Vừa để tờ hóa đơn xuống, cô liền phát hiện bên cạnh mình có thêm một người đã nhanh chóng lấy thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ.
"Ồ, gặp nhau rồi."
"Phó tiên sinh?" Khang Hoa Hiên có chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô không biết nên nói gì.
"Sao cô lại cắt tóc ngắn thế này?" Anh hỏi cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô.
Khang Hoa Hiên không nghĩ tới anh lại dùng loại ánh mắt có chút tiếc nuối này để nhìn cô. Cô vuốt vuốt mái tóc ngắn vừa chạm vai của mình, nghĩ thầm không biết kiểu tóc này có thích hợp với mình hay không. . .
"À, gần đây do bé cưng thường hay túm tóc của tôi, vì thế tôi phải cắt tóc ngắn đi, sửa sang lại cho gọn gàng... nhìn thế này khó coi lắm sao?"
"Không đâu, chẳng qua là...." Anh nghẹn giọng, nhìn gương mặt thanh lệ của cô, nói thật ý nghĩ của mình: "Thoạt nhìn xem ra có vẻ trẻ hơn."
"À..." Cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là không đẹp mắt.
Phó Thần Cương khom người bế cục cưng vẫn đang ở trong иgự¢ cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé vừa như dạy dỗ, vừa khẽ vỗ vỗ mấy cái.
"Tại sao con lại có thể quào loạn tóc của cô gái trẻ này thế?"
Giống như nhận ra được cha mình đang dạy dỗ, Huân Triết mở to hai mắt, có chút tủi thân ô ô nói mấy tiếng.
"Khóc cũng vô ích thôi, sau này không được như thế, biết không?" Mặc dù ngữ điệu nhỏ nhẹ nhưng vẫn tràn đầy sự đe dọa.
"Ngài chỉ giỏi hung ác." Cảnh trước mắt này làm cho người ta có chút buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng Phó Thần Cương nghiêm túc học cách nói của trẻ con, lại làm cho cô cảm động không sao cười nổi."Nó còn nhỏ mà."
"Cần phải nghiêm khắc với nó một chút, phải sớm dạy cho nó biết rằng có một số việc nó không được làm."
Tay của cô đập lên cánh tay đang chọc chọc vào gương mặt của bé cưng, cười nói với Phó Thần Cương: "Nhẹ tay một chút."
Chỉ là một động tác nhỏ với nụ cười mủm mỉm tươi như hoa của cô thôi, lập tức đã làm cho mỗi tấc lòng của anh trở nên rối loạn.
Ánh mắt Phó Thần Cương tránh né nụ cười sáng lạn của cô, hỏi với vẻ không chút để ý: "Buổi trưa nắng lớn như vậy, cô chạy ra đây làm cái gì?"
"Tôi cùng chị gái tôi ra ngoài uống trà."
"Chị cô muốn vay tiền cô à?" Anh không hề che giấu việc mình vừa nghe được chuyện gì.
Khang Hoa Hiên cười nhạt, "Mấy ngày gần đây chị ấy có nhiều chuyện phiền lòng, tính khí tương đối nóng nảy, qua một thời gian lại như không có chuyện gì ngay ấy mà."
"Cô cần dùng tiền thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô."
Khang Hoa Hiên sửng sốt, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, "Cảm ơn ngài, Phó tiên sinh, nhưng ngài đã giúp tôi rất nhiều việc rồi."
Phó Thần Cương nhíu mày đẹp, anh không thích kiểu hờ hững của cô như vậy.
"Cô. . ." Nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trong sáng của cô, có lúc, anh thật sự không khỏi hoài nghi, trên đời lại có người độc ác muốn nổi giận với chủ nhân của gương mặt xinh xắn này sao?"Cô gọi Hứa Hải Sinh thế nào?"
"Hả?"
"Cô hay gọi ông ta như thế nào?"
Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Khang Hoa Hiên vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Bác Hải Sinh."
"Ừ, vậy thì sau này cô cũng gọi tôi như vậy."
“Gì cơ?" Cô ngẩn ngơ, thử thay đổi cách xưng hô mới: "Thần... anh cả Thần Cương ...?"
"Bỏ chữ cả kia đi."
"Anh Thần Cương. . . ?" Chữ “anh” cô nói rất nhỏ.
"Bỏ luôn cả chữ anh đi."
"Thần. . . Cương?" Tiếng cô nói so với tiếng mèo con kêu còn bé hơn.
Rốt cục lần này anh đã gật đầu một cái, giúp cô bế Huân Triết, còn giúp cô xách cái túi nữa. Anh chia sẻ bớt gánh nặng cho cô, đi thẳng về phía trước. Khang Hoa Hiên chân ngắn, nhưng vẫn đẩy chiếc xe nôi cố gắng bước theo sau.
"Tại sao. . . Đột nhiên ngài lại muốn tôi gọi như vậy?"
Anh liếc xéo cô một cái, "Bởi vì tôi cảm thấy gọi Phó tiên sinh rất chói tai."
"Chói tai ư?"
"Đúng vậy, rất chói tai."
"Nhưng. Đây là cách gọi lễ phép. . ." Chẳng phải những ông chủ lớn, dường như đều thích người ta gọi mình với kiểu xưng hô như vậy hay sao.
"Không cần phải lễ phép, " Anh nhấn mạnh một lần nữa, "Nghe rất chói tai."
". . ." Được rồi, nếu như ông chủ đã kiên trì như vậy, cô cũng sẽ làm theo ý của anh là được chứ gì!
"Tiếp theo cô còn muốn đi đâu nữa không?" .Anh quay đầu hỏi cô.
"Không , tôi muốn đi thẳng về nhà."
"Được, vậy tôi sẽ đưa cô về nhà trước."
Cô ngẩn ngơ, bị tụt lại ở phía sau anh mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo, "Anh không cần phải đi làm sao?"
"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa."
"À..." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, kim ngắn đã chỉ đến số 2 rồi. Thời gian Phó tổng giám đốc nghỉ trưa so với người khác cũng quá lâu đấy nhỉ?
"Cô đã ăn cơm trưa chưa?" Anh lại hỏi.
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy để tôi dẫn cô đi ăn trưa trước, sau đó sẽ đưa cô về nhà."
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại cảm thấy anh như đột nhiên thay đổi thành người khác vậy?
"Phó tiên sinh... À quên, tôi muốn nói là...Thần Cương... anh có nơi nào không thoải mái không?"
"Hình như vậy, dường như hơi bị cảm nắng." Anh nhớ tới nguyên nhân lúc trước khiến anh muốn tan việc về nhà sớm hơn.
Bị cảm nắng ư? Cô có chút hoài nghi, Thoạt nhìn anh không giống như người bị cảm nắng!
Anh quay đầu nhìn cô."Cho nên chút nữa về nhà, cô giúp tôi xoa Ϧóþ nhé."
Bị cảm nắng... Xoa Ϧóþ có được không? Lần đầu tiên cô nghe nói như thế.
************************
Nửa đêm, phòng tán gẫu trong quán con Cò. Ba con Cò mẹ lại tụ tập cùng một chỗ. . . Không, chỉ có hai con, còn một con nữa vẫn chưa bay vào.
Cò lớn màu đỏ hỏi: "Gần đây việc kiếm tiền ra sao rồi? Có được thuận lợi không?"
Cò nhỏ màu lam nói: "Vâng, cũng rất thuận lợi, mặc dù mới có nửa năm, nhưng em đã đạt được mục tiêu."
Đối phương hơi dừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán giữa tiền lương, tiền gửi ngân hàng và mức độ có thể chi tiêu.
"Oa, em cũng thật giỏi đấy! Nửa năm đã gửi được gần hai mươi vạn, vậy em đã có thể nhận lại con trai mình sớm một chút rồi!"
"Vâng. . . Nhưng em nhìn thấy tình cảm của hai cha con cũng không tệ, nếu như bây giờ lập tức đến đón cục cưng đi, em nghĩ... chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận."
"Làm sao em biết được tình cảm của bọn họ không tồi?"
"À. . . Bởi vì lúc này em đang làm việc ở nhà của anh ta. . ."
"Hả?"
"Em làm bảo mẫu cho con em. . . "
Lần đầu tiên trên màn hình vi tính chỉ thấy yên lặng trống trải, tiếp theo là tiếng chém phầm phập, rồi những dòng chữ viết bắt đầu xuất hiện, chính là một trận mắng đầy thương yêu: "Em đã làm cái gì vậy? Nếu như bị phát hiện thì biết làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà em thật sự rất nhớ cục cưng... Không phải có câu nói \'Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con\' đó sao? Em lại không được thông minh như các chị, làm sao có thể đón được cục cưng đây? Hơn nữa vừa nghĩ tới bé con rời khỏi em, nếu như ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hoặc là có người bắt nạt nó... em, em..."
"Làm sao có thể? Người đàn ông kia có tiền như vậy, làm sao lại để cho con trai của em đói bụng được?"
"Hai chuyện này khác nhau. . . Mặc dù anh ta có tiền, nhưng chắc chắn là không có thời gian để quan tâm đến cục cưng. . ."
"Vậy sao? Còn chuyện gì nữa! Chẳng phải hắn ta bận rộn đó sao... Dù sao tiền của em cũng đã gom lại được kha khá rồi, vậy thì em hãy mau tìm một ngày mà ôm con trai của mình ra ngoài, đoạn tuyệt hẳn với người đàn ông kia, chạy đến chân trời góc biển nào đó để hắn không tìm thấy được."
"Không được đâu! Gần đây tình cảm của anh ta và bảo bảo mới tương đối khá hơn, có lúc anh ta đã có thể ôm cục cưng đi ngủ, lúc này làm sao em có thể bế con đi được đây?"