Hóa ra là như vậy. Khang Hoa Hiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là lý do từ chối của anh và những người khác không giống nhau.
"Khi đó, tôi vẫn còn là một đứa trẻ."
"Đối với tôi mà nói, cũng vậy thôi."
"Vậy... tôi bảo đảm rằng, sẽ làm bộ như đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, hoàn toàn là người xa lạ không hề quen biết."
Phó Thần Cương nhìn chăm chú nhìn cô: "Tại sao cô lại muốn làm công việc này như vậy?" Cô nhiệt tình đến mức khiến người khác có chút không sao hiểu nổi, tựa như cho dù anh có đưa ra điều kiện khắc nghiệt đến đâu, cô cũng sẽ cố gắng làm cho bằng được vậy.
"Bởi vì tôi..." Khang Hoa Hiên vội vàng định nói gì đó, nhưng nhìn mặt anh lại đột nhiên không thốt ra miệng được một câu nào nữa.
"Cô vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng có rất nhiều công việc khác thích hợp với cô hơn. Còn công việc bảo mẫu này cả ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà dường như không thích hợp với cô lắm đâu."
"Ai da!" Bà Lưu vỗ vỗ vào tay Khang Hoa Hiên lên tiếng hòa giải hai người."Phó tiên sinh, ngài chớ dọa người ta như thế, thành thật mà nói đi, Hoa Hiên là một đứa trẻ hiếu thuận. Gần đây Vân Mỹ đã phải làm phẫu thuật mấy lần, tiền đã thiếu lại càng thiếu. Cha của Hoa Hiên đã qua đời từ khi còn rất trẻ, chị lớn của Hoa Hiên cũng đã lập gia đình từ mấy năm trước, Cô ấy cũng khó có thể gửi tiền về nhà được, mà chị Hai lại vẫn còn đi học, cũng không thể làm cái gì ra tiền, cho nên cả nhà toàn dựa vào cô bé này thôi đấy"
"Thiếu tiền sao?" Anh nhíu mày.
Hai tay xoắn vào nhau, Khang Hoa Hiên lấy dũng khí nhìn thẳng vào mặt anh lần nữa: "Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền." Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô tới đây để xin làm việc.
Bình thường người thiếu tiền không ai dám thản nhiên thừa nhận mình thiếu tiền mà không hề để tâm nháy mắt như vậy. Anh đã từng gặp vô số người, với sự từng trải của mình, anh nhận thấy cô gái đang đứng trước mắt anh đây thật đơn thuần, anh không ngại cho cô một cơ hội.
Lúc này, trùng hợp từ phòng trẻ truyền đến tiếng khóc của trẻ con, bắt đầu nhỏ rồi lớn dần.
Khang Hoa Hiên hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa ở trước mặt.
"Huân Triết khóc đấy!” Bà Lưu heo bản năng định đứng dậy, nhưng Phó Thần Cương lại giơ tay ý muốn bảo bà ngồi trở lại vị trí.
"Khang tiểu thư, cô đã có thành ý như thế, vậy thì tôi cho cô một cơ hội. Thành thật mà nói, người chọn bảo mẫu thông thường không phải là tôi, mà là con trai tôi, nếu như cô có cách dỗ dành để nó im lặng trở lại, chịu uống sữa tươi, công việc này sẽ thuộc về cô."
"Được." Khang Hoa Hiên không thể chờ đợi nữa liền đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia như cũ: "Về chuyện ấy, tôi có thể ... tôi có thể làm được..."
Phó Thần Cương vừa phất tay, cô lập tức giống như bay vọt tới cửa, chần chờ một chút, liền xoay tay nắm cửa, mở ra đi thẳng vào.
Gian phòng được dùng làm phòng trẻ được bố trí gọn gàng sạch sẽ, vách tường dán giấy, lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, ngay chính giữa phòng là một chiếc giường trẻ con bằng gỗ mộc, trong giường đứa trẻ đang oa oa khóc lớn.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng đến gần, tiếp đó ghé đầu vào phía trên chiếc giường, rốt cục đứa nhỏ nhìn thấy có người đến gần, giang hai cánh tay cố gắng quơ múa.
"Chào cục cưng!" Khang Hoa Hiên đưa tay ra run rẩy ôm lấy đứa nhỏ, sau đó nhẹ nhàng để đầu của cục cưng khẽ tựa vào bả vai mình, hai cánh tay ôm đứa bé thật chặt vào trong иgự¢.
Nói cũng thật kỳ quái, vốn là đứa trẻ luôn khóc rống, vậy mà lúc này bất chợt đã yên lặng lại, cũng bình yên tựa vào trên vai cô.
Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể của mình, bằng cách đu đưa theo một quy tắc nhất định, cô vỗ về bé cưng trong иgự¢, vừa cúi đầu ghé vào tai bé thầm thì điều gì đó.
Mà lúc này cục cưng cũng đã đưa bàn tay nhỏ bé ra, tò mò sờ sờ lên mặt cô, sờ sờ nơi gò má, đôi môi, lông mày, lỗ tai. . .
Khang Hoa Hiên ôm bé cưng nhìn gương mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng giữa hai lông mày lại có chút buồn bã khó nhận ra. Cô chăm chú nhìn bé cưng, thậm chí cặp mắt lóe lên ánh nhìn đầy nước mắt. . . Vì không muốn để người khác phát hiện, cô lặng lẽ dụi đôi mắt đầy những giọt lệ xúc động thấm ướt vạt áo của cục cưng.
Ở phía sau lưng cô, Phó Thần Cương bị bầu không khí yên lặng này làm cho kinh ngạc. Mặc dù không đến gần hai người bọn họ, nhưng có một cảm giác kỳ diệu tỏa lan ra bốn phía, có chút ấm áp, chỉ cần nhìn bọn họ, đưng nhiên nhận ra đây chính là một bức tranh mẹ con hạnh phúc.
"Cô gái rất lợi hại đúng không?"
Bà Lưu hỏi một câu đã gọi suy nghĩ của anh trở lại.
Làm sao anh lại có thể nhìn người thiếu nữ kia thành mẹ của Huân Triết được nhỉ? Chẳng qua chỉ là một phụ nữ ôm con của anh mà thôi, sao anh lại nghĩ vẩn vơ thế chứ?
Nhất định là do ánh sáng! Đúng rồi, do ánh nằng chiếu vào trong phòng nên làm cho hình ảnh thoạt nhìn đã thấy ấm áp kỳ lạ, nhất định là như vậy.
"Tôi đã nói rồi mà. Ở trong иgự¢ cô ấy, dù đứa trẻ có nghịch ngợm như quỷ cũng sẽ dần trở thành một thiên sứ thôi." Bà Lưu đến gần hai người bọn họ, lại trêu chọc bé con: "Có nhớ bà Lưu này hay không nhỉ? Hừm! Nhìn này tiểu quỷ này, cười toe toét ra rồi!"
"Nhất định là bé cưng còn nhớ rõ bà chứ."
"Đúng vậy. Cục cưng mà dám không nhớ bà ấy hả, nhất định bà sẽ đánh cái ௱ôЛƓ nhỏ của con cho mà xem. . ."
Nhìn mấy người hòa thuận với nhau, xem ra dường như có lẽ anh đã tìm được bảo mẫu thích hợp nhất cho Huân Triết rồi. Phó Thần Cương ho nhẹ một tiếng, thu hút lại sự chú ý của hai người phụ nữ.
"Vậy Huân Triết sẽ giao cho cô, sữa bột ở ... "
"Ngài nói tên gọi của bé cưng là gì?" Cắt ngang lời anh, Khang Hoa Hiên nhìn về phía anh hỏi lại
Khi nói mà bị người cắt ngang, theo lý thuyết Phó Thần Cương sẽ phải cực kỳ tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn vào ánh mắt đang tràn đầy mong đợi của cô, vốn dĩ anh nên tức giận mới phải, toàn bộ thành bong bóng vỡ tung mất tiêu.
"Khụ... Phó Huân Triết, Huân trong huân chương, Triết trong triết học."
"Huân Triết, Huân Triết. . ." Cô lẩm bẩm nhắc lại, vừa nắm tay bé cưng, vừa đùa với nó.
"Này! Huân Triết, chào bé cưng nhé! Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dì là dì Khang nhé! Con nói thử xem nào, dì Khang ... "
Phó Thần Cương bị tính trẻ con của cô làm cho bật cười: "Đứa nhỏ này tôi giao cho cô, còn chi tiết khác bà Lưu sẽ nói cho cô biết. Tối hôm nay tôi sẽ về sớm một chút, nếu như cô có vấn đề gì cần nói, chúng ta có thể thảo luận." Anh giấu nụ cười, nghiêm nghị nói.
"A... vâng, được ạ!" Khang Hoa Hiên gật đầu một cái, cúi đầu tiếp tục đùa với bé cưng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô đột nhiên giật mình nhớ đến một chuyện, ôm bé con chạy về phía anh vừa đi.
"Đợi đã, xin chờ một chút."
"Sao vậy?"
"Tôi muốn nói. . . Cám ơn."
Phó Thần Cương sửng sốt ngược lại, anh không ngờ cô vậy mà lại đột nhiên nói cảm ơn với anh. Anh trả cho cô tiền lương, còn cô làm công việc trông con thay anh, theo đúng như nhu cầu, thực ra cũng không cần thiết phải khách sáo như thế.
"Từ rất nhiều mặt mà nói. . ." Khang Hoa Hiên cắn cắn môi, nhìn bé cưng trong иgự¢ mình, "Thật sự rất cám ơn ngài."
Phó Thần Cương biết sự đãi ngộ mình có thể nói là rất tốt. Nhưng nếu như bởi vì khoản tiền lương này có thể khiến cô giải quyết được khốn cảnh trước mắt, lời cảm ơn này, anh thật sự chấp nhận.
"Không cần khách khí." Anh khôi phục lại giọng nói vốn nguội lạnh của mình."Hãy làm cho tốt công việc của cô, chăm sóc thật tốt cho Huân Triết là được."
Cả ngày Khang Hoa Hiên đều cười, cô vừa thỏa mãn lại vừa cảm động. Cả tâm tư lẫn thần sắc cũng khác ngày thường. Vừa rồi bà Lưu đã giới thiệu phòng bếp, phòng khách, phòng sinh hoạt hàng ngày, phòng... Nhưng năm câu cô chỉ nghe vào đôi câu, còn lại những thời gian khác, cô dành toàn bộ sự chú ý cho bé cưng trong иgự¢.
Bà Lưu thấy thế thở dài, quyết định để tự cô đi làm quen với biệt thự này, ngoại trừ dặn dò mấy chuyện quan trọng, những chuyện khác bà cũng không làm gì hơn được. Bà cũng dặn dò Khang Hoa Hiên nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy liên lạc với bà, tiếp đó bà liền bắt xe xuôi về phía Nam.
Khang Hoa Hiên cho là mình đang nằm mộng.
Nhưng cục cưng thật sự đang ở trong vòng tay của cô đây rồi !
Sau một hồi lâu nén nhịn, cuối cùng nước mắt cô đã từng giọt từng giọt rớt xuống. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống trên mặt bé cưng, cục cưng vừa uống sữa tươi, vừa mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.
"Cục cưng, cục cưng của mẹ. . ."
Đúng vậy, Phó Huân Triết là đứa bé mà cô đã mang thai hơn chín tháng sinh ra, là cục cưng của cô, Khang Hoa Hiên này.
Trước khi cục cưng ra đời, ngoài ý muốn, mẹ cô được chẩn đoán bị u não, cần phẫu thuật cắt bỏ khẩn cấp. Khi đó, chị Cả cô vừa mới mua nhà, hàng tháng cũng phải cố hết sức mới trả được tiền vay, nói gì đến chuyện giúp một tay cho khoản tiền thuốc thang. Còn chị Hai nửa năm nữa thì tốt nghiệp đại học, vừa học vừa làm ở Sở nghiên cứu, mặc dù bình thường cũng có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng chị lại dự định đi tu nghiệp ở Nhật Bản, nên khả năng giúp đỡ cũng không nhiều, vì thế... chỉ còn cô là người có thể chi tiền, cô đành tạm nghỉ học ra xã hội tìm việc
Thật ra thì tiền cô gửi ngân hàng chỉ có mười vạn đồng, vốn dự định sẽ dùng trong lúc cô ở cữ, không có nguồn thu nào thì có thể rút ra để chi dùng. Nhưng lúc ấy bệnh tình của mẹ hết sức khẩn cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ nữa, không thể làm gì khác hơn là ưu tiên cho bệnh tình của mẹ trước đã, còn thừa lại, sẽ chờ con ra đời sẽ tính tiếp.
Nhưng được việc này, thì lại không được việc khác.
Sau khi sinh cục cưng, tất cả tiền gửi ngân hàng của cô chỉ còn lại hai ngàn đồng, mà sau khi xuất viện, vốn dĩ vóc người của cô đã gầy gò, lại trong kỳ ở cữ, cô hoàn toàn không còn sức lực để ra ngoài tìm việc làm, không thể làm gì khác hơn là nằm ở căn phòng nhỏ lúc trước để nghỉ ngơi.
Liên tục cả tuần, cô chỉ ăn mì gói và bánh bao, nếu như chỉ có mình cô chịu khổ thì không sao, đáng thương nhất là cục cưng của cô... Bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nên ngay cả sữa cô cũng không có, đành mua sữa bột cho con uống, sau đó cô ôm con khóc cả đêm, bởi vì cũng không còn cách nào hơn nữa.
Cô biết, nếu như cô thật sự không nuôi nổi cục cưng, biện pháp tồi tệ nhất, chính là đành gửi cục cưng vào Cô Nhi Viện.
Sau đó trong một lần lên mạng, cô tình cờ phát hiện ra phòng chát Quán con Cò, số thành viên thêm cô nữa cũng không nhiều không ít ... chỉ có ba Cò mẹ ngậm Cò con. Khi cô nói đến chuyện mình dự định tạm thời gửi cục cưng ở cô nhi viện trước, thì hai Cò mẹ kia có ý kiến khác nhau.
Các cô nói, nếu thật không còn cách nào để nuôi con, thì có nên nghĩ cách tìm cha cho đứa nhỏ hay không? Sau đó một người khác lại có ý nghĩ kỳ lạ hơn, nói, dứt khoát tạm thời mang con đến cho cha nó chăm sóc, dù sao anh ta cũng phải có một nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng có quyền được biết sự tồn tại của đứa trẻ. . .
Khi đó, cả tâm hồn và thể xác cô đã quá mệt mỏi, trong lòng chỉ hy vọng có thể cho bé cưng được ăn no mặc ấm. Cô biết cha của bé cưng là ai, anh ta tuyệt đối có khả năng cho bé cưng một cuộc sống tốt hơn. Vì thế, cô mới đặt cục cưng ở cửa nhà Phó Thần Cương. . .
Vốn dĩ cô định trong một năm này sẽ bồi dưỡng cho thân thể mình khỏe lại, tích cóp đủ tiền để sống, sau đó đến đón cục cưng về. Nhưng chỉ mới hơn một tháng, cô thật sự không sao chịu đựng nổi được nữa.
Từ ngày xa cục cưng, gần như ngày ngày cô lấy lệ rửa mặt, chỉ cần nghĩ tới con không ở bên cạnh mình, không biết sẽ được nhận sự đối xử như thế nào, lòng cô đau như đao cắt.
Sau đó lại nghe mẹ nói, Phó Thần Cương nhờ người bạn của bà đang mở công ty môi giới nghề bảo mẫu, hi vọng tìm được một bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ. Nghe được tin đó, ngay lập tức cô quyết định đến ứng tuyển nhận công việc này, đáng tiếc người ta thấy cô trẻ tuổi, không đủ sự từng trải, ngay vòng đầu tiên cô đã bị đánh rớt, càng không cần phải nói đến chuyện phỏng vấn.
Cô nhớ cục cưng đến mức gần như điên cuồng, vừa vặn đúng lúc gặp bà Lưu tới thăm mẹ, nói với bà chuyện của nhà họ Phó, vì vậy cô lập tức xung phong nhận việc, hi vọng nhờ mối quan hệ của bà Lưu, có thể gặp lại cục cưng một lần.
Mà lúc này, cuối cùng cô đã thành công. . .