Dạ tiệc từ thiện là hoạt động hàng quý mà Quỹ từ thiện Chung Đồng của Nghiêm lão phu nhân đứng ra tổ chức. Trong buổi tiệc đôi khi có tổ chức bán đấu giá các vật phẩm gây quỹ đều là thứ đắt giá mà giới thượng lưu nhiều người dù có tiền cũng khó thể mua.
Nhà bếp của Nghiêm gia bận rộn từ sáng sớm. Hân Hân được giao phụ trách món gà hầm với rượu vang của tiệc. Tuy không phải là món ăn chính nhưng đây cũng là món công phu, cần tay nghề của đầu bếp, phải nấu sao rượu thấm vào vị của thịt, không, thịt gà vừa mềm vừa trắng, ăn không bở, ngọt thanh.
Đến khoảng 10 giờ, dạ tiệc chuyển sang phần khiêu vũ. Không nghe ai phàn nàn về món gà hầm rượu, Hân Hân cũng thở phào.
Đầu bếp Từ trao cho cô chén cháo. Bây giờ trong phòng bếp mọi người mới ăn uống được một chút lại sức cho cả ngày bận rộn rã rời.
Quản gia Hà từ bên ngoài tất tả bước vào, đến chỗ Hân Hân và đầu bếp Từ, nhỏ giọng:
-Hai người nấu cho cậu hai một chén cháo nhé. Cậu ấy bị bệnh dạ dày tái phát, đang nằm nghỉ trong phòng.
Phần nấu cháo này được giao cho Hân Hân vì đầu bếp Từ còn phải dặn dò, kiểm tra việc dọn dẹp trong bếp, xem xét việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi sáng ngày mai.
Hân Hân nấu một chén cháo trắng, nêm thêm một ít hạt sen khô. Thời gian gấp rút cô không nấu kịp món cháo hạt sen, chỉ có thể làm đơn giản như vậy. Mùi thơm của cháo khi chín làm đầu bếp Từ rất hài lòng. Ông nhẹ lời:
-Con mang lên cho cậu hai đi.
-Dạ?- Hân Hân bối rối tìm cách khước từ- Thôi ạ….Con….
-Nhà bếp đều bận rồi. Đem lên cho cậu hai rồi cứ về phòng luôn cũng được. Nhanh đi con.
Hân Hân nhìn quanh. Ai cũng bận bịu trong việc dọn dẹp. Cô đành nghe lời, bưng cháo lên phòng Nghiêm Thành.
-Vào đi!
Sau tiếng gõ cửa, giọng Nghiêm Thành vọng ra yếu ớt. Hân Hân bước vào…
Không chỉ có mình anh trong căn phòng đó. Có nhiều người. Khuôn mặt người đang đứng…Là Thẩm Thanh Dương…
Anh gầy đi một chút. Dáng vẻ vẫn thong thả, nụ cười vẫn nhẹ nhàng.
Chỉ có đôi mắt anh như sâu hơn, hun hút….Lòng Hân Hân đau nhói. Anh rất tốt. Anh là người tốt. Kỉ niệm về mối tình đầu trong sáng chỉ có thể là hoài niệm. Một hoài niệm đầy thương đau.
Bàn tay Thẩm Thanh Dương đang nắm tay một người con gái khác. Hân Hân nhận ra cô gái đó. Cô ấy cũng là một bạn làm ăn quan trọng của Nghiêm thị. Là cô Âu Phấn Ngọc, tiểu thư duy nhất của tập đoàn Âu thị. Giờ cô ấy đang là bạn gái của Thanh Dương sao?
-Để xuống đó đi.
Nghiêm Thành nhìn thấy vẻ thẫn thờ trên khuôn mặt Hân Hân. Anh cũng đau lòng. Biết rằng cô còn thương còn nhớ. Biết là cô chẳng thể quên.
-Dạ….Cậu hai….
-Cô ra ngoài đi. Cảm ơn cô.
Nghiêm Thành nói chuyện rất khẽ. Có nhiều chuyện, Hân Hân không nên biết. Biết cũng chỉ đau lòng. Thà cứ như vậy, đôi khi lại tốt hơn.
-Dạ…
Hân Hân khuất sau cánh cửa, bên trong Nghiêm Thành mới chống tay ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng:
-Cảm ơn cô Âu đã ghé thăm. Tôi và Thanh Dương có chút chuyện cần trao đổi. Cô có thể….?
-Vâng -Chuyện Thẩm Thanh Dương ngày trước cương quyết đứng về phía “bạn gái” là Diệp Tâm tố cáo Nghiêm Thành giới thượng lưu ai cũng biết. Nghe nói là anh bị lợi dụng, sau khi phát hiện ra mọi chuyện là do bạn gái dàn cảnh với Nghiêm Thành, Thanh Dương đã bị cú sốc nặng, mấy năm không trở về. Âu Phấn Ngọc cũng chỉ nghĩ đơn giản là Nghiêm Thành cần không gian riêng trò chuyện với cậu em họ mà thôi.
-Em ra ngoài trước.
-Ừ.
Nghiêm Thành tựa người vào giường. Cơn đau dạ dày vẫn còn âm ỉ. Anh múc một muỗng cháo cho vào miệng. Vị rất ngon.
Ước gì là của cô cam tâm tình nguyện. Ước gì chính tay cô nấu, vì anh là Nghiêm Thành chứ không phải là cậu hai của nhà này.
-Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?
-Chúc mừng cậu thôi…-Nghiêm Thành cười nhẹ -Cuối cùng cậu cũng là một cặp với cô Âu. Hạnh phúc không cậu Thẩm?
Giọng nói anh chứa đầy sự trào phúng. Đâu phải Thẩm Thanh Dương không hiểu. Môi anh ta nhếch lên:
-Hạnh phúc chứ. Rất hạnh phúc.
-Vậy thì tốt rồi -Nghiêm Thành lại ăn tiếp vài muỗng cháo, từ tốn lau miệng- Công sức của cậu bỏ ra đã được đền đáp. Dù cậu khiến cô gái yêu cậu sống không bằng ૮ɦếƭ, miễn cậu hạnh phúc là được – đó gọi là bất chấp thủ đoạn phải không?
-Anh….
Ly rượu ngày hôm đó đúng là có bỏ chất kích dục. Còn là loại cực mạnh. Kẻ bỏ thuốc đã nghĩ tới khả năng kiềm chế của Nghiêm Thành.
Sau khi xảy ra chuyện, gia đình êm ấm của Diệp Tâm đã xảy ra bao biến cố. Cô ấy là cô gái không có tham vọng. Cô ấy chỉ là nạn nhân để người ta lợi dụng. Gia đình Diệp Tâm cũng vậy. Họ nghĩ mình đang đi tìm công lý cho con gái. Không nghĩ mình đang là con cờ trong một thế cờ cao.
-Chuyện qua năm năm rồi- Nghiêm Thành lạnh nhạt- Chuyện gì cũng đã xong. Nếu cậu thấy hạnh phúc, xem như cậu đã chọn lựa đúng. Tôi không trách cậu , mà cũng không có quyền trách cậu…Chỉ là…cậu càng ít xuất hiện trước mặt tôi càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa….Xin mời….
Chuyện cũ, chỉ có một nạn nhân duy nhất. Diệp Tâm trọn đời cũng không biết. Người cô ấy yêu nhất chỉ xem mình là một công cụ. Nhưng Nghiêm Thành sẽ không cho cô biết chuyện đó. Thà cô cứ hận anh, trả thù anh cũng được. Đừng để cô nhận ra vị trí của mình trong trò sắp đặt nghiệt ngã của con người.
Thẩm Thanh Dương đã rời khỏi phòng. Nghiêm Thành tiếp tục ăn hết chén cháo. Email của anh nhấp nháy, báo có tin mới. Nghiêm Thành khẽ nhướng mày.
Là báo cáo xét nghiệm của phòng thí nghiệm. Tay anh khẽ run run.
Tỉ lệ tương thích là 99,9%, quan hệ cha – con ruột.
Mắt Nghiêm Thành nhắm ghiền. Bên cạnh đó là một bản báo cáo khác, gửi từ Mĩ về. Sau khi về TQ, Đào Đào mới được làm khai sinh. Ngày sinh thực sự của cô bé là 7 tháng 14 ngày sau lần xảy ra biến cố, đêm kinh hoàng trong đời Diệp Tâm nhưng cũng là những giây phút hạnh phúc mà Nghiêm Thành không thể quên được. Sau khi tan thuốc, anh đã không thể kiềm lòng khi thân thể nhỏ bé co ro trong vòng tay mình. Đào Đào không phải là kết quả của bạo lực và Dụς ∀ọηg. Cô bé là nỗi khao khát trong lòng Nghiêm Thành bấy lâu tích tụ khiến anh thả trôi mình trong hạnh phúc, trong sự thỏa mãn khi có được – dù chỉ là thân xác của Diệp Tâm.
*E hèm, bạn Viễn bạn ấy hiền quá, bạn Vĩnh thì có làm có hưởng, com đi….com đi….
Tâm trí Hân Hân sau lần gặp mặt không được ổn định. Mười một giờ mà cô vẫn còn thức, Đào Đào ôm mẹ, theo thói quen lại mò tay chạm иgự¢ Hân Hân.
-Mẹ ơi!
-Sao còn chưa ngủ vậy con?
-Mẹ gãi lưng cho Đào Đào đi ạ. Đào Đào ngứa….
-Ừ.
-Mẹ ơi!
Ai nói trẻ con vô tâm chứ? Đào Đào thấy mẹ gãy rất hờ hững. Mẹ dường như đang nghĩ tới gì đó. Mẹ buồn ngủ. Đào Đào dụi mặt vào иgự¢ mẹ, đôi tay bé xíu vòng quanh người Hân Hân:
-Mẹ ơi, Đào Đào buồn ngủ.
-Ừ.
Giọng ru khe khẽ. Đào Đào đang từ từ nhắm mắt. Hân Hân nhìn khuôn mặt ngây thơ của con bé, mắt chợt cay cay.
Đời đền bù cho cô như vậy đó, còn đòi hỏi gì hơn nữa. Chỉ còn gần hai tháng nữa, chỉ hai tháng nữa thôi mà.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đã khuya giờ này mà ai còn đến? Hân Hân thả tay Đào Đào xuống, nhẹ nhàng bước đến bên cửa.
-Chào cô….
Khuôn mặt Nghiêm Thành hiện ra trước mặt. Hân Hân có hơi hoảng hốt, theo bản năng định đóng cửa lại. Nhưng rồi cũng phải mở ra:
-Cậu hai…
-Tôi hơi đói -Nghiêm Thành cười nhẹ- Làm phiền cô…
Đầu bếp Từ cũng đã đi nghỉ ngơi, hiện giờ chỉ có Hân Hân phục vụ. Là đầu bếp riêng cho nhà lớn, thực chất cũng là người làm công, chủ bảo làm thì giờ nào cũng phải làm.
-Trong bếp chỉ còn một ít hạt sen khô. Tôi lại nấu cháo hạt sen, không biết cậu có ngán không?
-Không đâu.
Nghiêm Thành nhìn cô đi vào bếp. Theo lẽ thường, anh không nên vào phòng của người giúp việc giữa đêm hôm khuya khoắt. Nhưng cơn xúc động trong lòng quá mãnh liệt. Đào Đào là con ruột của Nghiêm Thành. Cảm giác tình thâm thật kỳ diệu. Nhìn cô bé ngủ, lòng anh vừa thanh thản lại vừa hạnh phúc. Thứ hạnh phúc diệu của một người cha.
-Cậu hai…
Nghiêm Thành đang định chạm tay vào má Đào Đào thì Hân Hân cũng vừa từ bếp đi ra. Nhìn cảnh tượng đó bỗng nhiên cô lo sợ….Người này là cha của con cô. Dù anh ta không biết. Đào Đào cũng không….
-Con của cô xinh quá. Bé mấy tuổi rồi?
Nghiêm Thành hỏi nhỏ, ánh mắt trìu mến vẫn không rời khỏi Đào Đào.
-Bốn tuổi ạ.- Cô khẳng định thêm lần nữa- Vừa mừng sinh nhật không lâu.
-Ờ.
Anh thật sự muốn chạm vào cô bé, muốn hôn lên đôi má hồng phúng phính. Đào Đào….Như một quả đào nhỏ đáng yêu.
Tay Hân Hân run lẩy bẩy. Cô sợ…Cũng không lòng dạ nào mà thù hận nữa. Cô chỉ nghĩ đến khả năng chuyện có thể bại lộ. Trắng họ cũng đổi thành đen được, huống gì ςướק đi một đứa nhỏ. Đào Đào là lẽ sống của Hân Hân mà….
-Cháo sắp chín….Cậu hai, cậu ra ngoài phòng ăn….Tôi dọn cho cậu.
Cách nào cũng được. Hân Hân chỉ muốn Nghiêm Thành rời khỏi phòng mình ngay lập tức. Cô hối hận. Thực sự hối hận. Sao mình lại nảy ra ý nghĩ trả thù lúc đó? Sao lại không nghĩ đến chuyện, anh ta có thể ςướק Đào Đào. Đào Đào là của cô. Chỉ là của cô thôi….
-Ừ.
Sự bối rối của Hân Hân không thoát khỏi mắt Nghiêm Thành. Anh từng nghĩ sẽ để cô sống cuộc đời của riêng mình. Trong mối quan hệ này, Nghiêm Thành là người có lỗi. Anh chỉ tìm cách bù đắp bằng vật chất. Lúc nào Nghiêm Thành cũng nghĩ, cô thuộc về một thế giới khác. Anh không thể và không có quyền động đến cuộc sống bình lặng của Diệp Tâm khoác lên lớp mặt nạ Du Hân Hân.
Nhưng từ lúc biết Đào Đào là con ruột, một thế giới trước mặt Nghiêm Thành đã mở ra. Tại sao anh chỉ nghĩ, cô sẽ hạnh phúc khi ở bên người khác? Hân Hân là mẹ của Đào Đào….Tại sao ba người họ lại không thể là một gia đình? Tại sao?
Khoảng cách của cả hai là chuyện của năm năm trước. Song cô đã chủ động tiếp cận với Nghiêm Thành. Cô muốn trả thù. Vậy thì cứ để Hân Hân nghĩ mình đang trả thù đi.
Ánh mắt Nghiêm Thành thoáng tối lại. Thủ đoạn- không phải anh không có. Chỉ là chưa bao giờ dùng để tranh giành một thứ gì đó về mình.
-Cô Du là người ở đâu?
-Dạ….Tôi sống ở quê.
-Chồng cô Du cũng ở đó?
-Không ạ….- Hân Hân cố bình tĩnh đáp lời- Tôi đã ly dị.
-À…Vì vậy cô xin vào đây làm việc sao?
-Dạ….
Cháo đã chín. Hân Hân vội vã tắt bếp, múc ra một chén:
-Cậu hai dùng cháo….Tôi xin phép.
-Trước đây tôi từng sống dưới quê, rất thích không khí trong lành dưới đó. Cô Du chắc học được cách nấu cháo hạt sen từ quê mình? Vị rất ngon.
-Vâng….
Khi còn làm thư ký cho Nghiêm Thành, Diệp Tâm rất ít dám ở một mình với anh. Con người Nghiêm Thành nghiêm túc, ít nói chuyện phiếm, cô làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận nếu không muốn bị đuổi việc. Diệp Tâm còn nhớ, có một nhân viên ở phòng kế hoạch làm sai một bản báo cáo. Nghiêm Thành không trách cứ gì cả nhưng ngày hôm sau đã sa thải cô ta.
Hiện giờ anh cũng rất đáng sợ. Đã có biến cố năm năm trước, Diệp Tâm hiện nay dù trong lốp người giúp việc vẫn phải đề phòng, đề phòng đến mức tối đa.
Nghiêm Thành cầm chén cháo lên miệng húp một hơi cạn sạch. Cách ăn uống có phần khác với phong thái tao nhã bình thường anh có. Hân Hân vội dọn chén đĩa, cùng lúc Nghiêm Thành cản tay cô:
-Đã bắt cô Du làm việc đêm thế này, chén đĩa để tôi rửa. Cô cứ đi nghỉ đi.
-Cậu hai đừng đùa- Hân Hân vội rút tay về- Để tôi….
-Mẹ ơi!
Tiếng gọi ngây ngô của Đào Đào vang lên bên cạnh. Cô bé cầm theo con gấu Bibi, mắt vẫn còn ngái ngủ. Nghiêm Thành đã đến gần bên bé, cúi thấp người bồng Đào Đào trên cánh tay mình. Cô bé hơi hoảng, nhìn mẹ rồi đẩy nhẹ người anh:
-Chú ơi, thả Đào Đào xuống đi.
-Con về phòng ngủ nhé?- Nghiêm Thành hôn nhẹ lên má cô bé, quay về phía Hân Hân đang vội vã đi đến. Anh trao Đào Đào cho cô, mắt thấp thoáng ý cười:
-Cô Du nên về phòng với bé. Không có mẹ, Đào Đào ngủ không ngon đâu.
Anh bước vào bếp, xắn tay áo, thong thả rửa chén. Đào Đào ôm chặt lấy cổ mẹ. Cô bé biết Hân Hân đang rất sợ. Chú đâu có đáng sợ, sao mẹ lại phải ôm lấy Đào Đào, tim đập mạnh thế kia?