lỏng tay ra, để cho Phó Thần Cương tóm lấy con trai ôm thật chặc vào trong иgự¢ mình, đứng cách xa cô mấy mét.
Thấy thế, trong lòng cô quýnh lên, lo anh sẽ không trả lại con cho mình: "Van cầu anh, hãy đưa bé cưng lại cho em đi..."
"Loại phụ nữ như cô hoàn toàn không có tư cách làm mẹ của nó, càng không tư cách chăm sóc nó." Anh kéo xa con trai cách xa cô hơn: "Từ cô đặt nó lại ở cửa nhà tôi thì cô đã không còn là mẹ của nó nữa rồi."
Khang Hoa Hiên khóc ròng không dứt, ban đầu cô giao Huân Triết cho anh là bởi vì cô thật sự không nuôi nổi con nữa, anh tuyệt đối không thể hiểu được tình cảnh, khi ôm đứa con yêu quý trong иgự¢, nhưng lại không vắt ra nổi nửa giọt sữa cho con, chỉ có thể cho con uống nước lọc lót dạ thì người mẹ sẽ có tâm tình thế nào.
Cả đêm hôm ấy, cô vừa khóc vừa dỗ cục cưng ngủ, nắm lấy cánh tay con càng ngày càng gầy hơn, cô biết mình là một người mẹ vô trách nhiệm...
"Em giao con cho anh bởi vì em biết, chỉ có anh mới có thể cho con cuộc sống tốt hơn..."
"Điểm này cô tuyệt đối không cần lo lắng." Anh vẫn ôm con trai như cũ, giữ một khoảng cách nhất định với cô: "Tôi sẽ không để cho nó chịu uất ức dù chỉ một chút xíu!"
Ánh mắt quyết tuyệt kia của anh trước nay cô chưa từng thấy, điều này nói lên gì đây?