Lại đau răngGiữa trưa Kiều Kiều ăn cơm xong cũng không có cảm giác gì nhưng tới buổi chiều răng lại phát đau.
Kiều Kiều mở miệng trước gương, cố gắng chiếu đèn lên khoang miệng của mình, phần bên trái sau răng cửa thoạt nhìn có vẻ hết sức bình thường, nhưng Kiều Kiều biết hiện tại, trong đó hẳn là có một đôi tiểu nhân, ngươi một đầu ta một đầu cầm cái cưa kim loại chà mạnh vào răng cô, giống như “cưa điện kinh hồn” siêu lơn xoay tròn trên răng vậy.
“Chẳng lẽ là sắp mọc răng khôn?” Kiều Kiều xoa má trái của mình, hiện tại chưa có dấu hiệu bị sưng. “Xem ra là Nha Thần (thần răng) cũng không quên mình.”
Trình Tu đã rời khỏi nhà, nhưng anh ta không cho Kiều Kiều biết mình đi đâu làm gì, căn hộ to như vậy giờ chỉ có một mình Kiều Kiều, cô lật tung mấy cái ngăn tủ cũng chưa tìm được thuốc giảm đau, đành phải vừa bụm mặt vừa khoác áo, quyết định ra ngoài tìm tiệm thuốc.
Chắc là do lúc này đang là giờ làm việc nên thang máy chật ních người, Kiều Kiều vừa mới bước một chân vào mà nó đã vang lên tiếng tít tít cảnh báo. Kiều Kiều đành phải xua xua tay với người trong thang máy, ý bảo cô sẽ chờ lượt tiếp theo.
Tất nhiên là cô sẽ không chờ lượt tiếp theo, cô còn có thể vào thang máy VIP cơ mà.
Từ khi Tống Kỳ Ngôn đưa Kiều Kiều dọn vào đây, anh ta đã cho cô quyền hạn chỉ tầng 10 mới có, bao gồm sử dụng thang máy, gọi điện thoại yêu cầu phục vụ đa năng, sử dụng rất hiệu quả.
Thang máy VIP rất nhanh, “đinh” một tiếng đã xuất hiện, Kiều Kiều bước vào, đừng bên cạnh một người đàn ông trung niên đang chửi ầm lên.
“Anh nói tôi làm sao mới phải? Hả?” Trước иgự¢ ông ta đeo một tấm thẻ công tác, tức giận đều dồn cả vào việc dùng tay trái đang nhàn rỗi để vung vẩy. “Tôi đã nói bao nhiêu lần, nhân vật nữ này là thiếu nữ nằm vùng có nội tâm kiên cường! Nằm vùng! Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc! Tưởng Li đang diễn cái gì? Anh chưa xem cô ta thử kính à?! Kỹ thuật diễn xuất mà cô ta sở hữu chính là lúc cần dạng chân thì dạng chân, lúc không cần dạng cũng banh ra! Tôi nói thẳng, nếu không phải là có người buff cô ta thì cho dù chỉ là vòng thử vai, tôi cũng sẽ không cho cô ta tham gia.”
Người đàn ông căm giận cúp máy, vừa xoay đầu thấy Kiều Kiều, ông ta đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó không thèm nhìn tiếp mà mải mê đeo duổi suy nghĩ của riêng mình.
Thang máy đi lên.
“Cô gái, cô có biết khu đăng ký đạo diễn của WAWA ở đâu không?” Người đàn ông đột ngột hỏi Kiểu Kiều.
“Lầu một.” Kiều Kiều rít hai chữ này từ kẽ răng, nàng kiệt lực cố gắng làm mặt mình trông có vẻ bình thường, không đến mức vì răng đau mà run rẩy.
“Lầu một? Là ở chỗ nào?” Người đàn ông tiếp tục truy vấn.
“Phía đông.”
“Tôi đã đi qua rồi, nhưng không thấy.”
Kiều Kiều vươn ba ngón tay, khoa tay múa chân một chút.
“Cái cửa thứ ba?”
“Vâng.” Kiều Kiều vô lực gật gật đầu.
“Cảm ơn.” Người đàn ông dừng một chút rồi lại hỏi. “Cô không thể nói hết một lần sao?”
Bởi vì răng tôi đau a!
Kiều Kiều tức giận đến mắt trợn trắng, nhưng cũng lười giải thích, cô gật gật đầu, tiếp tục đáp một chữ: “Vâng.” Thoạt nhìn có chút ngạo mạn.
“Thực không tồi thực không tồi.” Người đàn ông như thể phát hiện ra địa lục mới nhìn chằm chằm Kiều Kiều xem, trong chốc lát lấy từ trong túi ra một tấm danh thi*p. “Tôi họ Trang, là đạo diễn bên ngoài của WAWA, tôi thấy cô rất thích hợp với một nhân vật trong kịch bản của tôi, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu thấy có hứng thú thì gọi điện cho tôi.”
Thang máy tới lầu một, đạo diễn Trang liền đi ra ngoài, Kiều Kiều đứng tại chỗ nhìn nhìn danh thi*p trong tay, nhất thời cảm thấy rối loạn.
Chuyện này cũng được sao?
@@@
Kiều Kiều dựa theo hướng dẫn sử dụng dùng thuốc giảm đau, sau khi dùng quả nhiên cảm thấy khá hơn nhiều.
Sau khi vào cửa, cô tùy ý vứt danh thi*p của vị đạo diễn họ Trang kia lên bàn, vốn không có ý định sẽ tham gia, huống hồ cô còn đang nghỉ phép, Kiều Kiều không muốn hủy kế hoạch của chính mình.
“Đạo diễn này tôi đã từng nghe danh.” Một giọng nam dễ nghe vang lên từ phía sau Kiều Kiều, cô sợ tới mức run run, quay đầu, hóa ra là Giản Bạch Du.
Anh mặc một bộ vest mỏng màu đêm, khuôn иgự¢ tuyết trắng hơi lộ ra, đáy chữ V kéo dài xuống vùng bụng ma mị, màu đêm đậm nét, sáng tới trong suốt, sự tương phản mãnh liệt này làm người ta không dời mắt được.
“Dọa đến cô hả?” Giản Bạch Du cười. “Tôi có quyền hạn vào phòng của Trình Tu.”
“Không không!” Kiều Kiều nhanh chóng cúi đầu. “Anh Giản muốn uống chút gì không? Tôi đi pha trà.”
“Cảm ơn, không cần phiền toái vậy đâu.” Giản Bạch Du nhìn lướt qua viên thuốc trong tay Kiều Kiều. “Thuốc giảm đau? Cơ thể không thoải mái sao?”
“Hôm nay tôi hơi đau răng…”
“Vậy sao? Tôi có biết một nha sĩ rất tốt, cần tôi gọi ông ấy giúp cô xem không?”
“Hiện giờ đã không sao nữa rồi, thuốc giảm đau rất hiệu quả” Kiều Kiều giơ thuốc giảm đau lên. “Hơn nữa bác sĩ cũng nói không phải bệnh gì nặng, có thể là do răng bị nhiễm trùng, uống thêm mấy viên hạ sốt, ăn chút gì đó sẽ ổn thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Giản Bạch Du cúi đầu nhìn đỉnh đầu nhu thuận của Kiều Kiều, bất ngờ hỏi. “Vì sao cô luôn cúi đầu?”
……
“Cái này nói ra cũng hơi dài…” Kiều Kiều trộm lau mồ hôi một phen. “Anh Giản cao quá, tôi ngửa đầu nhìn anh cũng rất mệt.”
“Thì ra là thế.” Giản Bạch Du gật gật đầu, anh ta cầm tấm danh thi*p kia lên. “Đạo diễn này cô có thể thử chút, đối với cô cũng là cơ hội không tồi.”
Lúc này Kiều Kiều mới chú ý tới ngón tay dài thon ở giữa của anh ta còn đeo một chiếc nhẫn ngọc bích hình vuông, không lớn, nhưng lại rất đẹp, điểm trên ngón tay trắng nõn Giản Bạch Du, như là một ngôi sao lam lấp lánh sáng.
“Nhưng …” Kiều Kiều do dự. “Tôi còn muốn tiếp tục nghỉ phép……”
“Chỉ là thử vai mà thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.” Giản Bạch Du đưa danh thi*p cho Kiều Kiều. “Cứ nhìn cái tiến độ này thì còn lâu mới bắt đầu khởi quay.”
Chính vì thế mà Kiều Kiều nhận lại danh thi*p, gọi điện thoại báo, đối phương nhận hồi âm của cô thì có vẻ rất vui. Kiều Kiều cũng chính thức giới thiệu mình trong điện thoại, đạo diễn Trang nói qua về bối cảnh của nhân vật, sau đó sắp xếp thời gian thử vai.
“Tôi cũng nên đi rồi.” Giản Bạch Du nhìn Kiều Kiều gọi điện xong liền đứng lên. “Cô uống thuốc xong nhớ nghỉ ngơi cẩn thận.”
“Cảm ơn, tôi có thể hỏi chút chứ, anh Trình đã đi đâu rồi?” Kiều Kiều co quắp bất an mở miệng.
“Tạm thời cậu ta chưa thể về, tôi có một chuyện rất quan trọng yêu cầu cậu ta thực hiện.” Giản Bạch Du nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“Rất nguy hiểm sao?”
“Có lé là có một chút.” Giản Bạch Du nhìn Kiều Kiều vì đang cúi đầu mà lộ ra một phần cổ trắng nõn, anh ta đưa ngón tay đao nhẫn vuốt ve cằm Kiều Kiêù kim loai lạnh lẽo ma sát với thịt, khiến cho Kiều Kiều run cầm cập, anh ta nhẹ giọng nói. “Cô không cần lo lắng.”
Giản Bạch Du rời đi.
Kiều Kiều đứng ngơ ngác giữa phòng khách trong chốc lát, sau đó cầm điện thoại gọi điện cho Tống Kỳ Ngôn.
Tống Kỳ Ngôn nhận điện rất nhanh, nhưng anh không nói ngay, Kiều Kiều kiên nhẫn chờ, sau khi có tiếng ghế dựa hoạt động mới có giọng hơi trầm của Tống Kỳ Ngôn từ ống nghe bên kia truyền tới: “Kiều Kiều? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em không biết nên nói thế nào ……” Kiều Kiều vò mái tóc của mình. “Anh biết Trình Tu đi đâu không? Em cảm thấy hiện tại anh ta có khả năng bị nguy hiểm, nghệ sĩ thường trú đều là do anh quản, anh có thể tra được không?”
Điện thoại bên kia yên tĩnh trong chốc lát, sau đó truyền đến giọng nói vững vàng của Tống Kỳ Ngôn: “Em đã hỏi qua Giản Bạch Du?”
“Vâng, nhưng anh ta không nói cho em nghe.”
“Không cần hỏi lại cậu ta, cố gắng cách cậu xa một chút.” Tống Kỳ Ngôn trầm giọng nói. “Trình Tu sẽ không xảy ra chuyện gì, thế mà em lại tùy tiện đi hỏi lung tung —— em mau đến chỗ anh đi.”
“Anh ta đi đâu vậy? Lúc nào thì trở về?” Kiều Kiều sốt ruột nói.
“Giản Bạch Du hôm nay có đeo nhẫn không? Đeo cái nào?” Tống Kỳ Ngôn lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Ách… Một cái màu lam, rất nhiều đá quý, ở giữa màu lam, xung quanh màu trắng, thoạt nhìn vô cùng quý…” Kiều Kiều cố gắng nhớ.
“…” Tống Kỳ Ngôn trầm mặc trong giây lát. “Không có chuyện gì đâu, chắc khoảng chiều ngày mai là Trình Tu có thể sẽ trở lại.”
“Chuyện này liên quan gì tới nhẫn?” Kiều Kiều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Sau này sẽ kể với em, hiện tại anh phải trở về họp ngay lập tức.” Tống Kỳ Ngôn dừng một chút, lại hạ giọng bổ sung nói. “Đêm nay em ở một mình sao? 5 giờ anh tan tầm, em đến chỗ anh đi, anh ở phòng 1002.”
Kiều Kiều vừa định từ chối, Tống Kỳ Ngôn đã tắt máy.
“Em không đi đâu…” Kiều Kiều buông điện thoại rồi nhỏ giọng lẩm bẩm nói. “Em không ngốc.”