Buổi tối, sau bữa cơm, “gia đình Lạc Lạc” mượn cớ đi ra phố. Cả ba lên trên xe buýt rời khỏi biệt thự của Nghiêm Thành.
Qua đêm nay….
Khi rời khỏi nhà, Nhi*p Ân vẫn còn dịu dàng nói với Hân Hân:
-Chị ra ngoài mua chút đồ, một lát mua đồ ăn tối về cho em nha.
Đào Đào thì dặn anh Lạc Lạc:
-Anh Lạc Lạc nhớ mua chong chóng cho em nha. Em đợi anh về mới ngủ đó.
Lạc Lạc bất giác nhìn lên đồng hồ. 10 giờ rồi. Con bé đó….
-Chị pha thuốc vào sữa của cô bé rồi. Chắc đã ngủ.
Trước mắt Lạc Lạc hiện ra khuôn mặt trẻ thơ bừng sáng của Đào Đào. Con bé không hề biết…Anh Lạc Lạc của nó cũng là một trong những người tham gia lừa đảo nó. Nếu đêm nay Đào Đào không uống thuốc, nhìn thấy mẹ mình bị….nhất định sẽ sợ lắm. Cô bé có hay không gọi anh Lạc Lạc về giúp mẹ mình.
-Chị nghĩ…anh ta sẽ chọn cách nào? Làm cho chị Hân Hân hận hay nói thật mọi chuyện cho chị Hân Hân?
-Chị dùng lại cách cũ -Nhi*p Ân lạnh lùng- Trong rượu, chị có bỏ thuốc kích thích. Anh ta….
Đêm nay Hân Hân chắc không thoát khỏi. Ngày mai trở về, cô sẽ thổi bùng nỗi hận trong lòng cô ấy. Lừa đảo, vốn là bất chấp thủ đoạn mà.
Bất chấp thủ đoạn mà.
Hân Hân không có tham vọng gì khác. Cô ấy chỉ muốn sống yên ổn. Cô ấy từ biệt Nhi*p Ân rất chân thành. Cô ấy xem cô là một người bạn. Vậy mà….
Người bạn này lại hãm hại cô ấy. Người bạn này để đạt được mục đích, không màng đến việc hy sinh cô ấy…Không màng đến chuyện khiến Hân Hân thống khổ. Chuyện năm năm trước lặp lại.Hân Hân hận, nhưng cô có chịu nổi đả kích đó không?
-Mấy giờ rồi?
Nhi*p Ân chợt hỏi. Lạc Lạc ngẩng lên:
-Gần 11 giờ rồi.
-Mình….mình về đi Lạc Lạc- Nhi*p Ân chợt nắm lấy tay cậu bé- Chúng ta về đi…
Không biết có còn kịp? Nhưng cũng phải về. Phải về thôi.
-Nhưng mà chị….-Lạc Lạc bối rối- Lão Kỳ Bách đi mất tiêu rồi. Chị em mình về bằng gì?
Khi đi Khang Kỳ Bách chỉ cùng họ đến đây, sau đó rời đi nhanh chóng, hẹn buổi sáng sẽ gặp nhau. Xe buýt thì bây giờ hết chuyến. Taxi thì….
-Đi taxi về thôi.
-Ừ.
Ngồi trên xe, lần đầu tiên trong cuộc đời lừa đảo, Nhi*p Ân có cảm giác mình thất bại. Thất bại thảm hại nhưng cô lại mỉm cười nhẹ nhõm. Thì ra khi được người ta tin tưởng quá cũng sẽ tạo thành một trách nhiệm vô hình ràng buộc. Kẻ lừa đảo cũng còn có lương tâm.
….Về đến biệt thự đã hơn 12 giờ. Không khí im lìm, tĩnh lặng. Đèn bật sáng gian phòng phía trên.
-Hân Hân….
Nhi*p Ân chạy vọt vào trong. Khung cảnh hỗn loạn.Lạc Lạc nhanh chân chạy về phía có tiếng động bên trong. Căn phòng sát bên phòng khách, là thư phòng của Nghiêm Thành.
Hân Hân tóc tai rối bời đang đập tay vào cửa. Bên trong có tiếng xối nước. Nước tràn qua cánh cửa đóng kín. Trên kính còn có máu tươi.
-Hân Hân, chuyện gì vậy em?
Nhi*p Ân hỏi lớn. Hân Hân quay lại, mặt tái xanh.
-Chị ơi, Nghiêm….Không phải, cậu chủ….Cậu ấy…
Tiếng nước còn mạnh hơn nữa. Nhi*p Ân nhìn ly rượi chỏng chơ trên bàn, chợt hiểu ra.
-Cậu ấy đóng cửa trong phòng tắm phải không?
-Vâng….Cậu ấy còn….
Hân Hân nhớ lại cảnh lúc nãy. Cô cho Đào Đào uống sữa, một lát sau là con bé ngủ. Chưa thấy Nhi*p Ân về, cô cũng hơi lo nên khóa cửa phòng, cho đến khi nghe tiếng động phía dưới. Tiếng động càng lúc càng lớn. Khi xuống dưới, Nghiêm Thành mặt đỏ bừng, ánh mắt dại đi….Rất giống đêm nào của năm năm trước. Trong lúc cô định bỏ chạy thì Nghiêm Thành đột ngột tự lao mình xuống những bậc thang lầu.
Cô chưa hết hoảng hốt, anh lại tự đứng dậy, lảo đảo vào trong phòng tắm. Hân Hân hình như thấy, áo Nghiêm Thành nhuộm máu. Rồi có tiếng nước chảy. Không kiềm được, cô rón rén bước tới cửa phòng. Máu nhỏ từng giọt….Cánh cửa kính còn có máu….Hân Hân vội vã đập cửa, nhưng bên trong chỉ nghe thấy tiếng động mạnh. Cửa không có mở ra.
-Chị ơi…Cậu chủ….
Lại một âm thanh lớn vang lên bên trong. Như có ai đó ngã quỵ.Chỉ có ba người….Làm sao đây…
-Nè…nè…
Khang Kỳ Bách từ đâu xuất hiện cũng đột ngột như lúc anh ta biến mất. Không đợi Nhi*p Ân nói hết câu, Khang Kỳ Bách dùng chân đạp mạnh. Sau hai, ba lần như thế, cửa đã mở ra.
Người Nghiêm Thành ướt đẫm. Máu vẫn đang rỉ ra từ trên đầu, hòa cùng nước tạo thành chất lỏng đỏ hồng chảy xuống. Anh ta bất tỉnh. Lạc Lạc và Nhi*p Ân chỉ biết nhìn nhau….
….Cả đêm đến sáng, Khang Kỳ Bách thay quần áo, Hân Hân băng bó vết thương trên đầu cho Nghiêm Thành, cả nhà không ai ngủ được. Tới khoảng bốn giờ sáng Lạc Lạc mới chợp mắt. Sáng thức dậy đã thấy Hân Hân bưng cháo vào trong phòng cho Nghiêm Thành. Cậu bé che miệng, huých vào hông Nhi*p Ân:
-Anh ta làm trò gì vậy? Khổ nhục kế à?
Hình như là vậy. Đã 7 giờ nhưng Du Hân Hân còn không có dấu hiệu sẽ rời đi. Bé Đào Đào cũng đã thức, còn vào trong phòng, đôi tay nhỏ xíu giơ lên sờ trán Nghiêm Thành:
-Chú ơi, chú nóng nè….
-Ờ, chú hơi mệt -Nghiêm Thành đã tỉnh dậy, ăn hết một chén cháo, sắc mặt xanh mét nhưng nụ cười lại rất tươi khi đối diện Đào Đào- Nhưng một lát sẽ hết thôi mà. Đào Đào đừng lo.
-Chú phải ăn cháo và uống sữa. Đào Đào sẽ nói mẹ mua sữa nhiều nhiều cho chú. Chú…
-Đào Đào…
Nghiêm Thành bỗng nhiên ôm lấy Đào Đào vào trong иgự¢. Cô bé la oai oái, cố đẩy anh ra:
-Chú ơi, ngộp….Đào Đào ngộp….
-Đào Đào ngoan….-Nghiêm Thành cụng đầu vào trán cô bé- Không thể gọi là chú nữa. Ba….là ba của con mà. Gọi “ba ba” đi con gái. Gọi ba ba đi…
Có tiếng đồ thủy tinh rơi vỡ. Hân Hân cầm ly nước và thuốc vừa bước vào, kịp nghe câu nói đó. Tay cô buông thõng. Ly nước rơi xuống, thuốc cũng rơi tung tóe dưới sàn.
Lạc Lạc và Nhi*p Ân nhìn nhau đầy kinh ngạc. Nước cờ này là nước cờ gì? Nghiêm Thành thật sự muốn phơi bày mọi chuyện sao?
Lời của Nghiêm Thành không chỉ làm Hân Hân hoảng sợ mà cả Đào Đào cũng ngạc nhiên. Cô bé vịn иgự¢ áo anh, giọng nói non nớt vang lên:
-Ba của Đào Đào ở xa lắm. Ba….
-Ba về rồi- Nghiêm Thành áp tay vào má con gái, đôi mắt cũng đỏ hoe- Ba nhớ con gái lắm. Nhưng trên đường vể, ba bị va vào cổng Trời. Ba quên mất Đào Đào. Con đừng giận ba nhé, có được không con?
-Mẹ ơi!
Đào Đào nhìn sang mẹ. Nhưng Hân Hân đang hoảng loạn. Cô chưa kịp nói gì thì Nghiêm Thành đã ngắt lời:
-Ba bỏ hai mẹ con đi lâu như vậy, mẹ con còn giận ba lắm.- Anh ôm chặt Đào Đào vào lòng- Nhưng bây giờ ba không đi nữa. Ba ở nhà với Đào Đào và mẹ thôi, có được không con?
-Ba ơi!
Đào Đào ôm chặt lấy Nghiêm Thành. Trẻ con thường không biết nghi ngờ, không biết những toan tính hay nỗi lòng của người lớn. Trẻ con chỉ biết yêu thương và cần được yêu thương.
-Con gái…
Nghiêm Thành ôm chặt Đào Đào hơn nữa. Anh chưa bao giờ khóc, thế mà giờ đây trên mắt lại xuất hiện nước mắt. Nghiêm Thành mệt mỏi, thực sự mệt mỏi khi phải đóng kịch, phải trốn tránh, phải che giấu đi tình cảm. Đào Đào là con của anh nhưng anh không dám ôm lấy con,chỉ có thể nhìn bé ngưỡng mộ người khác mà lòng tái tê đau.
-Ba ơi, ba đừng bỏ Đào Đào đi nữa nha. Đầu ba có đau “hông”? Hết đau, ba có quên Đào Đào “hông’?
-Không đâu…-Nghiêm Thành bật cười- Đào Đào đáng yêu như vậy sao mà ba quên được chứ!-Anh cụng nhẹ đầu vào trán con- Con ra ngoài chơi với anh Tiểu Lạc nhé, ba có chuyện muốn nói với mẹ, được không con?
-Ba ơi, mẹ hông có giận dai đâu. Mẹ sẽ quên mau lắm. Ba ngoan là mẹ quên à.
-Ừ. Ba ngoan lắm- Nghiêm Thành quay sang phía Nhi*p Ân- Chị và Lạc Lạc đưa Đào Đào ra ngoài nhé. Tôi có chuyện muốn nói với Hân Hân.
-Đi thôi em -Lạc Lạc nắm lấy tay bé Đào Đào-Lát rồi vào….
-Ba ơi!
-Con gái ngoan nhé!- Nghiêm Thành vẫy tay- Một chút nữa thôi mà con.
Toàn thân Hân Hân lạnh giá. Nghiêm Thành đặt trước mặt cô một chiếc hộp, Bên trong có tấm ảnh chụp cô.
-Anh….
-Tôi đã theo dõi toàn bộ quá trình phẫu thuật của em ở Mĩ. Chỉ là chuyện của Đào Đào tôi không biết….Xin lỗi em.
Có nghĩa là từ khi Hân Hân bước vào nhà họ Nghiêm, anh ta đã biết hết. Chỉ là đóng kịch lừa cô thôi. Hân Hân không khỏi rùng mình. May là cô không giữ ý định ban đầu, quyến rũ anh ta.
-Chuyện năm năm trước, sự thật là tôi bị bỏ thuốc -Nghiêm Thành nhẹ giọng- Em tin hay không cũng được….Nhưng tôi không muốn làm hại em. Đào Đào cũng vậy. Diệp Tâm, tôi rất muốn- chúng ta cho con một gia đình.Tôi….
-Đào Đào không có ba -Diệp Tâm phản ứng một cách gay gắt- Tôi….
-Em cũng thấy, con bé cần ba đến thế nào mà. -Nghiêm Thành khàn giọng- Tôi van em….Cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ bù đắp cho em đến khi nào đủ. Tôi van em….
Nghiêm Thành trong ký ức của Diệp Tâm, ngoài chuyện anh ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô đúng là một người lý tưởng. Anh ta trầm lặng, nghiêm nghị, chuẩn mực trong công việc. Khi Diệp Tâm có vài sai sót nhỏ, anh ta cũng không bắt bẻ cô, không đuổi việc Diệp Tâm.
Nhưng cô vẫn hiểu, hai người là hai thế giới khác biệt. Diệp Tâm đối với anh luôn giữ quan hệ nhân viên- ông chủ, không dám có tư tâm. Đến khi gặp Thẩm Thanh Dương.
-Anh Nghiêm….Tôi…tôi cũng van anh….Coi như không biết tôi cũng được. Tôi chỉ muốn sống vui vẻ bên Đào Đào. Tôi không….
-Tối qua tôi cũng bị người ta hạ thuốc -Nghiêm Tђàภђ ђạ giọng- Nhưng tôi không muốn lặp lại chuyện năm năm trước. Tôi cũng muốn chúng ta sống vui vẻ bên cạnh Đào Đào. Vì con cũng được, cho tôi một cơ hội, có được không em?
Cô có quyền làm mẹ. Anh ta cũng có quyền được làm cha. Đào Đào…
Nhưng mà….Diệp Tâm càng nghĩ càng rối. Anh ta biết hết mọi việc là chuyện cô không ngờ được. Cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Ra đi, về quê với ba mẹ, Nghiêm Thành sẽ buông tha sao?
-Em cứ từ từ suy nghĩ- Nghiêm Thành cười nhẹ- Chỉ cần em không đem con đi nữa, bảo tôi làm gì, muốn gì cũng được. Tôi van em….
Ngay cả Nhi*p Ân cũng không thể đoán được nước cờ sau mà Nghiêm Thành sắp đi. Cô chỉ biết âm thầm tính toán. Thái độ của Diệp Tâm như vậy lại là thời cơ tốt để cô đánh vào lòng cô ấy,thuyết phục Diệp Tâm ở lại biệt thự, vun đắp tình cảm dần với Nghiêm Thành.
Trong lúc Diệp Tâm còn suy nghĩ, Đào Đào cứ quấn quýt quanh Nghiêm Thành. Cô bé rất ngoan ngoãn, ôm Tiểu Mật Đào ngồi dưới chân giường, Nghiêm Thành vừa trở mình là cô bé lại hỏi ngay:
-Ba uống nước “hông”?
-Ba ơi, ba uống thuốc chưa?
-Ba ơi!
Gương mặt trẻ thơ bừng sáng. Cứ như thế sao mà không yêu được chứ? Nghiêm Thành cười với con mà mắt cứ rưng rưng:
-Ba không khát.
-Một chút nữa mới tới giờ uống thuốc của ba.
-Ơi!
Anh có thể “ơi” cả đời mà không biết chán. Con gái của anh.
-Ba ơi, Tiểu Mật Đào nè.
-Ừ.
-Tiểu Mật Đào là của ba mua cho Đào Đào đó. Ba có quên hông?
-Không. Ba không quên.
-Đào Đào thích lắm. Trước đó Đào Đào thích Bibi hơn, nhưng giờ Đào Đào thích Tiểu Mật Đào hơn,
-Sao vậy?
-Bibi là của anh cho. Tiểu Mật Đào là của ba cho.
-Ừm.
Nghiêm Thành ôm lấy con vào lòng. hôn liên tiếp lên trán, lên mái tóc tơ óng ả. Bé con từ khi biết anh là ba thì quấn quýt không rời, đôi mắt trong trẻo ngời sáng. Cô bé mới có bốn tuổi mà đã phải nén đi khát khao trong lòng mỗi lần nghe anh Lạc Lạc kể chuyện….Nếu…nếu Nghiêm Thành không xuất hiện. Anh hình dung trước mắt hình ảnh của mình, của Mạnh Bằng thời thơ ấu, lủi thủi một mình trong căn phòng rộng thênh thang.
-Ba ơi, ba mệt hông?
-Không….Ba không mệt.
-Đào Đào đấm vai cho ba. Ba bị bịnh, phải ngủ nhiều. Ba ngủ đi nha.
Đôi tay nhỏ xíu của Đào Đào kéo mền lên cho Nghiêm Thành. Anh bật cười khi con gái nắm đôi tay nhỏ xíu đấm lia lịa lên vai mình. Một cảm giác ấm áp tràn ngập. Khi người ta đã đến gần và nếm được mùi hạnh phúc, sẽ không bao giờ có chuyện buông tay.
-Mẹ ơi!
Đào Đào nhào vào lòng Diệp Tâm đang ngồi thẫn thờ trước cửa. Cô bé còn nhỏ, không đủ tinh tế để nhận ra mẹ đang rất buồn.
-Mẹ ơi, ba ngủ rồi. Ba thức dậy có đói không mẹ? Mẹ nấu cháo cho ba đi!
-Con nhóc này- Nhi*p Ân véo mũi Đào Đào- Có ba đã quên mất mẹ. Mẹ con mệt kìa.
-Mẹ ơi, mẹ mệt hả mẹ? Mẹ có sốt hông?
Đào Đào rướn người lên, dùng tay sờ vào trán Diệp Tâm. Cô bỗng ôm con thật chặt. Giống hệt Nghiêm Thành lúc nãy. Đào Đào nhắm mắt, chờ mẹ như ba hôn lên trán, má mình.
-Mẹ bị bịnh như ba hả mẹ? Mẹ đi ngủ đi, Đào Đào đấm vai cho mẹ…
-Mẹ con bị bệnh khác ba con mà -Nhi*p Ân gọi Lạc Lạc -Lạc Lạc, dẫn em lên phòng vẽ đi con, Mẹ “chữa bệnh” cho cô đã.
-Cô là bác sĩ ạ? Cô biết chữa bệnh cho mẹ con hả cô?
-Mẹ anh là “bác sĩ” giỏi lắm đó -Từ lúc có ba “trở về”, tiếng nói của Lạc Lạc với Đào Đào càng tăng thêm “trọng lượng”- Đi thôi Đào Đào, lên phòng anh dạy em nặn thú chơi.
-Dạ….
Đào Đào cười híp mắt, chạy theo anh Lạc Lạc. Nhi*p Ân ngồi xuống cạnh Diệp Tâm:
-Nè, giờ không còn gì giấu chị nữa phải không? Kể cho chị nghe xem. Em và cậu chủ quan hệ thế nào?
Tuy đã nắm được gần như cả câu chuyện nhưng Nhi*p Ân vẫn im lặng nghe Diệp Tâm kể. Với một cô gái trẻ, mới hơn hai mươi tuổi đã gặp biến cố lớn như vậy, chịu đựng đến ngày hôm nay cũng là chuyện không dễ dàng gì.
-Em còn yêu cái cậu gì đó không?
Diệp Tâm ngẩn ra. Yêu Thẩm Thanh Dương? Từ khi xảy ra chuyện, cô cảm thấy có lỗi với anh. Những ngày ở trên đất Mỹ, mang thai Đào Đào, cô chỉ tập trung vào con bé. Đào Đào ra đời, biết cười, biết lật, tập nói đã là toàn bộ thế giới của cô.
Sự im lặng và bối rối của Diệp Tâm như một câu trả lời. Nhi*p Ân lại hỏi tiếp:
-Còn cậu chủ, em còn hận cậu ấy không?
Hận thì đương nhiên có. Song nhìn Đào Đào quấn quýt bên ba, nhìn Nghiêm Thành đau đớn, ngồi trong phòng tắm, người đẫm máu, Diệp Tâm lại thấy mềm lòng. Hận làm gì nữa chứ. Cô chỉ muốn sống yên ổn bên Đào Đào. Nhưng bây giờ Nghiêm Thành đã biết chuyện, anh ta nhất định không để cô một mình yên ổn sống với con đâu.
-Nếu còn hận thì chị không còn gì để nói. Nhưng nếu không….thì em cũng nên nghĩ thực tế một chút. Cậu chủ giàu có như vậy, là con gái của cậu ấy, Đào Đào nhất định được cưng chiều hết mực, con bé sẽ có đủ điều kiện được học hành tốt hơn.
-Em cũng sẽ cố….-Diệp Tâm phản bác lại ngay- Em sẽ cố….cho con em…
-Chúng ta đều là những người nghèo mà.- Nhi*p Ân từ tốn lên tiếng- Em không có giấy tờ, thân phận lại không rõ ràng, cả đời chỉ có thể làm thuê, lương tháng được mấy ngàn. Mà em về quê, Đào Đào không có nhiều cơ hội học hành tốt, sau này tương lai cũng….Chị nghĩ, hiện nay em nên để cậu chủ cùng em lo lắng cho Đào Đào.
-Chị à….Em…
-Chị nói cho nghe. -Nhi*p Ân dịu dàng tỉ tê- Em nhân cơ hội này, nói với cậu ấy tìm cách khôi phục thân phận Diệp Tâm cho em hay ít nhất cũng làm sao cho em một thân phận rõ ràng, sau này nếu có chuyện gì em cũng có thể làm việc đúng chuyên môn, không cần sống chui nhủi nữa….Bản thân em thì hy sinh một chút cho Đào Đào có đủ cha đủ mẹ. Cậu ấy đang thương con bé, em đòi gì mà cậu ta chẳng đáp ứng phải không….. Đợi khi chắc chắn, có một khoản tiền lo được tương lai rồi, em rời khỏi cậu Nghiêm Thành cũng được. Cậu ta giàu có, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ nhà giàu, khi đó nhiều khi người muốn kết thúc sớm là cậu ấy chứ không phải em đâu.
Diệp Tâm đang dao động. Điểm yếu của cô ấy là Đào Đào, Nhi*p Ân chỉ cần tác động vào cô bé. Xem ra màn kịch gia đình hạnh phúc của cô và Lạc Lạc, gã Kỳ Bách kia còn phải tiến hành thêm vài màn nữa mới có thể thành công.