Ba Ba - Chương 18

Tác giả: Ngưng Văn

Một nhà ba người đi siêu thị luôn là một hình ảnh đẹp. Huống gì Nghiêm Thành cao to tuấn tú, Diệp Tâm lại mang vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng…
Cô bé con xinh xắn, rạng rỡ. Đôi mắt to tròn linh hoạt nhìn ngắm mọi vật xung quanh với vẻ thích thú. Nhưng cô bé lại có vẻ ngượng ngùng trước những con 乃úp bê xinh xắn trong một gian bán đồ chơi.
-Mua gấu bông nhé Đào Đào?
Nghiêm Thành hỏi nhỏ. Đào Đào lại lắc đầu:
-Thôi ạ, có Tiểu Mật Đào rồi.
-Chúng ta mua thêm để Tiểu Mật Đào có bạn.
-Anh Lạc Lạc nói…Không nên có nhiều bạn quá. Tiểu Mật Đào nên chỉ có một mình Bibi chơi thôi, nếu không sẽ bị phân chia tình cảm. Nhiều đồ chơi quá, Đào Đào cũng không thể chơi hết, các em sẽ buồn.
Cô bé chạy đến một gian hàng bán sữa, nhón gót chân, lấy bình sữa lớn, hồn nhiên:
-Ba mua sữa đi ạ…Đào Đào uống đủ sữa sẽ mau lớn, có thể giúp cho mẹ làm nhiều việc, có thể đi học….
Lúc trước chỉ có mình Diệp Tâm nuôi con. Cô chỉ có thể làm công việc tay chân, nấu ăn, phụ việc trong nhà hàng nên chỉ kiếm được khoản tiền nhỏ, đủ cho hai mẹ con sống. Nhu cầu chi tiêu cũng phải tiết kiệm tối đa, mua một món đồ chơi cho Đào Đào là phải cắt xén đi vài thứ. Cô bạn thân An An thường hay nói với Đào Đào không được đòi hỏi, sẽ khiến mẹ mệt, mẹ bệnh nhiều nhiều nên cô bé rất sợ, mỗi lần đi siêu thị chỉ có mua sữa uống cho mau lớn, mau đi học, có thể giúp mẹ được nhiều.
-Ừ. Ba mua sữa cho Đào Đào.
-Mua cho mẹ nữa.
-Ừ. Mua cho mẹ nữa…
Anh mua khá nhiều thứ. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Nghiêm Thành đã nói với Diệp Tâm chuyện ở nhà, hai vợ chồng Khang Kỳ Bách phụ trách việc chăm sóc hoa viên, nhà cửa, xem như là quản gia trong nhà. Tuy nhiên khả năng nấu ăn của Nhi*p Ân không tốt lắm, anh không có nhu cầu cao trong việc ăn uống nên xưa nay việc đi chợ đều giản tiện. Từ hôm nay, anh trao quyền bếp núc lại cho Diệp Tâm, cô muốn làm gì cũng được, muốn mua gì thì mua.
Diệp Tâm làm chuyện này một cách tỉ mỉ. Cô liệt kê một danh sách nhiều thứ muốn mua. Gạo cho 6 người ăn trong 2 tuần. Nhà Nghiêm Thành trong bếp ngoài mì gói và một ít đồ ăn vặt thì không có gì khác. Diệp Tâm phải mua thêm dầu, muối, đường, sữa…Mỗi thứ cô đều cân nhắc giá cả, chất lượng, như một bà nội trợ thật sự. Nhìn Diệp Tâm vừa chọn đồ vừa chỉ dẫn cho con gái, Nghiêm Thành thoáng mỉm cười.
Đến khi đồ đạc mua có vẻ đã đủ, Nghiêm Thành phân phó cho tài xế đem về biệt thự trước. Kim đồng hồ chỉ qua số 12.
Đào Đào có vẻ mệt nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn rạng ngời. Nghiêm Thành bồng con gái, âu yếm:
-Đi ăn nhé? Gần đây có một quán rất ngon.
Bên trong Thiên Cư Lạc -quán ăn nổi tiếng nhất khu này là một không gian yên tĩnh. Diệp Tâm nhớ lại, trước đây khi còn là thư ký đã có lần Nghiêm Thành dẫn cô và một vài nhân viên khác vào đây ăn trưa. Vì đi với “sếp” nên ai nấy đều giữ ý mà im lặng, tuy nhiên những cô gái đều mắt tròn mắt dẹp vì giá một ly nước uống hoa quả trong đây hơn 200 tệ, món ăn rẻ nhất cũng đã gần cả 1000 đồng.
-Nơi này….Thiên Cư Lạc….hơi đắt.
-Trong này có món kem chocolate rất ngon, Đào Đào có thích ăn kem không?
-Thích ạ…
Cô bé cười híp mắt. Diệp Tâm bắt gặp ánh mắt như cười của Nghiêm Thành, không khỏi quay mặt đi lúng túng. Cần gì xót của giùm anh ta chứ, cứ việc ăn thôi.
-Cho tôi hai phần bò bít tết, sau đó là cơm gia đình.
Diệp Tâm khi đi làm thích nhất là rủ bạn đi ăn bò bít tết. Cứ có lương là đi.
Một lần, do bị bệnh, cô nghĩ 6 ngày, bị trừ lương theo quy định. Tháng đó Diệp Tâm lại quá tay mua một cái váy trên mạng khá đắt. Sau khi trừ chi phí, gửi tiền chi tiêu phụ ba mẹ, cô chỉ còn chưa tới 1000 tệ, ủ rũ ngồi trong văn phòng, nhắn tin loạn xạ cho người quen.
-Rủ mình đi ăn bò bít tết đi….
Không biết nhìn nhầm thế nào mà cô lại gửi luôn cho Nghiêm Thành tin nhắn đó….Cả buổi Diệp Tâm nơm nớp chờ bị la….Đến mãi chiều, kế toán bỗng gọi cô lên thanh toán thêm 1000 tệ, nói là tháng trước Diệp Tâm tăng ca nên được lãnh lương thêm.
Nghiêm Thành không nhắc gì tới tin nhắn đó….Anh vẫn lạnh lùng như trước. Diệp Tâm sau vài ngày tâm tình căng thẳng thì cũng buông lỏng mình. Cô quên mất chuyện ấy rồi….
Chỉ có Nghiêm Thành nhớ….Khi đó anh đã ngập ngừng cầm điện thoại, định nhắn lại: “Chiều nay tôi mời cô, có được không?”
Rốt cuộc năm năm sau, hôm nay anh mới gọi được phần bò bít tết Diệp Tâm thích nhất. Chỉ là….không biết cô có chịu nhận tình cảm bên trong nó hay không?
-Đào Đào ăn cơm nhé? Cơm ngon lắm.
-Dạ….Đào Đào tự múc được rồi.
Đào Đào ăn cơm rất ngoan. Ăn xong thì mắt sáng lên khi ly kem có bốn viên chocolate được đem lên. Cô bé cười tít mắt với ba mình:
-Con cảm ơn ba….
-Ăn mau đi con.
-Ăn cơm xong mình đi dạo nhé, rồi xem phim. Hôm nay có chiếu phim hoạt hình.
-Dạ….
Đào Đào toàn coi phim ở nhà anh Tiểu Minh hay trên tivi chứ ít khi tới rạp. Hôm nay….
-Tháng sau Đào Đào sẽ nhập học ở trường mẫu giáo- Nghiêm Thành nhẹ giọng- Tôi….Anh đăng ký cho con rồi.
Đào Đào đi học. Điều này tốt cho trẻ nhỏ. Nhưng Diệp Tâm lại thấy lo lo.
Đào Đào đi vắng. Cô một mình trong căn nhà đó. Với thận phận gì? Phải làm gì?
-Chúng ta đi đăng ký nhé?- Nghiêm Thành chợt hỏi- Tôi đã hoàn thành giấy tờ cho em. Em vẫn là Du Hân Hân, tốt nghiệp đại học Thượng Hải, chuyên ngành Ẩm thực…Em…
Dưới bàn, anh nắm nhẹ những ngón tay gầy gầy của Diệp Tâm đang giấu dưới đùi. Đào Đào không để ý chuyện người lớn, chỉ chuyên tâm ăn kem.
-Miệng dính lung tung rồi- Diệp Tâm vùng khỏi tay anh, lấy khăn ăn lau cho con gái….Thật là….
-Cháu Nghiêm Thành….
Là giọng một người phụ nữ. Nghiêm Thành nhận ra -đó là bà Trương, cùng trong hội từ thiện với bà nội. Trong một số buổi tiệc, anh có gặp bà. Lịch sự, Nghiêm Thành đứng lên chào bà:
-Bà Trương, chào bà ạ!
Anh quay sang Đào Đào, nhẹ nhàng giới thiệu trong ánh mắt kinh ngạc của bà:
-Đây là Đào Đào, con gái cháu. Đây là Hân Hân, hôn thê của cháu. Chúng cháu cũng vừa mới đăng ký kết hôn….
Không ngoài dự đoán của Nghiêm Thành, chỉ khoảng một tiếng sau, đã có điện thoại từ nhà.
Giọng ba vang lên, rõ ràng, rành mạch. Đã bao nhiêu lâu không nghe giọng ông rồi:
-Về nhà ngay.
Nghiêm Thành ngưng lại một chút, rồi khẽ lên tiếng:
-Tối nay con có tổ chức một buổi tiệc ở biệt thự riêng. Ba và dì nói với nội, sau tiệc…con sẽ về nhà….
-Con…
Sau chuyện đêm nay, có lẽ nội sẽ nói: “Đủ lông đủ cánh, đứa nào cũng muốn bay.”
Nếu có một nơi làm tổ ấm thì có con chim nào muốn bay khỏi đó đâu.
-Anh….
Diệp Tâm mang theo ly trà nóng lên cho anh. Thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa dò xét của bà Trương gián tiếp báo cho cô biết, sắp tới sẽ có sóng gió. Bà ấy thế nào cũng đem chuyện hỏi bà Nghiêm. Bà ấy lại….
-Không sao đâu. -Nghiêm Thành lại cười nhẹ, dịu dàng- Rồi sẽ qua thôi.
Khi anh mười tuổi, ba đã nói với anh câu đó khi đưa Nghiêm Thành về Nghiêm gia….Nỗi nhớ, kỉ niệm….Mọi thứ rồi sẽ qua thôi. Một khi mẹ đã chấp nhận kí vào hiệp ước, duyên phận mẹ con giữa hai người đã kết thúc. Bà không đủ sức giữ lại Nghiêm Thành, đành phải để anh đi.
Ba Nghiêm Thành sống như một cái bóng trong nhà họ Nghiêm. Anh còn được coi trọng hơn ông ấy. Dù thực tế, chỉ Nghiêm Thành mới hiểu- ông ấy xem anh chỉ xem như vật thế thân, thay cho vị trí của mình ở nhà lớn. Nghiêm Thành càng thành công, ba anh càng không phải bận tâm về vai trò con trưởng, dễ dàng thực hiện hoài bão của mình.
Sinh ra là vật hi sinh cho giấc mơ của người khác, đó chính là số phận của những người trong nhà họ Nghiêm sao?
-Anh đừng làm…đừng làm bà tức giận- Diệp Tâm ngập ngừng- Bà ấy….
-Nội tôi tàn nhẫn, nhiều thủ đoạn. Em sợ phải không?
-Không….-Diệp Tâm đáp nhỏ -Tôi không sợ….Chỉ là….
-Không sao đâu -Nghiêm Thành bất thình lình đứng dây- Nội tôi đáng sợ, nhưng nội cũng chỉ là một người phụ nữ không có gì để lưu luyến ngoài danh vọng và tiền bạc. Những thứ ấy dễ làm mê muội người ta lắm. Em đừng lo….
Diệp Tâm không thể nói…Cô không lo sợ gì cho mình cả. Bà ấy không biết cô còn sống, cứ ngỡ là một cô gái nào đó quyến rũ cháu bà. Ba mẹ cô sẽ không bị hại. Đào Đào còn là đứa trẻ, dù nhẫn tâm thế nào bà ấy cũng không đến nỗi hại một đứa bé. Nhà họ Nghiêm đang im lặng chờ cơ hội Nghiêm Thành trở mặt cùng bà ấy, cũng sẽ không có hành động bất lợi với cô.
Nhưng Nghiêm Thành thì khác. Nếu bà nội lấy tư cách trưởng bối, người đứng đầu Nghiêm thị rút lại mọi quyền hành của anh thì…Anh có đủ sức chống lại sao?
-Tôi…tôi và Đào Đào đáng giá vậy sao? Anh thực sự làm vậy vì chúng tôi sao?
Diệp Tâm hỏi. Nghiêm Thành nhíu chặt đôi mày:
-Tôi vì chính mình. Sống với hai mẹ con em, tôi cảm thấy hạnh phúc. Và tôi muốn sống hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.
Diệp Tâm nhìn bóng lưng người trước mặt. Cao lớn, vững chãi….Cô chưa yêu Nghiêm Thành, đó là điều chắc chắn. Song anh lại làm cho Diệp Tâm tin tưởng. Có một người cha xứng đáng với tình thương của con cái, Đào Đào sẽ rất tự hào….
-Chuyện đăng ký kết hôn đó….
Cô bỏ dở cậu nói. Nhưng Nghiêm Thành rõ ràng đã quyết định. Cô nhớ tới khuôn mặt rạng ngời của con gái. Không ai yêu thương nó bằng ba ruột. Đào Đào lại thương ba như vậy, con bé cũng không muốn sống xa mẹ của mình.
-Chuyện đăng ký kết hôn đó….khi nào thực hiện? Tôi….
Thủ tục kết hôn cũng đơn giản. Nghiêm Thành nhìn cô cúi gằm mặt, thoáng mỉm cười:
-Tối nay có thể nội tôi hoặc nhiều người sẽ đến dự tiệc. Chúng ta cũng nên xác định thân phận của mình. Chi bằng…-Giọng anh trở nên trầm thấp- Chiều nay, không….ngay bây giờ chúng ta cùng đi làm thủ tục luôn đi.
Diệp Tâm vẫn còn cứng người khi vòng tay Nghiêm Thành vòng qua người mình. Nhưng cô không muốn phân vân nữa….Đào Đào không thể xa ba của cô nhóc. Cô cố vịn vào lý do ấy để mình thụ động song vẫn cam tâm tình nguyện bước ra xe theo Nghiêm Thành đến văn phòng công chứng, chính thức làm giấy kết hôn.
*Chương sau: Gặp lại người xưa – nhân vật nữ phụ, nam phụ….Khang Kỳ Bách tiết lộ thân phận.
Đào Đào -Lạc Lạc- Mạnh Quan- Mạnh Bằng cũng gặp nhau.
Có nằm mơ Nhi*p Ân cũng không nghĩ tới, người đồng hành của mình lại là một cảnh sát. Còn là đội trưởng đội hình sự số 6. Anh ta…
-Không có chuyện gì là không thể cả.- “Khang Kỳ Bách”kéo Nhi*p Ân vào lòng, cười khẽ -Chúng tôi có chút hiểu lầm nhưng đã giải quyết được. Anh…Anh Thạch phải không? Anh cũng biết nói quan hệ giữa hai bên là “vợ cũ”. Ân Ân không phải là vợ của anh nữa. Nên xin anh tự trọng cho.
-Anh Trương…Anh….
So với Nhi*p Ân, Lạc Lạc phản ứng nhanh hơn. Cậu bé lại dụi đầu vào lòng “Khang Kỳ Bách”,nũng nịu:
-Ba mẹ ơi, con buồn ngủ. Mình về phòng đi ba mẹ…
-Đi thôi….
“Khang Kỳ Bách” kéo Nhi*p Ân đi khỏi, để lại vẻ đau khổ, xót xa đè nặng trên gương mặt bất lực của Thạch Tư Nhiên.
Về đến căn phòng dành cho “cả nhà ba người”, Lạc Lạc vùng tay ra, hướng về phía “Khang Kỳ Bách”, cao giọng:
-Bây giờ tôi tên Khang Lạc hay là Trương Lạc? Anh giải thích đi.
Nhi*p Ân ngồi thừ tại mép giường, đôi mắt dại đi. Cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc gặp mặt vừa rồi lẫn “thông tin” sốc vừa mới nhận. Kẻ lừa đảo lại bị cảnh sát lừa sao?
-Hai người khi lừa đảo người khác, có cần phải giải thích cho họ biết vì sao mình làm vậy không?
-Anh….
-Khang Kỳ Bách thực sự là một gã sát thủ máu lạnh. Thạch tổng nói đúng. Tôi là Trương Vỹ Hàm, đội trưởng đội cảnh sát điều tra số 6. Năm năm trước đây, đội của tôi nhận được một vụ trọng án, là một vụ “va chạm dẫn đến tai nạn”, nghi là do xe cũ không đảm bảo an toàn nên phát nổ do bình xăng rò rỉ. Nhưng sau đó tôi nhận được báo cáo phát hiện một lượng thuốc nổ nhỏ còn sót lại trên xe. Vụ án được thành lập, xếp vào mưu sát.
-Nhưng nạn nhân đã ૮ɦếƭ? Sau đó anh phát hiện ra…Cô ấy còn sống? Cô ấy là….
-Manh mối của chúng tôi càng lúc càng mờ mịt, cho đến khi tôi nhận được thông tin- Nghiêm tổng của Nghiêm thị đang tìm kiếm một nhóm lừa đảo, mục tiêu là một cô gái trẻ. Chúng tôi không còn cách nào khác nên đành phải tìm cách…
-Anh cũng “siêu” thật- Lạc Lạc gật gù- Lừa được khối người làm nghề lừa đảo. Anh rất có tiềm năng….
-Ban đầu tôi cũng nghĩ theo hướng ” Nghiêm thị muốn bịt miệng cô gái kia nên mưu đồ ám sát”. Quả thật cũng có người muốn Gi*t Diệp Tâm. Song gần đây tôi phát hiện ra một vài tình tiết mới nên…..
-Tình tiết gì?
-Tiểu Lạc -Nhi*p Ân quát lớn- Chuyện của cảnh sát Trương, em hỏi làm gì? Định hợp tác với cảnh sátđể họ mau chóng tống mình vào tù à?
Trương Vỹ Hàm nhún vai không nói. Anh lấy thân phận Khang Kỳ Bách vốn là muốn cùng đám lừa đảo tiếp cận Nghiêm Thành, xâm nhập vào Nghiêm thị nhằm điều tra chuyện có liên quan đến tổ chức sát thủ đã thực hiện không ít phi vụ lớn xem mạng người như cỏ rác. Chỉ là không ngờ càng diễn lại càng tự thấy, bẫy lừa đảo giăng ra tuy nhiều lúc khá đơn giản nhưng hiệu quả lại khiến người ta mãi không dứt nổi chân.
Chuyện chính mới tiến triển một ít, chuyện phụ đã lún quá sâu.
-Anh làm sao quen biết “chồng trước của mẹ tôi” vậy?
-Lạc Lạc….
-Chị không muốn nói thì để tôi nghe người ta nói -Lạc Lạc cũng không vừa- Anh ta cũng khá rõ về anh?
-Tôi cũng không nghĩ…Nghiêm Thành lại mời anh ta đến tham gia tiệc. Thạch Tư Nhiên là tổng giám của Minh thị, với Nghiêm gia xưa nay là quan hệ cạnh tranh từng chút một. Anh ta và tôi đúng là có chút quen biết -Trương Vỹ Hàm thở dài- Em họ của tôi là Bạch Mộng Hoa.
Bạch Mộng Hoa….Cái tên khiến Nhi*p Ân ngẩng lên. Mười năm trước, cái tên này từng khiến cô có bao nhiêu căm hận. Hận không kém Thạch Tư Nhiên. Chính cô ta….
-Mộng Hoa hai năm trước đã qua đời. Nó….
-Tôi cũng suýt không còn mạng. Chắc cô ta chưa nói cho Thạch Tư Nhiên biết, cô ta đã làm gì tôi, làm gì đứa con của tôi….Anh ta chưa biết, nó ૮ɦếƭ tức tưởi thế nào, đau đớn thế nào….Anh ta….
-Nhi*p Ân, tôi….
Bạch Mộng Hoa và Trương Vỹ Hàm dù là họ hàng nhưng quan hệ cũng không thân thiết lắm. Thời gian trước, anh từng nghe mẹ kể, Mộng Hoa yêu say đắm ai đó đến mê muội, đã làm không ít chuyện. Bẵng đi một thời gian thì đích thân mẹ Mộng Hoa gọi cho Vỹ Hàm, xin anh tìm cách cứu Mộng Hoa. Cô ấy gây ra chuyện lớn, lái xe ᴆụng người ta. Cô gái kia đang mang thai phải nhập viện, may là giữ được cái thai…Sau đó thì…
-Thực ra lúc đó con của Ân Ân đã bị mất -Lạc Lạc thở dài- Sư phụ tôi gặp chị ấy trong bệnh viện, bày ra cho Ân Ân cách tung tin “thai vẫn giữ được”, bỏ đi biệt dạng để cho gã khốn nạn kia phải sống trong khổ sở và dằn vặt. Đó là….
-Vụ đầu tiên tôi lừa đảo -Nước mắt vô thức rơi trên má Nhi*p Ân, ướt đẫm- Trước đó, tôi toàn bị lừa. Bị chồng tôi lừa, bị em gái của anh lừa…Cuối cùng tôi cũng lừa họ lại một lần. Tôi….
Tay cô lần trên thành bụng.Cô từng mong, chuyện mình lừa hai kẻ kia sẽ trở thành sự thật. Con của cô không mất. Nó vẫn còn trong bụng, quẫy đạp từng ngày….Sau này nghĩ thoáng hơn lại thấy nó không ra đời cũng là điều tốt. Cha của nó không như Nghiêm Thành âm thầm bảo vệ Diệp Tâm qua bao ngày tháng. Cha của nó lừa gạt mẹ nó. Cha của nó vốn không có tình yêu với mẹ nó. Cha nó chỉ xem mẹ con nó như một thứ vật dụng vô tri vô giác giúp anh ta nhanh chóng trả thù.
Đôi tay vẫn còn nhỏ của Lạc Lạc đưa lên đẩy Trương Vỹ Hàm đang đứng như tượng trong phòng về phía cửa, giọng lạnh tanh:
-Chỉ cần anh không có ý định cho hai chị em tôi vào tù là được. Chuyện điều tra của anh, anh cứ làm. Xoay sở đối phó thế nào mai tính. Giờ mời anh ra ngoài….
Lạc Lạc vừa ôm Nhi*p Ân, vỗ nhẹ vai cô vừa từ từ xâu chuỗi các sự kiện. Không phải tự nhiên mà “ông ba hờ” Thạch Tư Nhiên gì đó xuất hiện….Nghiêm Thành mấy hôm trước đã dùng anh ta để giữ Nhi*p Ân ở lại, tiếp tục thuyết phục mẹ con Đào Đào. Giờ đột ngột “ba mặt một lời”, tình mới tình cũ của Nhi*p Ân cùng có mặt, nhất định là Nghiêm Thành đang muốn kiểm tra điều gì đó. Chỉ tiếc là Lạc Lạc chỉ mới mười một tuổi, có nhiều điểm tâm tư người lớn vẫn không hiểu được, huống gì Nghiêm Thành không phải là người lớn bình thường…Anh ta đích thực là một con cáo xảo quyệt – nếu có chân thành có lẽ chỉ dành cho mẹ con của Đào Đào….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc