AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 47

Tác giả: Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ

Kiều Kiều hồi hộp mà gõ gõ cửa văn phòng, sau khi nghe được người bên trong lên tiếng "Tiến vào", cô mới dám chậm rãi đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, khó khăn lắm mới cố chen mình vào bên trong.
Cô luống cuống chân tay mà đứng ở giữa văn phòng, Tống Kỳ Ngôn bận bịu nhiều việc nên trên bàn có rất nhiều văn kiện, lúc nói cũng không ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đợi chút."
"Dạ..." Kiều Kiều chậm rì rì mà đi tới sofa dựa tường trong văn phòng rồi ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, giống như học sinh ngồi chờ giáo viên gọi tên.
"Sợ lắm hả?" Tống Kỳ Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, vươn tay ném một phần văn kiện vào máy hủy, vù vù một trận, một xấp văn kiện thật dày biến thành mấy sợi giấy lẻ tẻ rớt hết vào sọt giấy, Kiều Kiều trơ mắt nhìn, không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy chút nữa nó sẽ là kết cục của mình...
"Muốn uống gì không?" Tống Kỳ Ngôn bấm điện thoại, tuy rằng là ngữ khí trưng cầu ý kiến, nhưng anh tựa hồ cũng không tính nghe Kiều Kiều trả lời, trực tiếp nói với điện thoại: "Mang một ly cà phê đen vào đây, không thêm đường."
Không lâu sau đó liền có một cô gái mặc trang phục công sở bưng khay tiến vào, nhìn thấy trong văn phòng có Kiều Kiều liền ngay lập tức hiểu ý, bước chân vừa chuyển bê ngay khay đưa tới trước mặt Kiều Kiều. Ở tổng bộ Kiều Kiều chưa được ai đối đãi khách khí như vậy, cô vội vàng đứng lên đưa tay nhận rồi rốt rít cảm ơn, thư ký hơi hơi mỉm cười xong rời đi không một tiếng động giống như lúc vào.
"Uống nhiều chút, đêm nay sẽ thức khuya."
"Là... Là AV có vấn đề sao?" Kiều Kiều lập tức ngồi thẳng lưng, khẩn trương hỏi.
"Việc tư." Tống Kỳ Ngôn ném một tờ giấy trong folder cuối cùng sang một bên rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Em tưởng làm như vậy là xong hử?"
Tầm mắt anh lúc này mới chịu rơi xuống trên người Kiều Kiều, đó là một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong nháy mắt làm Kiều Kiều cho rằng bản thâm dường như bị một con đại bàng hung mãnh theo dõi, nơi này là vùng trời riêng của Tống Kỳ Ngôn, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của anh, hai cánh vươn ra che kín bầu trời, cô căn bản không có chỗ nào trốn chạy.
Khóe miệng Tống Kỳ Ngôn hơi hơi kéo ra một cái độ cung: "Nói lời xin lỗi liền xong rồi?"
"Thật sự rất xin lỗi!" Kiều Kiều lập tức đứng lên khom lưng 90 độ, có chút vội vàng mà nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới bức ảnh kia sẽ mang đến cho đạo diễn Tống nhiều phiền toái như thế, tôi quên mất sự thật rằng anh đã ẩn lui, tự up ảnh anh lên mạng, ở bước đầu sự việc bắt đầu nổi lại không phát hiện kịp thời, thế nên mới có... Có hậu quả như hiện tại, đây đều là do tôi nhất thời hứng khởi mà làm ra, tôi là một người có trách nhiệm... Tôi... Tôi nguyện ý tiếp thu mọi xử phạt của công ty..."
"Lại gần đây." Tống Kỳ Ngôn buông 乃út trong tay, lui ghế dựa về sau một chút, trầm giọng nói với Kiều Kiều.
Kiều Kiều cọ tới cọ lui rồi đi vài bước về phía trước, vẫn cứ thấp thấp mà rũ đầu.
"Gần một chút."
Kiều Kiều lại cọ vài bước về phía trước, vẫn cứ cách vị trí Tống Kỳ Ngôn 5 - 6m.
Tống Kỳ Ngôn đứng lên khỏi ghế, Kiều Kiều lại phản xạ có điều kiện mà lui về sau một bước, kết quả còn chưa kịp đứng vững, thì liền nghe thấy giọng điệu không có ý tốt của người đàn ông vang lên từ phía trước: "Em lui tiếp một bước thử xem?"
"Đạo diễn Tống, tôi... Tôi thật sự biết sai rồi, lúc trở về tôi sẽ xóa ngay bài post, không, bây giờ tôi liền xóa ngay." Kiều Kiều trơ mắt nhìn đôi giày da tinh tế chạm rỗng Oxford của người đàn ông từng bước từng bước tiến về phía mình, hết sức kinh hoảng vội vàng thất thố mà móc di động từ trong túi ra, không ngờ rằng khi cô còn chưa nắm chắc di động thì bàn tay to của người đàn ông đã duỗi lại đây, dễ như trở bàn tay mà ςướק di động đi rồi thuận tay ném tới sô pha, sau đó ôm lấy eo Kiều Kiều xong trực tiếp khiêng người lên.
"Ngô..." Người đàn ông vẫn luôn làm quản lý còn có sức bật hơn so tưởng tượng của Kiều Kiều, bả vai rắn chắc chạm ngay bụng nhỏ mềm mại của cô, trên dưới điên đảo làm đại não Kiều Kiều bỗng nhiên sung huyết, cô cuống quít ôm lấy eo người đàn ông, cố gắng bảo trì cân bằng.
"Hiệu suất là nội dung quan trọng nhất của nghệ sĩ." Tống Kỳ Ngôn khiêng Kiều Kiều lên rồi tới ngồi về lại ghế xoay của mình: "Xem ra em còn phải học rất nhiều thứ."
"Sau khi trở về tôi nhất định sẽ đọc sổ tay hướng dẫn người mới một lần nữa." Kiều Kiều bị ôm ngồi xuống trên đùi người đàn ông, dù đã tới tình trạng này mà vẫn còn không quên liều ૮ɦếƭ giãy giụa một phen: "Không, tôi sẽ đọc cả đêm..."
"Quá lãng phí thời gian." Tống Kỳ Ngôn đè Kiều Kiều lên bàn làm việc rồi dùng răng nanh bên phải cắn mở nút thắt ở cổ áo Kiều Kiều, sau đó ung dung thong thả mà nói: "Tôi vẫn là nên tự mình chỉ đạo cho em đi."
"Từ từ!" Kiều Kiều khóc không ra nước mắt: "Nơi này là văn phòng a, cầu xin anh, tôi không muốn ở chỗ này..."
"Thế nào?" Tống Kỳ Ngôn đáp cho có lệ, anh vén áo Kiều Kiều lên trên: "Không muốn ở nơi nào?"
"Đi chỗ khác..." Kiều Kiều hết sức phí công mà giữ chặt lấy áo иgự¢ của mình, nhưng lại bị người đàn ông тһô Ьạᴏ đè chặt hai tay lên đỉnh đầu ở trên bàn làm việc to rộng. Tống Kỳ Ngôn không hề nóng lòng lột bỏ vật che đậy cuối cùng ở thân trên Kiều Kiều mà ngược lại vùi đầu trước иgự¢ Kiều Kiều và hít sâu một hơi, sau đó còn bất mãn nói: "Thật sự là quá nhỏ, đến cả khe rãnh иgự¢ cũng không có."
"Đúng vậy ~" Cõi lòng Kiều Kiều đầy hy vọng mà phụ họa theo, nhưng lại bị động tác tiếp theo của người đàn ông sinh sôi đánh gãy. Tống Kỳ Ngôn dùng một tay đẩy áo иgự¢ cô lên trên, hai bầu иgự¢ sữa nhảy ra rung rẩy nhẹ một cái, người đàn ông ngay lập tức túm lấy một bên nhũ thịt rồi ngậm vào miệng, sau đó hung tợn nhẹ cắn: "Nhưng sao ăn mãi mà vẫn cảm thấy không đủ?"
Hai hàm răng trắng...
Kiều Kiều kinh hoàng mà muốn lui về phía sau, răng nanh người đàn ông có chút nhọn, cọ qua cái điểm nhỏ yếu ớt kia làm người không tự chủ được mà run rẩy, cô thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hơi lạnh từ hàm răng cọ qua quầng ✓ú, dường như có cảm giác mình sẽ bị nuốt xuống một cách hung ác, xương cốt cũng không còn.
Văn kiện trên bàn làm việc đã bị Tống Kỳ Ngôn quét đi xuống hơn phân nửa, mấy trang giấy mà trước đó vài phút anh còn ký tên, viết ý kiến phúc đáp xuống bây giờ đã giống như tuyết rơi lả tả mà phủ kín hơn phân nửa cái sàn, dòng điện từ đầu v* vẫn luôn xỏ xuyên qua toàn thân, hạ thân cũng bắt đầu trở nên lầy lội, khoái cảm sướng đến mức ngay cả sợi tóc cũng dựng hết lên.
Trời ạ, chỉ là... Chỉ là ngậm иgự¢ có chút xíu mà thôi.
"Cần nuôi lớn." Tống Kỳ Ngôn rốt cuộc nâng đầu lên khỏi иgự¢ Kiều Kiều, ánh mắt anh quét từ trên xuống dưới rồi hơi hơi băn khoăn, Kiều Kiều gắt gao nhắm mắt lại, xấu hổ tới mức đỏ bừng đầy mặt, phần da xung quanh cũng bắt đầu phiếm hồng lên, đỏ như con tôm bị luộc.
"Đi nơi khác..."
"Không được." Tống Kỳ Ngôn cười tà ác: "Trừ phi em muốn tôi vừa làm em vừa đứng đợi thang máy."
Anh lưu lại mấy dấu hôn ở xương quai xanh cùng иgự¢ Kiều Kiều, một cái tay khác khó nhịn mà bắt đầu xốc váy Kiều Kiều lên, Kiều Kiều lại sợ có người xông vào văn phòng lúc này, cô còn nhớ rõ thư ký lúc rời đi chưa khóa cửa văn phòng lại, bởi vậy cô chỉ có thể vừa nhỏ giọng xin tha rồi lại vừa tránh né, nhưng hiển nhiên Tống Kỳ Ngôn không tính toán cho cô thời gian do dự, anh dứt khoát trực tiếp vén váy Kiều Kiều lên xong lột luôn ҨЦầЛ ŁóŤ cô, Kiều Kiều hét lên một tiếng, tiếp theo lại lập tức bưng kín miệng mình.
"Đúng vậy, chính là như vậy." Tống Kỳ Ngôn vươn tay tháo nịt quần của mình ra, nịt quần làm bằng da trâu bị anh tùy tiện vứt trên sàn phòng, thậm chí khóa kim loại va chạm với mặt đất còn phát ra một tiếng giòn vang, anh tiếp tục dùng giọng điệu như tên bắt cóc dụ dỗ trẻ nhỏ: "Em dùng miệng làm tôi bắn ra, tôi sẽ tha cho em hôm nay."
Kiều Kiều vội gật đầu không ngừng, dường như sợ Tống Kỳ Ngôn đổi ý.
Hiện tại đang là thời gian làm việc, văn phòng Tống Kỳ Ngôn tùy thời đều có khả năng sẽ có người gõ cửa, nếu bị bắt gặp, thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Tống Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, lại lần nữa ngồi trở về ghế, Kiều Kiều nước mắt lưng tròng mà trượt từ trên bàn làm việc xuống dưới, quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, vừa muốn duỗi tay ᴆụng tới phéc-mơ-tuya trên quần tây anh, không ngờ rằng Tống ác ma ở trên đỉnh đầu cô còn sâu kín bỏ thêm một câu: "Dùng miệng."
Nói xong còn ác ý mà đỉnh đỉnh về phía trước, Kiều Kiều giận mà không dám nói gì, đành phải cúi đầu, dùng tư thế sứt sẹo cố sức ngậm cái khóa kéo sao cho nó mở ra, nhưng khổ nỗi là khóa trên quần tây làm quá phức tạp, cô nỗ lực rất nhiều lần cũng không thành công, vụng về y hệt con thỏ nhỏ mãi mà không gặm được cà rốt bự, da mặt trắng cũng chuyển sang đỏ bừng, Tống Kỳ Ngôn xem một hồi có chút động tình, nhịn không được duỗi tay kéo Kiều Kiều lên và lại hung hăng hôn một trận.
"Dẹp, anh đổi ý."
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cuối cùng Kiều Kiều vẫn là bị bắt dùng miệng kéo khóa quần của Tống Kỳ Ngôn xuống.
Thân thể người đàn ông ấm áp, khi dựa sát vào còn có thể cảm nhận phảng phất được hương vị tình dục, côn th*t của Tống Kỳ Ngôn từ trước đến nay vốn vừa to lại vừa thô dài, bị chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ vải bông màu trắng vừa vặn bao vây lại, mà nó đang ở trong trạng thái bừng bừng hưng phấn nên có chút chật chội, giống như là có thể từ vải dệt đâm xuyên ra ngoài.
Kiều Kiều nhìn đến rụt rè cả người, cô trộm nuốt một ngụm nước miếng, còn đang do dự thoát thân như thế nào mới tốt nhất thì tay Tống Kỳ Ngôn đã đúng lúc mà ấn cái ót Kiều Kiều xuống, không chấp nhận cô nghĩ nhiều, liền một chút một chút mà đè ép xuống.
"Từ từ..." Kiều Kiều cuống quít dùng tay chống đỡ đầu gối Tống Kỳ Ngôn với ý đồ chống cự: "Anh, anh không thể như vậy, em còn chưa có chuẩn bị ——"
Còn chưa nói xong hết câu, bàn tay sau đầu bất chợt phát lực, Kiều Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị ấn tới côn th*t thô to của người đàn ông, sung huyết bọt biển, độ cứng kinh người, cách một tầng vải dệt như thế nhưng sức nóng vẫn truyền tới trên miệng Kiều Kiều, cảm giác trên mặt giống như là chạm vào cây thiết bổng nóng đỏ rực.
"Ngoan ngoãn liếm. Liếm tốt có thưởng." Thanh âm mất hồn của người đàn ông từ phía trên đỉnh đầu truyền đến, tiếp theo một đôi tay hơi lạnh không hề kiêng nể gì mà vói vào bra của Kiều Kiều mà dùng sức vuốt ve, chỗ đốt ngón tay có vết chai tại do thói quen viết lâu năm khi khẩy nhẹ đầu v* làm người ta có cảm giác phá lệ tê dại.
Kiều Kiều không tình nguyện mà hé miệng, cách tầng vải dệt ngậm lấy quy đầu phình to của người đàn ông.
"Tê..." Cô nghe thấy tiếng Tống Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, từ phía dưới khẽ ngẩng đầu lên nhìn trộm, phát hiện đối phương đã nhắm hai mắt lại và ngẩng đầu lên, hoàn toàn bị khoái cảm trong nháy mắt này bắt làm tù binh, đắm chìm trong tình dục.
Tống Kỳ Ngôn là một loại người như vậy, khi bạn gặp anh thì luôn không tự chủ được mà nghĩ đến mùa đông khi vạn vật khó khăn, cái cây khoác đầy sương trắng trong trẻo mà sâu thẳm đứng ở trên nền tuyết một màu lạnh lẽo, sạch sẽ, xa cách, thậm chí là có chút lạnh nhạt, nhưng lại rất đẹp và càng có nhiều hương vị bạc tình. Nhưng mà lúc này, cần cổ thon dài luôn luôn giấu trong các cổ áo cao cao hoàn toàn bị bại lộ, hầu kết hoạt động lên xuống, bộ dạng ngụy trang tinh anh hoàn toàn bị xé đi, anh hiện tại hóa thân thành một con thú hết sức hung dữ, giống như giây tiếp theo sẽ xông ra cắn đứt cổ con mồi.
"Ngắm anh đến xuất thần như vậy?" Tống Kỳ Ngôn cười như không cười mà cúi đầu nhìn cô.
Kiều Kiều ngay lập tức phục hồi tinh thần, cô quẫn bách đến mức nhanh chóng vùi đầu xuống, đầu lưỡi cũng nhanh nhẹn tận chức tận trách mà hầu hạ cái khí quan không chịu mềm xuống kia, Tống Kỳ Ngôn tựa hồ có chút không hài lòng với cái loại "khẩu giao không hoàn toàn" cách ҨЦầЛ ŁóŤ này, anh dứt khoát vươn một tay ra đằng sau hoàn toàn lột bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ, khí quan sạch sẽ đứng thẳng lập tức bắn ra, được Kiều Kiều một ngụm ngậm lấy.
Quá, quá to.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, cảm giác côn th*t của Tống Kỳ Ngôn hoàn toàn tiến vào miệng cô tựa hồ lại bự lên một phân, môi lưỡi Kiều Kiều cùng được sử dụng, đầu lưỡi tinh tế chạm nhẹ qua quy đầu người đàn ông, trực tiếp kích thích đến đùi Tống Kỳ Ngôn lập tức banh ra.
Kiều Kiều còn nhớ rõ người đàn ông này nói chỉ cần có thể sử dụng miệng làm anh bắn ra là cô có thể xong chuyện. Để sớm thoát thân, cô đành phải dùng hết thủ đoạn cả người mà Lเế๓ láק, tay phải cô cũng có kỹ xảo mà bắt đầu từ từ an ủi hệ rễ của Tống Kỳ Ngôn, đầu lưỡi càng linh hoạt mượt mà đảo quanh ở mặt ngoài quy đầu, bất chấp vài giọt nước bọt tràn ra từ khóe miệng, Kiều Kiều nghẹn lâu đành dùng hết thủ đoạn cả người, cố gắng nhanh nhanh làm cho Tống Kỳ Ngôn tước νũ кнí đầu hàng.
Hơi thở dâm mĩ trong văn phòng đang càng lúc càng bốc lên nhiều thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ gõ.
Kiều Kiều sợ tới mức không dám nhúc nhích, y hệt bị người dùng bùa hóa đá, bởi vì trong miệng bị nhồi đầy nói không nên lời, cô đành phải cầu cứu nhìn về phía Tống Kỳ Ngôn, ý tứ là đừng cho người khác tiến vào.
Không ngờ rằng Tống Kỳ Ngôn lại hơi hơi mỉm cười cúi đầu, chậm rãi trượt ghế dựa về phía trước một ít, trực tiếp đẩy mạnh Kiều Kiều vào gầm bàn làm việc bằng gỗ xong tiếp theo không đợi Kiều Kiều làm ra vẻ mặt gì, anh liền hơi chút sửa sang lại áo trên một chút, sau đó cao giọng nói: "Vào đi."
Thanh âm tứ bình bát ổn, không có một tia khẩn trương khi đang được người khẩu giao.
Kiều Kiều ẩn ở trong bóng tối, cô khẩn trương đến không chịu được, tuy rằng có bàn làm việc gỗ dày chống đỡ, nhưng Tống Kỳ Ngôn đã gần như là lộ ra trọn vẹn nửa người dưới, chỉ cần có người từ mặt bên tiếp cận một chút thì liền có thể phát hiện một màn dâm loạn này. Lỡ như... Thật sự bị phát hiện —— Kiều Kiều sợ hãi, cô không khỏi thu thân mình nhỏ lại, động tác ngoài miệng cũng chậm dần, ai mà ngờ Tống Kỳ Ngôn lại không một tiếng động thò tay xuống dưới mà ấn cái ót cô một chút, ý bảo cô đừng lười biếng.
Người này, quả thực là ác ma.
"Xin chào Tổng đạo diễn Tống, tôi là người thuộc bộ phận hậu kỳ, tôi tới để trình bản công tác khảo hạch quý."
Nghe thanh âm người tới hẳn là một người đàn ông trẻ tuổi, Kiều Kiều nghe được tiếng bước chân của hắn ta càng ngày càng gần, sau đó dừng trước cái bàn, tiếp theo lại là một trận động tĩnh sột sột soạt soạt trang giấy, Tống Kỳ Ngôn tựa hồ nhận lấy xấp giấy.
"Tại sao lại chỉ có hai tháng?" Lại là một hồi xột xoạt lật lật giấy, Tống Kỳ Ngôn giống như đang xem xét văn kiện.
"Là... Là thế này, bộ phận hậu kỳ chúng tôi, nhân viên quý này biến động quá lớn, có mấy người nhân viên từ chức, thay ca làm thêm cũng tương đối nhiều làm cho an bài nhân viên tháng thứ ba hỗn loạn, chưa kịp hoàn thành thống kê..."
Tay Tống Kỳ Ngôn lại duỗi xuống hung hăng giữ mặt Kiều Kiều một chút.
Kiều Kiều suýt chút nữa sợ hãi, người đàn ông kia chính là đang ở gần trong gang tấc a, anh căn bản không lo lắng bị phát hiện sao? Nhưng dưới loại tình huống này cô cũng hoàn toàn không dám phản kháng, đành phải càng nỗ lực mà bắt đầu liếm ʍúŧ trên dưới côn th*t của người đàn ông, hơn nữa còn phải làm sao mà liếm không phát ra âm thanh, thậm chí kể cả hô hấp, hết sức nhẹ nhàng liếm liếm.
Đầu lưỡi có kỹ xảo mà cọ cọ qua mã mắt, Tống Kỳ Ngôn hơi hơi run lên một chút, nhịn không được vỗ văn kiện "bang" một tiếng lên trên bàn.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Thế nhưng lại làm người trẻ tuổi kia sợ hãi, thanh âm đều run rẩy lên, hắn ta vội vàng nhận lỗi. "Tôi ngay lập tức trở về hoàn thành ạ, chút nữa nhất định sẽ giao toàn bộ bảng thống kê quý này!"
"Ừ..." Tống Kỳ Ngôn hơi hơi nắm chặt tay vịn, gân xanh trên cánh tay đều ẩn ẩn nổi lên, từ góc độ nhìn của nhân viên hậu kỳ đáng thương nhỏ nhoi, Tổng đạo diễn Tống hiện tại rõ ràng là vẻ mặt hung ác nham hiểm, tựa hồ đang cố gắng kìm nén cái gì đó.
"Cậu ——" Tống Kỳ Ngôn nhắm mắt lại rồi dừng một chút mới nói: "Được rồi, cậu đi trước đi... Lát nữa tôi lại tìm cậu."
"Dạ, cảm ơn Tổng đạo diễn Tống..." Người trẻ tuổi thất hồn lạc phách mà rời khỏi văn phòng.
Cửa vừa đóng lại, Tống Kỳ Ngôn liền dùng một tay túm Kiều Kiều từ dưới đất lên, tay kia thì nhanh chóng mang áo mưa vào, sau đó không nói hai lời mà vén váy ngắn cô lên xomg trực tiếp đâm vào tiểu hoa huy*t.
"A!" Kiều Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hét lên một tiếng, phản ứng sau lại lập tức bưng kín miệng mình, Tống Kỳ Ngôn ôm cô vào trong иgự¢, phảng phất như là hả giận hung mãnh đâm thọc tiểu nhục động, côn th*t ra ra vào vào, d*m thủy nhanh chóng liền bị tiểu huyệt phân bố ra, dính ướt chỗ hai người ɠเασ ɦợρ.
"Suýt chút nữa bị em làm cho đánh mất lý trí." Tống Kỳ Ngôn cắn vành tai Kiều Kiều, dùng răng nanh nghiền ma: "Có phải em cố ý hay không?"
"Ngô... Không, không phải a..." Kiều Kiều bị va chạm đến mức thanh âm biến thành những từ đơn, cô cố gắng nắm chặt cạnh bàn làm việc bằng gỗ để bảo trì cân bằng thân thể, nhưng khoái cảm mãnh liệt kia ập tới lại phảng phất giống như thật bị roi quất lên trên thân thể, từ trong ra ngoài điện lưu phun trào khiến cả người cô run rẩy, hoa tâm mẫn cảm căng đầy như bị quy đầu cố ý mà không ngừng va chạm, từng nếp gấp đều bị căng ra từng chút một, dường như người đàn ông lại không hề thỏa mãn, anh hung hăng đè cô xuống, côn th*t kích cỡ kinh người thẳng tắp mà để ở cửa țử çɥñğ, phảng phất tùy thời đều có thể đâm nó đến mở ra.
"Kêu ra tiếng đi." Tống Kỳ Ngôn tà ác mà bổ sung nói: "Dù sao dưới sàn cũng có đầy văn kiện, lúc nãy tên kia tiến vào thế nào cũng biết chuyện gì đang xảy ra."
Kiều Kiều hoảng sợ mà lập tức căng chặt thân thể, ʍúŧ chặt đến mức Tống Kỳ Ngôn cúi đầu hung hăng cắn một ngụm ở đầu v* cô: "Thả lỏng... Em muốn chứa nó cả đời sao?"
Kiều Kiều cuống quít lắc đầu, phản ứng này của cô thế nhưng thật ra chọc cười Tống Kỳ Ngôn, anh vén tóc mai ướt đẫm của cô lên, nhẹ nhàng mà hôn một cái: "Được thôi, muốn ngậm cả đời thì cứ ngậm đi, anh sẽ rất vui."
"A! Không cần..."
Anh làm lại động tác một lần nữa, lần này không hề giảm chút sức lực, người đàn ông trực tiếp ôm lấy ௱ôЛƓ thịt của Kiều Kiều, hoàn toàn đè cô ở trên mặt bàn làm việc to rộng, Kiều Kiều bị Tống Kỳ Ngôn bắt làm tư thế quỳ bò, tiểu hoa huy*t hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh mắt anh, đáng thương hề hề mà hàm chứa côn th*t thô dài, chất lỏng tí tách chảy ra giống như đang khóc, nhục bích co rút càng chặt, Tống Kỳ Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn được, anh hung hăng đâm vào hoa tâm từng chút một, đâm cho nước mắt Kiều Kiều văng tứ tung, cô liều mạng cắn môi dưới chứ vẫn không dám phát ra tiếng gì.
Thật sự, quá sướng rồi a.
Cổ țử çɥñğ bị côn th*t hung hăng nghiền qua, lộ ra một khe hở nhỏ tinh tế, eo Tống Kỳ Ngôn hạ xuống, nương theo khe hở này trực tiếp chọc cả côn th*t vào, thịt cùng thịt kín kẽ, gắt gao cắn hợp ở bên nhau, Kiều Kiều trong nháy mắt bị đau đến suýt chút nữa hét lớn, nhưng tiếp theo lại bị khoái cảm bao phủ như tám ngày chưa làm trút xuống, trong chớp mắt, đại não cô hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó việc ℓàм тìин coi như là bị đơn phương khi dễ, Kiều Kiều không có khí lực để chống cự, cô chỉ có thể nỗ lực nâng ௱ôЛƓ để đối phương đâm thọc, tựa hồ khi đâm mở cổ țử çɥñğ thì khoái cảm dâng trào tới càng dễ, càng lúc càng có nhiều mật dịch được phân bố ra, trong một tiếng đồng hồ đã tràn đầy dính trên bàn làm việc gỗ màu đỏ.
"Tiểu Kiều..." Tống Kỳ Ngôn cũng nhẫn nhịn đến phi thường khó chịu, côn th*t giống như được ngâm trong một cái miệng nhỏ cắn nuốt, đặc biệt nhất là cổ țử çɥñğ của cô, quả thực là khắc tinh của đàn ông trong toàn thiên hạ, hút đến tê dại cả da đầu, sống lưng run rẩy, nếu không phải Tống Kỳ Ngôn có kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật cao siêu thì căn bản là không kiên trì được bao lâu.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được тιин ∂ị¢н đã xông lên quy đầu, hai viên tinh hoàn cũng đã trở nên bành trướng, cuối cùng anh xoay người Kiều Kiều lại rồi hung hăng hôn lên và вắи тιин trong khoái cảm cực hạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc