Ba Ba - Chương 16

Tác giả: Ngưng Văn

Để cho Diệp Tâm thời gian yên tĩnh, Nhi*p Ân bước ra ngoài.
Khang Kỳ Bách mới đi đâu đó về, Lạc Lạc và Đào Đào theo sau. Trên tay anh ta còn có một con diều, nhìn thì biết là mới dán bằng thứ giấy báo rẻ tiền. Vậy mà hai đứa bé lại rất vui.
-Anh….
Nhi*p Ân dịu dàng gọi. Khang Kỳ Bách có chút không được tự nhiên nhưng Lạc Lạc thì phản ứng rất nhanh:
-Mẹ, ba làm diều, sắp dẫn tụi con đi thả diều.
-Ba em hết bịnh cũng dẫn em và anh Lạc Lạc đi thả diều.
-Ừ. Mẹ có đi không? Đi với tụi con đi mẹ….
Vốn nghĩ chỉ là “mời cho ra dáng”, đóng cho tròn vai kịch, không ngờ Nhi*p Ân lại tươi cười:
-Được rồi….Mẹ vào trong chuẩn bị bánh và nước. Chúng ta đi….
….Khang Kỳ Bách điều khiển diều rất giỏi. Chỉ vài động tác con diều rẻ tiền đã bay ✓út lên cao. Lạc Lạc thích thú cầm lấy, Đào Đào chạy theo sau, ánh mắt sáng ngời.
Lạc Lạc đưa cuộn dây cho Đào Đào cầm, hai đứa trẻ đều mỉm cười. Chúng rất vui.
-Lạc Lạc còn nhỏ. Sao cô không nghĩ….hai người sẽ hoàn lương?
Khang Kỳ Bách đột ngột lên tiếng. Nhi*p Ân nhìn anh ta, cười khẩy:
-Chắc anh Khang cũng nhớ, khi chúng ta đói, nghề nào đã cứu chúng ta?
Theo những gì cô biết, Khang Kỳ Bách là trẻ mồ côi, sau đó trở thành sát thủ, thân phận thay đổi liên tục. Khang Kỳ Bách cũng không phải là tên thật của anh ta.
Lạc Lạc…Dù sao làm nghề lừa đảo còn đỡ hơn làm sát thủ hay nhúng tay vào buôn bán Mα túч. Khi cô và Lạc Lạc đều lâm vào tuyệt vọng, chỉ có một kẻ lừa gạt đưa tay ra giúp đỡ họ. Ông ấy dạy cho cả hai những mánh khóe lừa gạt nhưng đến cuối đời, chỉ có ông là thật lòng quan tâm họ. Kẻ lừa đảo lại là người duy nhất quan tâm đến họ bằng cả tấm lòng.
-Ba ơi, diều đứt dây rồi….
Hai đứa bé bỗng nhiên xôn xao, hoảng hốt nhìn theo cánh diều đang lảo đảo. Lạc Lạc chạy về phía Khang Kỳ Bách, biểu hiện như một đứa trẻ đang chờ sự giúp đỡ của ba mình.
-Không sao đâu con….Một lát ba làm cho hai đứa con diều khác. Không sao đâu…
-Ba ơi….
Lạc Lạc dụi đầu vào lòng Khang Kỳ Bách, nũng nịu. Thằng bé chưa hề cho biểu hiện như vậy. Đào Đào còn quá nhỏ, vốn không cần nó phải đóng kịch quá như vầy.
Khang Kỳ Bách lại kiên nhẫn dỗ dành thằng bé, còn ngọt ngào hướng mắt về phía Nhi*p Ân:
-Không sao đâu…Lát ba làm cho cái khác. Giờ qua bên mẹ, rửa tay ăn bánh đã con….Về nhà ba vừa làm sẽ vừa chỉ cách cho con.
-Dạ….
Dù là giả dối, dù chỉ là diễn kịch trong vở tuồng lừa gạt nhưng sao lòng Lạc Lạc lại cảm thấy vui sướng, trái lại Nhi*p Ân không khỏi xót xa….
Ba mẹ….Cô cũng từng có một thời mơ ước. Khi cô còn là Lâm Tụng Ân hồn nhiên, chỉ biết yêu thương cũng từng mơ đến một ngày nào đó trong một ngôi nhà nhỏ cô sẽ cùng với ai trở thành ba thành mẹ, được những đứa con xinh xắn nhào vào lòng, hạnh phúc ngất ngây.
Giờ thì….
-Về thôi!
Khang Kỳ Bách tay bồng Đào Đào, tay dẫn Lạc Lạc hướng về Nhi*p Ân nhắc nhở. Cô quay đi, môi lại mỉm nụ cười dịu dàng của người phụ nữ hạnh phúc, bước theo anh:
-Chúng ta về thôi…
….Về đến nhà, Đào Đào chạy vội lên phòng của Nghiêm Thành. Anh đã thức, đang đứng bên giường, đầu vẫn còn băng bó. Bác sĩ chưa đến giờ thay thuốc. Đào Đào níu lấy áo ba, nói nhanh:
-Ba ơi, Đào Đào về rồi. Đào Đào đi chơi với anh Lạc Lạc và ba mẹ anh Lạc Lạc.
-Ừ- Nghiêm Thành cúi xuống hôn con, dịu dàng- Ba biết rồi.
-Ba đói bụng chưa?
-Một lát ba sẽ ăn.
-Mẹ ơi!- Đào Đào gọi to- Mẹ ơi….Mẹ nấu cháo cho ba như nấu cho Đào Đào đi mẹ. Ba đói rồi….
Diệp Tâm đang ở trong phòng, nghe tiếng con gái về thì chạy xuống. Nghiêm Thành và cô đối mặt, khuôn mặt cả hai đều ngượng ngùng, không được tự nhiên:
-Để tôi gọi người đem cháo đến là được. Em….
-Tôi nấu cháo cho anh….
Diệp Tâm xuống bếp. Lạc Lạc và Nhi*p Ân nhìn nhau hài lòng. Điểm yếu của một người mẹ luôn là con cái. Đào Đào lại thương yêu ba như vậy, Diệp Tâm dù sao cũng sẽ nghĩ cho con bé. Là con gái của tổng giám đốc Nghiêm thị, cuộc đời cô bé sẽ thuận lợi hơn việc mang tiếng là một đứa con hoang.
-Ba ơi, ba anh Lạc Lạc làm diều đẹp lắm. Ba có biết làm diều hông?
-Không….- Nghiêm Thành cười khẽ, bồng Đào Đào lên- Ba không biết làm.
-Hông sao đâu. – Đào Đào cười tươi- Hông biết thì thôi. Ba biết thả diều hông?
-Biết chứ.
-Mai ba và mẹ dẫn Đào Đào và anh Lạc Lạc đi thả diều nha.
Cô bé cũng muốn khoe. Em cũng có ba. Ba thương em lắm. Ba cũng đi thả diều với em.
Cô bé không hiểu, hơn ai hết Lạc Lạc hiểu rõ sự thật: ba Đào Đào thật lòng muốn đi thả diều cùng cô bé, còn “ba mẹ” của cậu chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
Đã quen đóng kịch, sao bây giờ lại cay cay nơi mắt? Lạc Lạc quay đi một chốc rồi lại tươi cười, nắm lấy tay Đào Đào:
-Giờ theo anh lên phòng tô màu nhé. Mẹ em đang nấu cháo, một lúc rồi xuống xem ba em ăn. Có chịu không?
-Dạ….
Chỉ còn vài bước nữa. Lạc Lạc tự nhủ thầm. Còn vài bước nữa là hoàn tất. Nhận tiền và từ chối những hợp đồng thế này là cách tốt nhất để bảo vệ tim mình không bị tổn thương.
Chén cháo đậu xanh do Diệp Tâm nấu, hương vị rất ngon.
Năm năm trước, Nghiêm Thành đổ bệnh nhưng vẫn đến công ty làm việc. Diệp Tâm cũng như bao cô gái khác, thích làm đẹp. Dáng người cô hơi mũm mĩm nên nghe theo lời chia sẻ của ai đó, quyết tâm giảm cân.
Buổi trưa cô không ăn cơm trưa mà đem cháo từ nhà đến. Mẹ Diệp Tâm là một người phụ nữ truyền thống, lớn lên từ thôn quê, tài nấu ăn luôn được con gái và chồng đánh giá là số một. Bà dạy Diệp Tâm nấu khá nhiều món. Cháo đậu xanh cô nấu qua quá trình “rèn luyện” quả thật có một không hai.
Nghiêm Thành đi bàn công việc về, đến văn phòng đã hơn mười hai giờ, sắc mặt trắng bệch. Diệp Tâm thấy vậy nên chia phần cháo đậu xanh cho anh một ít, mục đích là giúp Nghiêm Thành có cái gì lót dạ mà uống thuốc. Cô không ngờ, chén cháo đó đã khơi dậy trong lòng Nghiêm Thành sự xao động, từ đó anh thường để ý đến cô hơn.
-Ba ơi, cháo ngon không ạ?
-Ngon lắm.- Nghiêm Thành xoa đầu Đào Đào- Rất ngon….
-Mẹ nấu ăn rất ngon. Mai mốt mẹ sẽ nấu thêm cho ba ăn.
Đó cũng là ước mơ của Nghiêm Thành. Nhưng mà….
-Đào Đào à, con chơi với anh Lạc Lạc cả buổi rồi, về phòng nghỉ đi con.
-Đào Đào không mệt ạ. Đào Đào chơi với ba thêm một chút.
-Đào Đào…
-Đào Đào ngoan- Nghiêm Thành vuốt mũi con, nhẹ nhàng- Con đi nghỉ một chút đi. Ba ăn cháo xong là khỏe rồi. Khi nào thức dậy thì sang chơi với ba.
-Dạ….
Đào Đào rời khỏi phòng trong lưu luyến. Diệp Tâm định đi theo con thì Nghiêm Thành bỗng lên tiếng gọi cô:
-Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, lành lạnh. Nghiêm Thành rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt Diệp Tâm:
-Chúng ta….
-Tôi….- Cô vẫn còn e ngại, rụt tay lại khi thấy Nghiêm Thành định ᴆụng vào mình- Tôi….tôi về phòng.
-Tôi vốn không muốn ép em -Nghiêm Thành từ tốn- Nhưng chúng ta đã có Đào Đào.
-Có Đào Đào thì sao chứ? Tôi và anh….
-Có nhiều trường hợp cha mẹ rời xa nhau vẫn chăm lo được cho con cái. Song trường hợp của em, tôi nghĩ em cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình….Trên danh nghĩa, Diệp Tâm đã ૮ɦếƭ. Em là Du Hân Hân.
-Tôi biết….Nhưng mà….
-Tôi có thể sắp xếp cho em khôi phục thân phận.- Nghiêm Thành nghiêm túc- Hoặc nếu em không muốn, cũng có thể để em sống đường hoàng dưới thân phận Du Hân Hân. Nhưng…
-Anh có điều kiện?
-Đương nhiên là vậy.- Nghiêm Thành bất ngờ nắm lấy tay cô- Tôi….tôi từng có cảm tình với em. Có lúc tôi đã nghĩ, phải chi mình bày tỏ tình cảm với em trước, có lẽ….
Diệp Tâm khựng lại. Cô hoàn toàn bất ngờ trước lời thổ lộ ấy. Anh ta có cảm tình với cô từ năm năm trước….Lẽ nào….
Diệp Tâm là một cô gái đơn giản. Khi mới vào công ty, cô cũng như vài cô gái khác, bị phong thái lạnh lùng, vẻ đẹp trai của Nghiêm Thành làm cho mê mẩn. Nhưng cô là loại người cũng rất thực tế. Diệp Tâm hiểu rõ chuyện Bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem vốn không tồn tại. Mà cô bé lọ lem cũng đâu phải hoàn toàn vô sản. Cô ấy vốn là con gái bá tước, với hoàng tử là xứng lứa vừa đôi.
Diệp Tâm chỉ mong một cuộc sống yên ổn. Thẩm Thanh Dương tuy là em họ của anh nhưng lại hòa đồng, thân thiện, nghe nói ngày xưa mẹ anh ta kết hôn với nhà bình dân nên gia cảnh cũng thuộc hàng trung lưu, thanh bạch. Ba của Thẩm Thanh Dương là giáo viên trung học, con người giản dị, mực thước, với ba cô là quân nhân cũng xem là bằng vai phải lứa, môn đăng hộ đối, có thể thông cảm cho nhau.
Vì nghĩ vậy nên mộng tưởng với Nghiêm Thành trong lòng Diệp Tâm đã tan biến nhanh chóng. Cô còn có phần sợ anh là khác. Đâu nghĩ đến, con người đó lại có cảm tình với mình.
-Vì Đào Đào cũng được. Cho tôi cơ hội cũng được. Tôi sẽ đối xử tốt với hai mẹ con em. Nhưng chỉ với tư cách là con gái và vợ. Chúng ta là một gia đình.
Nghiêm Thành thình lình kéo Diệp Tâm vào lòng. Theo phản ứng tự nhiên, cô hơi né người. Bờ môi lạnh giá của Nghiêm Thành đặt xuống trán Diệp Tâm một nụ hôn.
-Khi tôi khỏe, chúng ta cùng đi siêu thị, dẫn con đi công viên nhé? Em muốn thân phận gì, tôi sẽ cho người lo liệu chu toàn cho em. Chỉ cần….
Nghiêm Thành xưa nay là người ít nói. Anh cũng không thích dùng lời nói biểu đạt tình cảm. Chỉ biết con đường trước mặt, sau quyết định này sẽ có thêm vài đồi dốc cần phải vượt qua. Người đồng hành lại không phải là kẻ toàn tâm toàn ý, chỉ mong rằng thời gian sắp đến, Nghiêm Thành dùng chân thành đối đãi, cô cũng sẽ đáp lại anh bằng tấm chân tình…..
*Chương 34: Hé lộ nguyên nhân Lâm Tụng Ân trở thành Nhi*p Ân.
Thân phận của Khang Kỳ Bách.
Sự xuất hiện trở lại của vài nam nữ phụ khác. Com nha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc