Mua sắmBuổi sáng, Kiều Kiều bị nghẹn tiểu nên tỉnh dậy.
Phòng khách không một bóng người, tối hôm qua, Trình Tu ngủ ở trên sô pha, thảm lông chỉnh tề đặt ở một bên, góc cạnh tỏ rõ chủ nhân không chút cẩu thả theo thói quen của quân nhân.
Đồng hồ biểu thị lúc này đã là 5 giờ 30, Kiều Kiều gãi gãi mái tóc rồi lê dép lê bước về phía phòng vệ sinh. Vệ xinh cá nhân xong, cô xem như chân chính tỉnh táo lại, đầu óc thong thả mà vận chuyển một vòng rồi lại suy đoán chắc Trình Tu đang đi tập chạy.
Đêm qua, trước khi ngủ, Kiều Kiều cũng có suy nghĩ lại một chút, Trình Tu tức giận. Chắc bởi vì vậy mà anh hiện tại không muốn thấy cô. Nhưng cô ít nhất cũng phải ở cùng Trình Tu suốt một tuần, rốt cuộc thì khi nào Tần Thụy Thành mới có thể trở về a? Hiện tại, chỉ mới tiến vào ngày đầu tiên mà đã liền đắc tội chủ nhà, Kiều Kiều có cảm giác bất an.
Hay là…
Làm bữa sáng cho anh a?
Kiều Kiều cảm thấy ý tưởng này thực không tồi, Trình Tu chốc nữa sẽ chạy bộ về, vốn dĩ đã tiêu hao hơn nửa thể lực, nếu về đến nhà mà liền có thể ăn đồ ăn nóng hổi thì anh nhất định sẽ có chút ít xúc động, hơn nữa còn có thể biểu đạt lời xin lỗi của cô, vậy quả thực là càng tốt!
Hạ quyết tâm, Kiều Kiều vội vàng rửa mặt, đeo tạp dề rồi vọt vào phòng bếp, bản thân cô đối với chuyện bếp núc vẫn còn có chút hy vọng, tuy rằng không thể so với Trình Tu, nhưng tuyệt đối không khó nuốt.
Cô đoán Trình Tu mới ra khỏi nhà không lâu, vậy cho nên cũng tận lực chuẩn bị đồ ăn phong phú một ít, muốn làm một canh hai món xào, còn món chính là ăn cùng trứng gà. Kiều Kiều không quen nấu bữa sáng kiểu Tây. Trước khi thi đại học, cô có qua nhà dì ở tạm một khoảng thời gian, buổi sáng mỗi ngày đều là uống sữa bò và ăn yến mạch, ăn suốt một tháng, đến bây giờ ngửi thấy mùi vị thì cô liền có chút buồn nôn.
Phòng bếp còn xa hoa hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều Kiều, loại xa hoa này thậm chí rất không thích hợp với các phòng ‘thanh bần’ khác. Tủ lạnh có ba tầng, tủ đông cũng có hai tầng, cá nước ngọt cùng cá biển được chia từng ngăn riêng, rau dưa và trái cây đều tuyệt đối tươi mới, phân loại chỉnh tề tường tận. Ở trong phòng bếp dạo qua một vòng, chọn được mấy quả ớt xanh, Kiều Kiều bắt đầu ra tay chuẩn bị bữa sáng.
Kiều Kiều thậm chí còn vui vẻ đến hát hò dù không thuộc ca từ.
40 phút sau.
Trình Tu nhập mật mã, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Anh chạy chậm vòng quanh trung ương công viên vài vòng, lực vận động không phải rất lớn, chỉ là làm nóng cơ thể, thế cho nên trên trán chỉ bám một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở cũng không hề loạn.
Sau khi vào nhà, anh vừa định khom lưng thay giày thể thao thì liền nhạy bén mà ngửi thấy được trong không khí truyền đến mùi đồ ăn. Trong lòng trầm xuống, Trình Tu đứng dậy nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy Kiều Kiều đoan chính ngồi ở trên bàn ăn. Cô cười e thẹn, trước mặt còn bày ra vài món ăn đang ở nghi ngút hương thơm.
“Anh Trình, chào buổi sáng!” Kiều Kiều đứng lên, giọng điệu có thể nói là nịnh nọt. “Bữa sáng đã làm xong, anh Trình muốn rửa mặt không?”
Trình Tu dừng một chút, đôi đồng tử ngăm đen không chớp mắt mà nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn, sau đó cách hơn phân nửa cái phòng khách hỏi: “Đó là cái gì?”
“Ớt xanh xào với thịt bằm ăn cùng cơm!” Kiều Kiều có chút đắc ý mà giải thích. “Tuyệt đối ngon, tôi yêu nhất món này!”
“……”
..............
Kiều Kiều túm chặt áo khoác, vừa xì nước mũi vừa ném hộp cơm cách tổng bộ WAWA khoảng chừng một km xa.
“Quả thực không thể tin được cư nhiên có người không thể ăn được ớt xanh a…” Kiều Kiều chu miệng rồi không tình nguyện mà đi trở về. “Có cần phải bắt ném xa tới như vậy không… Còn nói cái gì mà không thể ngửi được một tia hương vị kia, rõ ràng là ở tổng bộ cũng có người mỗi ngày đều ăn ớt chuông xào! Đây rõ ràng là quan báo tư thù…”
Lúc này là sáng sớm, măt trời mùa đông thức dậy trễ, khó khăn lắm mới nhả chút ánh mặt trời, hướng Đông Phương còn treo tấm màn như là pha lê trong suốt kết tụ lại thành giọt sương băng.
Kiều Kiều sốt ruột, trên người cũng không mặc nhiều quần áo. Chạy đến đây, không gian yên tĩnh lại làm cho cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Cô tránh ở trạm dừng chân, tìm chỗ cản gió chờ xe buýt, chung quanh đều là những người mang bên mình tập công văn, vội vàng đi làm, Kiều Kiều cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới hôm nay hẳn là cuối tuần, là ngày siêu thị ưu đãi, khuyến mãi cực lớn a!
Ân… Chắc mình nên mua cho anh Trình một bộ ly mới. Ngày hôm qua, cô nhìn thấy cái ly anh dùng đã có chút cũ.
Khăn tắm cũng nên mua một cái mới… Anh Trình chắc sẽ không cho mình mượn dùng…
@[email protected]@
“Oa...a...!” Kiều Kiều mở hộp giấy như hiến vật quý ra lấy máy móc nhỏ đưa cho Trình Tu xem. “Đây là máy xay sữa đậu nành loại mới nhất! Có khả năng tự lọc, không những có thể đánh đậu nành còn có thể đánh đậu đỏ đậu xanh, đậu tằm, đậu đen và đậu tương....!”
Trình Tu ngồi ở trên sô pha nhíu mày.
“… Đừng nói là anh không thích cái này đi?” Kiều Kiều đặt máy xay sữa đậu nành qua bên cạnh rồi lại duỗi tay lấy từ bên trong giỏ ra. “Vậy... cái này nên đặt ở đâu? Máy âm hưởng 3D lập thể cỡ nhỏ vờn quanh, có thể đặt một máy ở phòng khách, hai cái trên trần nhà, chức năng cũng rất đa dạng a, chỉ cần động động ngón tay là được —— Anh Trình thích nghe cái gì?”
“Tôi không nghe nhạc.”
“Vậy thì quá hợp.” Kiều Kiều mặt mày hớn hở ríu rít. “Tôi có để một phần nhạc dạo đơn ở bên trong, chỉ có đều là tôi nghe trữ tình tương đối nhiều. Trong quá trình vận động, anh có thể nghe một ít tiết tấu. À đúng rồi, tôi nên cài chút âm thanh phim điện ảnh. Anh Trình cũng nên xem phim điện ảnh, hoạt động giải trí của anh quá ít.”
“Tôi không cần giải trí.” Trình Tu như muốn đánh gãy Kiều Kiều.
“Cái này thì sao?” Kiều Kiều nhanh nhẹn lấy từ trong giỏ ra thứ cuối cùng rồi đưa cho Trình Tu xem. “Anh Trình sống lâu ngày ở trong hoàn cảnh đơn điệu thế này thì sẽ có nguy hiểm tiềm tàng là bị bệnh trầm cảm. Anh nhìn đi, tôi còn mua cả khăn trải giường cùng vỏ chăn, tấm hình kỷ niệm anh hùng Q làm lòng người tình vui sướng, anh Trình thích cái nào? Đội trưởng nước Mỹ này như thế nào? Đây là tạo hình nội chiến mới ra thị trường a!”
“Kiều Kiều!” Trình Tu gần như không thể nhịn được nữa. Anh bật dậy khỏi sô pha rồi túm chặt cổ áo Kiều Kiều, sau đó kéo cô đến trước mặt mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Kiều không chút nghi ngờ là Trình Tu muốn trực tiếp ném cô ra ngoài. Nhưng Trình Tu cuối cùng cũng chỉ nhìn chằm chằm vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ của Kiều Kiều trong chốc lát rồi hỏi một câu. “Đã biết phải làm gì rồi chứ?”
Kiều Kiều không ngừng gật đầu.
Trình Tu chậm rãi buông lỏng tay ra, Kiều Kiều vội vàng chỉnh lại cổ áo rồi ho khan hai tiếng.
“Thứ nhất, cô không cần trang trí lại nhà cho tôi. Thứ hai, không được phép vào phòng bếp thêm một lần nào nữa.” Trình Tu trầm giọng nói rồi cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi nấu cơm, cô ở đây dọn đống đồ này cho sạch sẽ.”
“Ừm…” Kiều Kiều rụt rụt cổ, động thủ thu lại ‘huyết đua thành quả’ vào trong giỏ.
“Từ từ ——” Trình Tu dừng một chút. “Để máy xay sữa đậu nành lại.”
Kiều Kiều chớp chớp mắt rồi vui mừng ôm máy xay sữa đậu nành ra khỏi giỏ xong lại líu ríu: “Máy này đặc biệt dùng tốt, tôi không lừa anh đâu, nhà tôi trước kia cũng dùng loại máy này!”
“Hướng dẫn sử dụng.” Trình Tu nói.
“Ở đây này.” Kiều Kiều duỗi tay về phía hộp rồi lấy một quyển sách nhỏ ra xong đưa qua cho anh. “Thao tác rất đơn giản, chỉ cần ấn mấy cái là xong, anh chỉ cần vừa đọc liền hiểu.”
“Ân.” Trình Tu tiếp nhận quyển sách cho có tính tượng trưng. Hiển nhiên là anh không có chút kiên nhẫn đối với loại đồ vật này. Trình Tu chỉ nhìn vài cái, sau đó liền ném vào qua một bên rồi trực tiếp bảo Kiều Kiều sử dụng cho anh xem.
“Đầu tiên là ngâm đậu, sau đó cho thêm chút nước rồi khuấy đều, cắm điện nữa là xong.” Kiều Kiều ngựa quen đường cũ mà ấn mấy cái rồi trưng bộ mặt mong chờ nhìn Trình Tu. “Anh Trình, anh làm thử xem sao?”
Trình Tu nhìn thoáng qua Kiều Kiều rồi duỗi tay ấn liên tục mấy cái.
“Chi... ách... ách.... ách.... ách” Máy xay sữa đậu này khi cho tiếp xúc với nguồn điện thì kịch liệt lắc lư hai cái, sau đó phát ra một tiếng trầm vang, một tia khói trắng chậm rãi bốc lên từ máy xay.
“Nhất định là do tôi chỉ dạy dùng sai cách rồi.” Kiều Kiều vẻ mặt thành khẩn xin lỗi. “Anh Trình làm hoàn toàn chính xác, một chút cũng không sai, là tôi chỉ lầm anh, tôi đêm nay sẽ cố gắng nghiên cứu một chút về hướng dẫn cách sử dụng.”
“Ân.” Trình Tu mặt không đổi sắc mà rút tay về. “Cố nghiên cứu đi.”