JoJo đảo cặp mắt trắng dã, "Vậy cậu đi cùng với hắn không được sao? Nhét hắn vào khách sạn xong sau đó sẽ rời đi, được chưa?"
Được rồi, dù sao cũng là chỗ quen biết cũ, mặc dù có chút phiền toái, nhưng nếu có thể bảo đảm cho tính mạng con người và tài sản được an toàn, chút phiền toái này đối với cô cũng chẳng là gì.
Ngồi lên tắc xi, cô nói với tài xế đưa bọn họ đến một khách sạn. Nhờ có bác tài xế tốt bụng giúp đỡ, cô mới mang được Phó Thần Cương vào trong phòng. Nếu không với vóc người chênh lệch giữa hai người, chỉ sợ cô đã bị anh đè bẹp dí từ lâu.
Phó Thần Cương nằm ở trên giường còn có chút mơ màng, miệng vẫn lải nhải không biết nói cái gì. Cô lấy chiếc khăn lông lau mặt giúp anh, đột nhiên anh mở mắt, thình lình nắm chặt lấy cổ tay của cô. Cô bị dọa sợ liền vứt chiếc khăn lông xuống đất.
"Phó tiên sinh..." Anh tỉnh chưa vậy? Thật tốt quá! Ách... Nhưng liệu anh có trách cô đã đưa anh đến nơi này mà không giải thích gì không nhỉ?
"Cô là ai..."
"Tôi là... A ..." Còn chưa kịp trả lời, Khang Hoa Hiên đã bị anh phun đầy người, quần áo cô đã không tránh khỏi kiếp nạn.
Cô xanh mặt nhảy về phía sau mấy bước, đến khi tỉnh táo lại, nhìn anh nằm ở trên giường ՐêՈ Րỉ, lại hớt ha hớt hải tìm thùng rác, mang đến hót dọn sạch sẽ, dùng khăn lông lau sạch sẽ cho anh.
Rõ ràng anh mới là người uống rượu say, xui xẻo thế nào mà cô lại là người bị hứng toàn bộ thế nhỉ? Trên người anh ngoại trừ mùi rượu ra thì chẳng sao hết, đâu giống như cô, khắp người nhìn thật kinh khủng
Quần áo dơ bẩn hết, biết làm sao bây giờ? Khắp người cô từ trên xuống dưới toàn mùi rượu và đồ dơ bẩn anh nôn vào, thế này thì làm sao cô về nhà được đây?
Khang Hoa Hiên áo não đi vào phòng tắm, muốn rửa ráy cho mình sạch sẽ một chút, liếc thấy bên cạnh có chiếc máy sấy quần áo, cô vừa lẩm bẩm, vừa quay đầu lại nhìn Phó Thần Cương đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự... Thế này cô đã đủ an toàn chưa nhỉ?
Cô ૮ởเ φµầɳ áo ra, giặt giũ sạch sẽ, sau đó ném vào bên trong chiếc máy sấy để hong quần áo cho khô. Đứng trong phòng tắm, cô lạnh đến mức không sao chịu nổi muốn gào khóc lên. Hiện tại mùa đông vẫn chưa qua, bên trong gian phòng có lò sưởi, nhưng trong phòng tắm lại không có... Cô nhón chân, nín thở, ghé đầu ra ngoài nhìn Phó Thần Cương một chút ... tốt lắm, anh hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Khang Hoa Hiên chạy thật nhanh chạy tới mép giường, cầm chiếc ga trải giường lên bọc kín người mình lại giống như chiếc quai chèo, núp ở góc chiếc ghế sa lon sát giường quan sát anh. Sau khi cô xác định anh cũng không hề nhúc nhích mới yên tâm xoay người tìm trong phòng chiếc điều khiển TV, dự định xem ti vi để Gi*t thời gian
Đêm đã khuya, cô gần như đã bị ngủ gật mấy lần. Cô híp mắt một cái dự định tắt TV, nhưng trên màn hình TV chợt lóe hình ảnh hiện ra gương mặt quen thuộc...
Đó không phải là Phó Thần Cương sao? Lúc nãy anh đã lên TV rồi sao? Cô liếc mắt nhìn về phía sau lưng ... anh vẫn còn đang ngủ.
Cô vểnh tai, cẩn thận nghe tin tức... Hình như là cô em gái của anh, Phó Shena, hiện đang ở nước Mỹ xa xôi, cố ý vu khống anh. Khoảng ba năm trước đây, anh nguyên là Tổng giám đốc của Tường Đạt Quang Điện, nhưng không quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp, đã bán toàn bộ tài liệu về khách hàng và tài liệu kinh doanh cơ mật của Tường Đạt Quang Điện cho Ngàn Thụy Thực Nghiệp. Sau này anh đã làm cho Tường Đạt Quang Điện thay hình đổi dạng, bây giờ trở thành Thiên Dự Quang Điện... Còn Phó Thần Cương, bây giờ là Phó Tổng giám đốc của Thiên Dự Quang Điện.
Ở trước ống kính Phó Shena tiếp tục vừa khóc vừa tố cáo. Cô ta còn nói, hơn nữa, dù biết cha cô ta đã bị trúng gió nhưng Phó Thần Cương vẫn giam lỏng ông ở Hokkaido Nhật Bản, hàng ngày sống cuộc sống đầy lo sợ không thể chịu nổi... Phó Thần Cương là con nuôi của nhà họ Phó, nhà họ Phó đã nuôi dưỡng anh ta suốt mấy chục năm, giúp đỡ, quan tâm đến anh ta, thế nhưng Phó Thần Cương lại dùng cách này để báo đáp nhà họ Phó...
Anh mà lại là một người hám lợi như vậy sao?
Tắt TV, Khang Hoa Hiên quay đầu lại quan sát anh. Cô biết tin tức đăng trên báo không thể tin 100%. Chỉ có điều, anh từ Tổng giám đốc của Tường Đạt Quang Điện bây giờ trở thành Phó tổng giám đốc Thiên Dự cũng là sự thật... Nhưng nếu như anh thực sự bị mất trí như Phó Shena đã chỉ trích kia, thì tại sao anh lại mua say ở quán rượu nhỏ này?
Kéo theo cái ga giường quấn trên người, cô chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, nghe anh lẩm bẩm trong giấc mơ, lại thấy anh chau mày, rõ ràng là mùa đông, vậy mà trên trán của anh lại toát ra những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu...
Khang Hoa Hiên dùng chiếc ga giường lau chút mồ hôi cho anh. Cô biết anh khó chịu, vì cô hiểu cảnh đối xử lúc nhỏ của anh ở nhà họ Phó. Có lẽ, anh cũng không phải là người máu lạnh vô tình như lời bên ngoài đã nói... Có lẽ, anh chỉ là có chút khó tính, có chút...
Ai!
Cô thở dài, biết mình lại bệnh cũ tái phát, chỉ cần biết người bên cạnh gặp nạn, cho dù trong bụng họ không được tốt lắm, cô cũng sẽ nhiều chuyện mà muốn đến an ủi người ta.
"Được rồi, được rồi, không sao đâu..." Cô ngồi vào bên cạnh anh, khom người ghé vào tai anh khẽ thì thầm.
Chỉ thấy anh rên lên một tiếng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Khang Hoa Hiên sửng sốt, theo bản năng giang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy anh, hoàn toàn không hề nhận ra thân thể của mình đang dán chặt ở trước иgự¢ anh.
Một dòng nước ấm cuồn cuộn không dứt khuếch tán vào trong cơ thể người đàn ông. Dường như đây là lần đầu tiên có người dùng cái ôm ấm áp đầy vô tư để ôm anh... Thì ra là, một khi ta có, nếu nhìn thấy sẽ không thể buông tay, không thể bỏ đi nổi...
Phó Thần Cương giống như người ૮ɦếƭ đuối bắt được cọc, ôm cô thật chặt không buông, còn cô gái có thân thể nhỏ nhắn dịu dàng ở trong иgự¢ anh đã rất nhanh quyến rũ Dụς ∀ọηg của anh ngóc dậy, cộng thêm chất cồn trong rượu thúc dục... Việc đầu tiên là anh mở mắt ra, sau đó lật người nằm sấp đè lên cô ở phía dưới.
"Á!" Khi Khang Hoa Hiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, muốn giãy giụa thoát thân thì Phó Thần Cương đã lật người, dùng cả trọng lượng cơ thể nặng nề của mình đè lên trên người cô. Cô đẩy anh một cái, đang định từ dưới người anh trườn ra thì anh lại tiếp tục che phủ lên cô, gương mặt tuấn tú chôn vào trong иgự¢ cô.
"Đừng đi, hãy ở lại bên cạnh tôi..."
Giọng nói trầm trầm đầy phiền muộn, trong khoảng khắc khiến cô quên mất động tác vừa rồi, vì vậy cô đã dễ dàng bị anh cuốn vào trong иgự¢.
Khang Hoa Hiên chưa bao giờ bị người khác phái ra vào xâm nhập. Đối với tình dục cũng không một chút kháng cự. Cho dù ngay lập tức cô nhận ra đã mình gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt nóng bỏng và ngập tràn Dụς ∀ọηg của anh, cũng đủ làm cho cô mềm yếu đến không thể động đậy.
Khi Phó Thần Cương đặt một nụ hôn xuống, cô liền say luôn hơi thở lẫn sự dịu dàng bên trong của anh. Chút xíu của sự cảnh giác và sợ hãi còn sót lại trong đầu óc cô cũng đã bị lửa nóng của anh hòa tan. Rất nhanh đã khiến cô vứt nốt chút lý trí duy nhất còn lại sang một bên...
Khi Phó Thần Cương tỉnh táo, anh nhiệt tình và dịu dàng hơn so với lần đầu khi say rượu, lúc ấy anh đầy mơ hồ và khó chịu... Mặc dù tối nay lần đầu tiên có chút gấp gáp, nhưng lần tiếp theo, anh lại giống như con mèo lười nhác, thỉnh thoảng mới cọ sát vào cơ thể của cô... Anh hôn lên gương mặt của cô, cho đến khi vật nam tính kia thức dậy lần nữa, anh lật người một cái, thiêu đốt cô hầu như không còn một mảnh...
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Phó Thần Cương thôi, cũng đã đủ để cho cả người cô phát run lên, toàn thân mềm nhũn ra.
Mà Phó Thần Cương dường như si mê sự ấm áp trên người cô, luôn luôn ôm cô vào trong иgự¢, dùng phương thức giống như quỳ lạy, dịu dàng hôn khắp người cô.
"Nếu không có em, anh phải làm sao đây?" Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh buột miệng thốt lên một câu như thế.
Anh cần cô sao? Anh cần ở cô cái gì mới được chứ? Khang Hoa Hiên tự nhận thấy mình không có gì nổi bật, cũng không có gì đáng để quyến rũ người khác, trong khi anh thuộc loại “rồng giữa đám người” như thế, cô có thể làm gì cho anh được đây?
Bừng tỉnh sau trận kích tình, lúc này cô mới nhận ra mình đang bám chặt ở trên người anh, giống như một cô gái không biết liêm sỉ.
Đúng vậy, hơn một năm trước, chính cô đã chủ động ôm anh, sau đó còn sinh con, rồi vứt con của mình lại để cho anh chăm sóc.
Mà cô, rõ ràng là bảo mẫu mà anh mời tới để chăm sóc cho con trai của mình, bây giờ lại lên giường của anh một cách tự nhiên như thế...
Khang Hoa Hiên không dám nhìn anh, rụt hết tay chân của mình lại, vừa mới xoay người định trở về căn phòng của cô và Huân Triết, cô đã bị Phó Thần Cương lật người ngăn lại.
"Chờ một chút, cho anh ôm một cái nữa." Giọng nói của anh khàn khàn đầy thỏa mãn, cho dù cơn buồn ngủ dày đặc, nhưng anh vẫn không muốn buông sự mềm mại và ấm áp ở trong иgự¢ mình ra.
Khang Hoa Hiên rúc vào trong иgự¢ anh không dám cử động mặc cho anh ôm, một lúc lâu sau cô mới nói: "Em phải trở về phòng, Huân Triết vẫn đang ở phòng cách vách."
"Nó đã khá lớn rồi, có thể ngủ một mình." Phó Thần Cương mắt nhắm nghiền, nhưng cánh tay không chút có ý định để cô rời đi."Đêm nào em cũng ngủ cùng với nó, hôm nay lại không thể ngủ cùng với anh hay sao?"
Khang Hoa Hiên thấy buồn cười, bây giờ anh lại còn ghen với cả con trai của mình nữa chứ!
Tiếng hít thở dần dần bình ổn lại theo quy luật, anh kéo sát thân thể của cô vào bên cạnh mình, tìm một tư thế vững chãi tựa vào bên cạnh cô: "Ngủ thôi!"
**************************
Sáng sớm thức dậy, Phó Thần Cương cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ thấy được thỏa mãn và hạnh phúc như thế, anh xoay người lại... bên cạnh không có người nào...
Anh đứng dậy xuống giường, nghe dưới lầu vọng tới tiếng xào nấu thức ăn. Anh cười khẽ, sau đó nhanh chóng rửa mặt, mặc bộ quần áo sạch sẻ xuống lâu.
Anh lặng lẽ chạy tới sau lưng Khang Hoa Hiên, thừa dịp cô đang pha cà phê liền đưa tay vòng quanh hông của cô.
"Chào buổi sáng." Anh vùi mặt vào mái tóc ngắn của cô, chiếc cằm đầy râu không biết vô tình hay cố ý cứ cọ cọ vào cổ của cô khiến cả người cô trở nên ngứa ngáy.
"Chào..." Nhớ tới sự nhiệt tình buổi tối hôm qua, Khang Hoa Hiên thật không dám bốn mắt giao nhau với anh.
Ngược lại Phó Thần Cương không chút kiêng kỵ, xoay mặt cô lại đối diện với mình, sau đó mổ những cái hôn nho nhỏ ở trên gương mặt cô.
"Đừng như vậy, lát nữa anh còn phải đi làm đấy."
"Ừ, vậy hôm nay anh sẽ về sớm một chút..."
Cắn cắn môi, từ sau lưng anh, Khang Hoa Hiên thử hỏi một câu qua loa nhưng đầy ẩn ý: "Tối thứ ba anh có thể về sớm một chút được không?"
"Có chuyện gì không?"
"Anh hãy về sớm một chút." Cô cười thần bí: " Sinh nhật Huân Triết."
"Sinh nhật Huân Triết sao?" Phó Thần Cương thoáng sững sờ, "Thứ ba này là sinh nhật Huân Triết?"
"Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức sinh nhật cho Huân Triết." Cô vui vẻ cầm tay của anh, "Anh về sớm một chút, em mua bánh gato nhé, có được không?"
Cũng do từ trước đến nay anh chưa từng bao giờ được ai tổ chức sinh nhật cho mình, hơn nữa, thật sự anh cũng không biết sinh nhật của con trai vào ngày nào." Ngày 12, thứ ba tuần này???"
"Đúng thế."
"... Sao em biết?"