Đầu bếp Từ là người làm lâu năm của Nghiêm gia, từ khi Nghiêm Thành còn nhỏ đã lo lắng cho anh việc ăn uống. Hiện nay ông đã gần 60 tuổi, cũng sắp về hưu.
Sự có mặt của hai người “lạ” sát phòng ông và lão bạn già quản gia Hà khiến ông Từ cảm thấy vui vẻ. Nhất là Đào Đào xinh xắn và lễ phép, buổi đầu gặp mặt đã khoanh tay lễ phép với ông:
-Con chào ông ạ.
-Ừ. Ngoan lắm- Ông Từ xoa đầu cô bé -Con tên là gì?
-Đào Đào ạ.
-Tiểu Mật Đào -Ông Từ nhớ tới món kẹo tuổi thơ mà mình hay ăn lúc nhỏ, liên tưởng đến cô bé ngọt ngào như mật này mà phì cười- Để từ từ ông làm món mật đào cho con ăn nhé?
-Dạ….-Đào Đào cười tít cả mắt- Con cám ơn ông.
Trong số người làm ở nhà lớn, Hân Hân nhỏ tuổi nhất. Cô cũng lo sợ lời đàm tiếu nên từ khi vào làm việc chỉ toàn ở trong bếp, theo sát ông Từ học thêm một số cách chế biến món ăn. Cũng từ đó cô biết thêm nhiều thói quen ăn uống của cả nhà, đặc biệt là nhân vật Hân Hân căm ghét nhất:
-Cậu chủ ăn món gì cũng không bỏ hành. Mấy năm trước cậu ấy từng bị đau dạ dày nặng, gần cả tháng chỉ ăn cháo, người gầy rộc đi.
Đào Đào cũng ghét ăn hành. Từ nhỏ con bé thấy hành là cứ gạt ra. Thì ra thói quen cũng có di truyền. Hân Hân dù muốn cũng không thể chối bỏ sự thật, người đàn ông đó là cha của con cô. Đào Đào có một phần xương thịt của anh ta.
Mạnh Quan đối với việc cô bé con “gia nhập nhà lớn” có hân hoan hơn một chút, muốn xuống phòng kéo Đào Đào đi chơi nhưng đã bị Mạnh Bằng kéo lại. Ở nhà lớn sẽ kéo theo không ít ganh tỵ, săm soi từ người khác. Cô Hân Hân kia dù đã có Đào Đào thì cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhỏ hơn anh họ nhiều, bây giờ đích thân anh ta đề nghị đưa mẹ con họ vào nhà, không phải càng làm người ta bàn tán sao?
-Chứ bây giờ làm sao?- Mạnh Quan hỏi với vẻ buồn chán. Con nhóc ấy vẫn phải ở trong phòng à?
-Tạm thời cứ để như vậy đã -Mạnh Bằng nhíu mày- Con nhóc còn nhỏ, từ từ rồi tính.
“Anh ta chắc có sắp xếp khác”. Một phương pháp giúp Đào Đào không bị ức Hi*p, có thể sống trọn vẹn tuổi thơ của cô bé. Mạnh Bằng không phủ nhận, lý do mình để mắt tới Đào Đào một phần cũng do tác động của Mạnh Quan, sau đó là tò mò trước thái độ của ông anh họ. Hiện nay tình cảm đang có phần đổi khác. Cô nhóc 4 tuổi vừa ngây thơ lại vừa hiểu chuyện đó dần dần khiến Mạnh Bằng cảm thấy tâm tình được thả lỏng hơn. Mối quan hệ với Mạnh Quan đã thay đổi. Từ khi nào hai anh em đã thân thiết hơn trước, thường hay dính lấy nhau.
Sợi dây vô hình được tạo ra từ mối liên hệ với một cô bé con sao?
Buổi trưa, nhà lớn yên tĩnh. Mọi người đa số đều rúc trong phòng. Bà nội thì sang nhà bà Từ đánh mạt chược, đàn ông trong nhà đi làm, đến công ty, không gian càng trở nên lặng lẽ. Mạnh Quan rời giường ngủ, đi xuống tầng dành cho người làm mà mẹ con Hân Hân đang ở. Phòng của cả hai mở hé cửa. Cô bé Đào Đào đang ngồi trên giường, tay cầm một chiếc quạt con con:
-Làm gì đó?
Mạnh Quan bước vào trong. Thấy cậu bé, cô bé con đưa tay lên miệng:
-Suỵt….
-Sao vậy?
-Bibi đang ngủ trưa.
Trẻ con đúng là trẻ con. Con gấu thì làm gì biết ngủ trưa chứ. Nhưng Mạnh Quan cũng điều chỉnh giọng nói của mình vừa đủ nghe:
-Sao không ra ngoài chơi?
-Thôi ạ….Chỗ này rộng lắm.
Trong phòng có nhà vệ sinh nữa. Đào Đào có thể đi trong phòng, không phải ra ngoài.
-Mày định ở trong phòng suốt ngày à?
-Không đâu ạ -Cô bé xòa tay -Gần hai tháng nữa là Đào Đào về nhà cô An An. Sẽ không phải ở trong phòng nữa.
Cô bé lẫm dẫm bò xuống giường, đến bên chiếc hộp nhôm”
-Anh Tiểu Minh có gửi thư cho Đào Đào.
Hôm trước, Hân Hân ra ngoài, gặp lại Tư An Doanh. Cậu bé Tiểu Minh gửi thư cho cô ấy, nhờ đưa cho Đào Đào:
-Anh thấy anh Tiểu Minh viết không? Nhớ Đào Đào!
Dòng chữ còn xiên vẹo. Mạnh Quan thoáng bĩu môi:
-Mày đã đọc được đâu mà biết là nhớ hay ghét Đào Đào.
-Nhớ mà….- Đào Đào cãi lại ngay- Anh Tiểu Minh viết là nhớ Đào Đào.
-Vậy thì nhớ Đào Đào. Còn mày? Mày có….
Cậu bé chợt ngưng lại. Sau này con bé rời khỏi, mình có như thằng Tiểu Minh nào đó, có nhớ nó không?
-Em nhớ anh Tiểu Minh và nhiều bạn nữa. -Đào Đào cười khoe hai cái răng sữa mềm mềm- Em cũng sẽ nhớ anh Mạnh Quan, anh Mạnh Bằng….
-Thôi khỏi nhớ…-Mạnh Quan quay mặt đi- Ra ngoài chơi đi. Ở trong phòng buồn ૮ɦếƭ.
-Không sao đâu ạ! Đào Đào quen rồi.
-Đi thôi. Anh Mạnh Bằng ngồi ngoài vườn đợi mày kìa- Mạnh Quan nói dối- Cho con Bibi tắm nắng, nếu không nó còi cọc như mày vậy.
Bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay Mạnh Quan. Cảm giác thật ấm áp. Mắt cậu bé chợt cay xè khi nhớ lại….Có em gái luôn là một giấc mơ mà đứa trẻ 8 tuổi từng mong ước. Ngày nào cũng len lén áp má lên bụng mẹ nghe ngóng. Vậy mà….
-Anh Mạnh Quan ơi…Đi từ từ….
-Gọi tao anh hai đi…Tao sẽ đi từ từ.
Mạnh Quan thốt ra lời nói đó trong vô thức. Sau khi nói mới thấy bàng hoàng khi cô bé con đột ngột gọi lớn:
-Anh hai ơi!
Đôi tay bé xíu ôm lấy chân Mạnh Quan, hồ hển thở. Mạnh Quan cúi xuống, tấm lưng đứa con trai mười mấy tuổi chưa thật vững chãi nhưng cũng rất êm rồi:
-Mỏi chân thì tao cõng…Đi thôi….
Mạnh Quan là một thằng ngốc. Trong nhà, Nghiêm lão phu nhân vì nỗi áy náy với ba nó mà đối xử với Mạnh Quan rất tốt, thậm chí có phần nhường nhịn. Mọi người nhìn theo thái độ của lão phu nhân mà cư xử, từ đó cũng có phần kiêng nể Mạnh Quan một chút. Nhưng nỗi áy náy nào rồi cũng theo thời gian phai nhạt. Một lúc nào đấy khi lão phu nhân không còn thương yêu nữa hay bà mất đi thì Mạnh Quan cũng chỉ là một đứa con xuất thân hèn hạ, bị khinh rẻ, bị lánh xa.
Nếu là nó, Mạnh Bằng nhất định sẽ chăm chỉ học tập, chăm chỉ tạo ra cho mình một chỗ đứng trong nhà họ Nghiêm. Như anh họ vậy….Mẹ anh ấy cũng không phải là “chính thất” nhưng vị trí của Nghiêm Thành hiện tại có ai chối bỏ được. Dù có xảy ra chuyện 5 năm trước, anh ấy vẫn là người thừa kế số một của Nghiêm thị. Đó là vì anh rất tài giỏi. Mạnh Bằng cũng muốn được như anh họ. Là người số một trong lĩnh vực của mình.
-Anh ơi!
Khác với Mạnh Quan cộc cằn, anh Mạnh Bằng bao giờ cũng hiền lành và cưng chiều cô bé cả. Đào Đào có thể thoải mái cười với anh, hỏi anh nhiều chuyện. Anh có thể kể chuyện công chúa Bạch Tuyết nhiều lần mà không mệt. Đào Đào thực sự rất thích anh.
-Sao vậy bé con?
-Tiểu Mật Đào ngoan lắm ạ. Ôm Tiểu Mật Đào cũng rất là êm.
-Em thích Tiểu Mật Đào lắm à?
-Dạ…
-Anh nói cho Đào Đào nghe một bí mật nhé?
-Dạ?
-Tiểu Mật Đào là của một chú mua cho em. Không phải của anh Mạnh Bằng đâu.
-Vậy ạ? Vậy sao chú ấy lại mua cho Đào Đào?
-Vì Đào Đào đáng yêu- Mạnh Bằng kéo cô bé vào lòng, hôn nhẹ lên má Đào Đào- Ai nhìn cũng thích cả.
-Thật không ạ?
Đào Đào cười híp mắt. Trẻ con đều vui vẻ khi mình được khen dễ thương mà.
-Vì vậy nên khi gặp chú đã tặng quà, Đào Đào có nên cảm ơn không?
-Nên ạ.- Đào Đào gật đầu không do dự -Chú rất tốt mà…
-Ừ. Chú đằng kia kìa.
Cổng mở. Chiếc xe màu đen lặng lẽ vào trong.
Nghiêm Thành bước ra. Dưới ánh mặt trời buổi trưa rạng rỡ, anh vừa cúi xuống lấy đồ trong cốp, một giọng nói trong trẻo đằng sau chợt vang lên:
-Con cảm ơn chú ạ.
Cô bé con mặc chiếc đầm hoa, khuôn mặt xinh xắn mỉm cười. Đôi mắt nâu trong vắt mở to. Thế giới xung quanh Nghiêm Thành như đang thay đổi. Anh bất chợt quỳ một chân xuống, đối diện với cô bé xinh đẹp như một thiên sứ đang đứng kia:
-Sao lại cảm ơn chú?
-Anh nói phải cảm ơn chú. Chú đã mua Tiểu Mật Đào cho con.
Đào Đào nhìn kỹ Nghiêm Thành hơn chút nữa. Rồi cô bé chợt reo lên:
-Bữa khói đó, chú bồng Đào Đào. Chú ôm Đào Đào mà. Con cảm ơn chú….Chú tốt với Đào Đào….
Bàn tay Nghiêm Thành từng ôm thân hình bé nhỏ đó. Anh từng nhớ không quên đôi mắt nâu hạt dẻ. Nhưng khi ấy, chỉ nhớ vì cô bé là con của Hân Hân.
Bây giờ đối diện, nghe cô bé trò chuyện, lòng anh lại xôn xao một tình cảm khác…Đào Đào bé nhỏ, có thật con mới bốn tuổi. Con không phải là đứa bé thành hình vào lần ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đó. Con…
-Chú ơi, Đào Đào cảm ơn chú.
-Chú biết….-Nghiêm Thành bỗng bồng Đào Đào trên cánh tay mình- Nếu Đào Đào thích, khi nào chú thấy một Tiểu Mật Đào như vậy, chú sẽ mua cho Đào Đào nữa. Có được không con?
Ôm cô nhóc trên tay, mùi hương da thịt trẻ con thơm ngát. Mái tóc ngắn củn trông mắt Nghiêm Thành lại đẹp lạ lùng.
Anh bỗng mong ước…Mà không còn là mong ước nữa. Nó là sự khao khát. Đào Đào bé bỏng….Con có phải là thiên thần đi lạc, bất ngờ đi vào cuộc sống của “ba” không?