Ba Ba Lạnh Lùng - Chương 19

Tác giả: Chấp Loạn

Đêm đó, Phó Thần Cương hẹn với Tưởng Tâm Lôi dùng cơm ở tầng lầu cao nhất của một nhà hàng. Nơi đó bình thường người qua lại cũng không ít, cũng có không ít nhân vật có mặt mũi đến nhà hàng này ăn uống. Vì vậy anh biết, vì sĩ diện, tuyệt đối cô ta sẽ không có những hành động luống cuống ở nơi như thế này.
"Tâm Lôi, chúng ta chia tay đi!"
Tay nâng ly rượu lên, hơi ngừng lại một chút, Tưởng Tâm Lôi liếc anh một cái đầy khó hiểu, sau đó tiếp tục uống một hớp rượu đỏ vẻ đầy ưu nhã.
Cô ta biết trái tim của anh lâu nay đã không còn đặt ở trên người mình, chẳng qua mấy tháng gần đây lại càng rõ ràng hơn. Nhất là từ lúc anh có đứa con trai không rõ lai lịch đó, anh đã tốn không ít thời gian với nó, “hoạ vô đơn chí” lại càng làm cho quan hệ của bọn họ vốn đã lạnh nhạt lại càng xa cách hơn.
Vốn dĩ, cô cũng không nghĩ quá nhiều, dù thế nào đi nữa anh không muốn bảo cô đi chăm sóc “cái đồ mềm nhũn” kia là tốt rồi. Cô cho rằng cứ để như thế, quan hệ giữa cô và Phó Thần Cương cũng sẽ chẳng có gì thay đổi quá lớn, bởi vì cô vẫn là người phụ nữ duy nhất gần gũi bên cạnh anh.
Đối với anh mà nói, công việc vĩnh viễn quan trọng hơn tình cảm. Hơn nữa là người ít ham muốn, anh chưa từng để tâm vào những chuyện nam nữ trăng hoa. Cô không cho là ở bên cạnh anh sẽ xuất hiện những phụ nữ khác, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đại khái cô cũng không cần căng thẳng cắt bỏ đối với mối quan hệ này.
Cho nên, d rốt cuộc có cái gì đã làm thay đổi suy nghĩ của anh?
"Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên nói chuyện này?"
"Tôi không có cách nào sống chung cùng với em được nữa."
"Từ trước đến giờ rõ ràng chúng ta vẫn rất tốt kia mà. Anh cứ việc sống cuộc sống của anh, em cứ tiếp tục rong chơi với cuộc sống của em, hai bên đều bình an vô sự, chẳng phải như thế hay sao?"
"Bởi vì chúng ta quá giống nhau."
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Tôi là người ích kỷ, mà em cũng vậy. Sống chung với em, tôi sẽ cảm thấy giống như mình đang soi gương vậy." Anh lạnh lùng nói: "Cho nên, ban đầu vì chúng ta đều muốn đạt được một mục đích gì đó nên mới thuận cùng nhau ở chung một chỗ. Em có được một người bạn trai để nở mày nở mặt, tương lai có thể là một người chồng để tin tưởng. Còn tôi, sẽ thu được cơ hội hợp tác với cha của em, tương lai, có thể sẽ được thừa kế sản nghiệp của cha em nữa."
Tưởng Tâm Lôi nhíu mi lại không nói. Đây chính là sự thật, mặc dù trước đây hai người bọn họ cũng không nói toạc ra, nhưng cô thật sự đã cư xử với Phó Thần Cương như thế, mà cô cũng biết, anh đến với cô là có dụng ý khác.
"Tôi vốn cũng cho rằng, sống chung cùng với em không có gì là không tốt. Nhưng, bây giờ chúng ta quá giống nhau, hai người giống nhau người ở chung một chỗ sẽ không vui vẻ, cũng sẽ không hạnh phúc."
Tưởng Tâm Lôi không phải là loại phụ nữ sẽ quấn quít chặt lấy đàn ông. Chẳng qua là vì cha cô đã sớm coi anh như rể hiền, phần lớn những người cùng giới ở bên ngoài, tất cả bọn họ nhìn hai người đều thấy tốt đẹp như vậy, nếu như anh chia tay, mặt mũi của cô sẽ bị vứt vào đâu?
"Em cảm thấy cứ như thế này em cũng đã rất vui vẻ rồi, có ngươi làm bia đỡ đạn, ba em sẽ không nổi cáu bắt em đi tìm đối tượng có cá tính chững chạc nữa. Anh cũng không ghét em, vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã định đi, kết hôn với em. Sau khi cưới, hai chúng ta lại sống riêng cuộc sống của mình như thế. Em sẽ không quan tâm anh làm cái gì, anh cũng không cần để ý tới việc em rong chơi như thế nào."
"Không, tôi sẽ không kết hôn với em."
Thấy anh không thay đổi tâm ý, Tưởng Tâm Lôi bắt đầu bốc lửa, "Em cũng đã chấp nhận nhượng bộ lớn với anh như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?"
"Đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn."
"Vậy anh muốn cuộc sống thế nào?" Tưởng Tâm Lôi hừ lạnh một tiếng, lúc này cô mới phát hiện ra hôm nay Phó Thần Cương có chút kỳ quái, anh không phải là người chịu khó giải thích như vậy."Anh có người phụ nữ khác phải không?" Cái giả thiết này mặc dù khả năng rất thấp, nhưng cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến anh nói nhiều như vậy.
"Tôi và em chia tay là bởi vì chúng ta không hợp nhau, cũng không liên quan gì tới những người khác."
Vừa nghe, Tưởng Tâm Lôi giống như con sư tử mẹ bị chọc giận, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn."Anh đã có người phụ nữ khác? Người kia là ai?"
Cô có thể chịu được tình cảm của bọn họ càng lúc càng xa, cũng có thể chịu được việc anh không có bất kỳ ý định gì với mình. Nhưng, cô lại không cách nào chịu được việc người đàn ông của mình lại bị những người phụ nữ khác ςướק đi. Đối với cô mà nói, đây quả thực là một vũ nhục qua lớn.
"Tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến bất kỳ một ai." Anh vẫn luôn rất tỉnh táo.
"Đừng có gạt người." Cô cười lạnh, "Nếu như không có những người phụ nữ khác, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống như vậy cho đến lúc cùng đi vào lễ đường! Chắc chắn là do anh đã có những người phụ nữ khác, nên mới có thể mở miệng nói ra những lời này với em. Nói đi, cô ta là ai?"
"Đã nói là tự tôi muốn chia tay với em mà, chuyện này không liên quan đến bất kỳ một người nào hết."
"Vậy sao?" Nhưng Tưởng Tâm Lôi hoàn toàn không tin như thế. Cô ta hiểu đàn ông rất rõ, cô muốn thân hình có thân hình, muốn chiều cao cũng có chiều cao, ngay cả gia thế bối cảnh cũng không chê vào đâu được. Nếu như không phải có người phụ nữ khác, một người đàn ông làm sao có thể buông tha cô đây?
"Người phụ nữ kia có biết rằng mình mấy chục năm sau này sẽ phải nhẫn nhịn chịu đựng sự vắng vẻ, bởi vì người chồng của mình hoàn toàn “không làm ăn được gì” hay không?"
Phó Thần Cương siết chặt hai quả đấm, anh biết cô ta cố ý dùng phép khích tướng buộc anh há miệng, thậm chí không tiếc vạch trần vết thương lòng của anh ra, vì muốn nhìn anh phát điên.
"Tùy em muốn nói sao cũng được." Anh thong thả đứng dậy, "Về phần bác Tưởng, tôi sẽ giải thích với ông ấy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, đối với những suy đoán của người ngoài, tôi sẽ xử lý sao để giảm mức độ tổn thương xuống đến thấp nhất, sẽ nói là em là người chủ động nói lên lời chia tay là được." Vì để bảo vệ danh tiếng của phụ nữ, quy tắc căn bản này anh luôn biết cách làm.
"Phó Thần Cương." Biết tâm ý của anh đã định, ngay cả việc dọn dẹp những chuyện xảy ra sau đó anh cũng đã nghĩ thấu đáo giúp cho cô rồi. Tưởng Tâm Lôi chỉ có thể lạnh lùng chăm chú nhìn anh: "Anh, thật con mẹ nó, đừng có giả bộ thân sĩ! Vì muốn chia tay với tôi để anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, chuyện gì anh cũng làm được sao?"
"Đúng vậy." Anh khẽ thở dài, thừa nhận."Bởi vì nếu như không có cô ấy, tôi sẽ không sống nổi."
Cuối giờ chiều, Khang Hoa Hiên đang trong ở vườn hoa xem lại mấy luống hoa thường phát triển tốt trong mùa Hạ. Huân Triết đang ngồi trong xe tập đi lắc lư ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại tò mò chạy đến bên cô gọi ô ô. Cô nhìn lại nơi mình vừa sửa sang xong xuôi tỏ ý hài lòng liền thu dọn lại dụng cụ, chuẩn bị ôm con trai vào nhà.
Lúc này có một bóng phụ nữ mang một chiếc kính mát to, trên người xách túi lớn túi nhỏ, không ngừng dáo dác nhìn quanh ở phía ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của cô.
Mặc dù có vẻ như không quá giống người xấu, nhưng cô cũng hòa nhã hỏi một câu: "Xin hỏi, có chuyện gì không?" Cô gái kia quệt quệt tay, tiến lên hỏi thăm.
"Phó Thần Cương ở đây phải không?"
"Phó tiên sinh ở công ty, buổi tối mới trở về."
Cô gái gật đầu một cái, nhìn chằm chằm vào Huân Triết nhìn trên xe tập đi: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, là con trai của cô à?"
"Hả?" Khang Hoa Hiên mở to hai mắt, sợ hết hồn, lắc đầu xua tay: "Không phải, không phải đâu, tôi, tôi chỉ là..."
Cô gái kia thấy bộ dạng Khang Hoa Hiên hoảng hốt quá độ, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, nhưng cô ta cũng không chọc phá thêm, tiếp tục hỏi: "Không phải là con trai của cô à? Vậy đây chính là đứa trẻ của Phó tiên sinh phải không ?"
"Vâng, xin hỏi rốt cuộc cô là..."
"Không có gì, không có gì." Cô gái kia lại phất tay một cái, chuyển sang đề tài khác: "Phó tiên sinh tối nào cũng rất khuya mới trở lại sao?"
"Nếu như cô cần hỏi ngài ấy, phải gọi điện thoại đến công ty hẹn trước thời gian gặp gỡ. .Tôi không biết được hành trình của ngài ấy, nói lung tung với cô, hại cô lỡ việc sẽ không tốt."
Cô gái kia hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi cũng biết là Phó tiên sinh bận nhiều việc, không biết bình thường ngài ấy có cô gái nào khá... thân thiết hay không?"
Hả? Khang Hoa Hiên bắt đầu nghi ngờ.
Chỉ thấy cô gái kia móc trong túi ra một phong bì, làm bộ lơ đãng để lộ ra tiền mặt ở bên trong.
"Cô là bảo mẫu được Phó tiên sinh mời về, bình thường có gặp họ không, dù chỉ là một lúc thôi... Kể cho tôi nghe một chút nhé, chúng tôi có tiền thưởng rất nhiều. Nghe nói ông ta có một đứa con riêng, có chính xác hay không?"
Là chó săn sao? Khang Hoa Hiên nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ, là ai muốn tới đào bới những chuyện riêng tư của anh vậy? Ngay cả chuyện của cục cưng cũng đã biết rồi sao?
Càng nghĩ cô càng thấy bất an, ôm lấy cục cưng muốn đi vào nhà.
"Đợi một chút, cô kể cho tôi nghe một chút! Cô biết mẹ của đứa trẻ là ai chứ?"
"Không, tôi không biết..."
"Có thật không? Còn nữa gần đây Phó tiên sinh đã khá thân thiết với ai vậy? Cô không cần phải nói quá rõ, chỉ cần tiết lộ tên họ hoặc nơi làm việc là được."
"Tôi không biết gì hết!"
"Hả?" Đối phương nhìn cô gần như không muốn phối hợp, liền buông tay, làm bộ nghi ngờ lẩm bẩm nói nhỏ, "Nhưng sao tôi lại nghe nói, có người tự xưng là mẹ của đứa trẻ kia nhỉ!"
"Ai vậy?" Khang Hoa Hiên nghe vậy, tò mò quay đầu, "Là người nào?"
Quả nhiên! Đối với chuyện bát quái của người chủ thuê mình, sao có người làm thuê nào có thể không có một chút tin tức nội bộ chứ? Dùng cách thả con tép, bắt con tôm chính là như vậy. Cho dù là không có cũng có thể từ dấu vết của những lời đối thoại để dò xét ra được một chút gì đó.
"Hóa ra cô không biết sao? Thật đáng tiếc nhỉ..."
Khang Hoa Hiên không hiểu, ngoài cô ra làm sao có thể có người phụ nữ thứ hai tự xưng là mẹ của cục cưng chứ? Huống chi, về đối ngoại Phó Thần Cương luôn luôn nói năng thận trọng, tại sao đột nhiên lại có phóng viên chạy đến nhà, hỏi những câu sâu như vậy?
"Cô muốn biết sao?" Phong bì được lấy ra một lần nữa, "Vậy cô hãy nói cho tôi biết gần đây có những cô gái nào hay ra vào ở nơi này, tôi sẽ nói cho cô biết mẹ đứa trẻ kia là ai."
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Khang Hoa Hiên vốn dĩ cũng không muốn biết ai là người đã giả mạo làm mẹ đẻ của cục cưng, mà chỉ muốn cho cái loại người chuyên đặt điều này một cái tát vỡ mặt, cô mím chặt môi lại, ôm lấy con trai quay người bỏ đi.
"Này, cô đừng đi! Cô đi tôi phải làm thế nào với nhiệm vụ của khách hàng giao cho đây..."
"Cô hãy mau rời đi. Nếu cô vẫn còn không đi nữa, tôi sẽ mời cảnh vệ tới đây: "Đứng ở cửa, Khang Hoa Hiên nói vọng ra bên ngoài rất lớn, chỉ thấy đối phương sờ sờ đầu, tự cảm thấy mất mặt rời đi.
Sau khi đóng cửa lại Khang Hoa Hiên thấy trong lòng lo lắng không thôi. Đối phương thật sự đã biết được những gì rồi? Cô rất nghi ngờ, bởi vì thái độ của đối phương đối với cô, phảng phất như cô chỉ là nhân vật râu ria nhỏ bé, hoàn toàn không có liên quan gì tới cục cưng hết...
Hơn nữa, tại sao có người đột nhiên tìm đến Phó Thần Cương, lại còn nói cho cô biết mẹ của cục cưng là ai?
Cô có nên nói chuyện này nói cho Phó Thần Cương biết không?
Suy đi nghĩ lại về sự quấy rầy của đối phương, bữa cơm tối hôm nay Khang Hoa Hiên ăn mà trong lòng có chút không yên. Ngay cả khi cô nhét vào miệng mình đồ ăn của cục cưng mà cũng không hề hay biết.
"Hoa Hiên!" Phó Thần Cương nhìn thấy cô có điều gì đó không thoải mái, liền vội vã lấy lại đồ ăn ở trên tay cô ra để ở một bên, "Cô làm sao vậy? Quá mệt mỏi sao?"
"Không có."
Nói thì nói như thế, nhưng khi cô lại một lần nữa dùng nước sôi để nguội để pha sữa tươi cho Huân Triết uống thì Phó Thần Cương cũng không chịu được nữa. Anh lấy bình sữa trong tay cô ra, kéo cô sang một bên: "Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?" Anh sờ tay lên trán cô kiểm tra độ nóng ấm: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Khang Hoa Hiên yên lặng nhìn anh, đột nhiên không kìm nổi nữa liền hỏi một câu, "Thần Cương, nếu như hôm nay đột nhiên mọc lên một cô gái, nói cô ta là mẹ của cục cưng, anh sẽ làm gì?"
Phó Thần Cương nhíu mày một cái, nhẹ nhõm trả lời, "Phải xem xem cô ta muốn cái gì đã."
"Có ý tứ gì?"
"Nếu như cái cô ta cần chính là tiền, được thôi, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền hợp lý. Còn nếu như cái cô ta cần chính là cục cưng, rất xin lỗi, gặp nhau ở tòa án."
"Nếu như... cái cô ta muốn không phải là tiền, cũng không phải là bé cưng thì sao?"
"Vậy thì cô ta muốn cái gì?"
Khang Hoa Hiên ngây người: "Hừm, tôi cũng không biết."
"Có người đã đến đây nói cái gì sao?"
Cô lắp bắp kể lại cho anh nghe chuyện hôm nay có người tìm đến hỏi chuyện của anh.
"Người kia là ai?"
"Tôi không biết, có lẽ là chó săn."
"Sau này nên cẩn thận một chút." Anh lo lắng vuốt ve gương mặt của cô: "Có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi, biết không?"
"Vâng, tôi biết rồi..." Vốn đang thảo luận chính sự, trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc