Kiều Kiều mở mắt thì phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường nhà mình.
Cô ngây người 2 giây, cho rằng mình đang nằm mơ, sau đó liền tỉnh táo lại, xoay người xuống giường xong liền lấy điện thoại gọi tới điện thoại của công ty WAWA.
Điện thoại đang kết nối, lòng cô như có lửa đốt. Cô vừa chờ đầu bên kia bắt máy vừa dùng đốt ngón tay gõ trên bàn.
“Xin chào, đây là sđt riêng dành để tra xét lịch làm việc của công nhân viên ở công ty WAWA, xin mời đưa ra dãy số công nhân viên của mình.” Giọng nữ nhu hòa tiếp nối điện thoại.
“37740221.” Kiều Kiều vội nói.
“... Nghiệm chứng thành công, Kiều tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Ừm… Tôi muốn tra một chút. Vào khoảng chiều nay, tôi có một suất diễn quay chụp bổ sung hay không?” Kiều Kiều mím môi, giọng điệu run rẩy hỏi. “Cấp bậc hạn chế của suất diễn này tương đối cao, tôi đoán chắc quay chụp cảnh cấm 21+, cảnh tượng chủ đạo là bạo lực.”
“Dạ vâng, xin cô chờ một chút.” Đầu bên kia điện thoại yên lặng, Kiều Kiều khẩn trương. Cô bắt đầu tự động gõ gõ gõ ngón tay ở trên bàn. Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời. “Xin chào Kiều tiểu thư, đúng là 2h chiều nay cô có lịch đóng một suất diễn cảnh cấm 21+ với cấp bậc hạn chế. Cụ thể là bao gồm buộc chặt, bịt mắt cùng quất roi, xin hỏi có cần nêu kỹ càng tỉ mỉ thêm cho cô nghe nữa không?”
“Không cần…” Kiều Kiều duỗi tay ra. Không thể không nói, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. “À mà tôi muốn khiếu nại, cảnh diễn đó gây tổn thương trên thân thể tôi. Hơn nữa, tôi trước đó hoàn toàn không biết gì.”
“Dạ vâng, vậy cho tôi hỏi cô đã chịu tổn thương gì? Là một vết sẹo hay là miệng vết thương?” Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "tít" tỏ vẻ cuộc trò chuyện này bắt đầu được ghi âm.
“Có! Ngay ở trên bụng!” Kiều Kiều vén áo mình lên. “Một vệt rất dài, từ ——”
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ bóng loáng của mình, chớp chớp mắt, cảm thấy có chút huyền huyễn.
“Kiều tiểu thư? Xin cô miêu tả đúng sự thật, như có thì chúng tôi mới có thể cung cấp cuộc trò chuyện này cho cảnh sát hiệp trợ điều tra.”
“Ách… Đúng là không có tổn thương…” Kiều Kiều xấu hổ gãi gãi tóc. “Nhưng tôi xác thật có cảm giác đặc biệt đau! Không đúng a, theo lý thuyết thì tuyệt đối hẳn là có miệng vết thương nha…”
“Là cái dạng này, Kiều tiểu thư, cảnh quay chụp của cô là bắt chước tình cảnh chân thật. Có khi là vì tìm kiếm phản ứng chân thật của diễn viên nên đạo diễn sẽ không báo trước. Vậy cho nên chắc trong tình trạng đang khẩn trương và kinh sợ, bản thân cô sẽ tự động phóng đại sự đau đớn. Bởi vậy mới tạo thành ảo giác sinh lý phi thường thống khổ của cô. Trước cô cũng có một bộ phận nữ diễn viên phản hồi với chúng tôi về loại tình huống này, chúng tôi đã đệ trình báo cáo lên trên. Chắc khoảng họp hội đồng tháng sau là sẽ nhằm vào tình huống này mà bên trên thống nhất tiến hành điều chỉnh.” Giọng nữ ở đầu bên kia ôn nhu giải thích.
“Nhưng…” Kiều Kiều cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. “Cho dù không nói cho tôi cảnh diễn cụ thể là cái gì thì ít nhất cũng phải nói cho tôi biết hôm nay có cái lịch trình đó đi? Nhưng sao tôi lại không nhận được thông báo từ bất kỳ người nào a?”
“Kiều tiểu thư, tôi kiến nghị cô nên kiểm tra lại hòm thư. Mỗi tháng, chúng tôi đều sẽ gửi lịch trình làm việc cả tháng vào hòm thư dự trữ của diễn viên, hy vọng cô tìm đọc.”
Kiều Kiều nghẹn họng. Cô xác thật là đã thật lâu không có vào xem lịch làm việc của mình…
“Tôi muốn hỏi một chút, cộng sự diễn cùng với tôi là ai?” Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mấu chốt.
“Xin lỗi Kiều tiểu thư, quyền hạn của đối phương cao hơn cô, đối phương lựa chọn che giấu danh tính đối với cô.”
……
Cái thiết đặt quyền hạn ૮ɦếƭ tiệt!
“Được rồi, tôi đây đã hết vấn đề để hỏi, cảm ơn.” Kiều Kiều đành hậm hực tắt điện thoại.
Tuy nghe được lời giải thích hoàn mỹ, hơn nữa, mình xác thật không có chịu bất kì hao tổn gì trên người nhưng Kiều Kiều vẫn cảm thấy trong lòng đặc biệt không thích hợp. Trực giác của cô cho biết người cộng sự đóng chung với cô kia vốn không phải là vì mục đích đóng phim, thậm chí có thể xem là đối phương muốn gây tổn thương cho cô.
Bởi vì Kiều Kiều tuy mắt không thấy, nhưng cô xác thật có thể cảm nhận được sự тһô Ьạᴏ bị che giấu từ trong động tác cùng hành vi của đối phương. Chắc đây là giác quan thứ sáu thuộc về mỗi cá nhân, đặc biệt là ở phụ nữ. Cô có thể cảm nhận được đối phương quất cô, trói buộc cô, chắc đều không phải là xuất phát từ tình tiết an bài, mà là anh ta xác thật rất muốn làm như vậy. Anh ta như muốn Kiều Kiều ՐêՈ Րỉ cùng khóc thút thít để đạt được khoái cảm.
Điều này khiến Kiều Kiều không rét mà run.
“Khoan đã, sao mình về được nhà?” Kiều Kiều lẩm bẩm. Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi đột nhiên đứng lên, nôn nóng đi đi lại lại ở trong phòng. “Mình ngất xỉu đi, sau đó bọn họ mặc quần áo cho mình, sửa sang và thu dọn lại đồ vật rồi lái xe đưa mình về sao —— Nhưng mình trước nay đều không để lại địa chỉ nhà ở công ty mà a?”
Không sai.
Kiều Kiều quanh nhìn căn phòng chung cư nhỏ quen thuộc.
Chắc là đối phương đang nhắm vào mình, hiện tại không có chứng cứ, nhưng nếu mình tiếp tục ở lại nơi này thì nhất định sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm lớn hơn nữa. Vậy cho nên việc chuyển nhà là cần thiết a!
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Kiều Kiều cầm lên xem. Là một dãy số xa lạ.
“Alo, xin chào?” Kiều Kiều nỗ lực làm giọng của mình nghe vững vàng một ít.
“Xin hỏi là Kiều tiểu thư sao?” Một giọng nam vang lên. “Anh Tần bảo tôi đưa đồ đến chung cư của cô, xin hỏi cô ngày mai có ở nhà hay không?”
“Nga, hóa ra là những bộ quần áo đó…” Kiều Kiều miễn cưỡng, cô vừa định nói rảnh thì bỗng nhiên nghĩ đến việc mình đã quyết định chuyển nhà. Nếu hiện tại đưa lại đây thì còn tính thêm vào phí vận chuyển, vì thế nên cô liền trả lời. “Ừm, không, trước khoan ship tới cho tôi. Tôi đang định chuyển nhà. Vậy cho nên chờ tôi có thời gian rảnh thì sẽ tự mình đến lấy.”
“Dạ vâng.” Đối phương lễ phép cúp điện thoại.
Kiều Kiều cắm sạc notebook vào ổ điện rồi bắt đầu ngồi trên sô pha xem mấy tin tức cho thuê nhà. Dù sao thì thời hạn thuê phòng này của cô cũng sắp đến rồi nên nếu dọn sớm một chút cũng chả sao.
Không ngờ rằng Kiều Kiều mới chỉ tìm chưa đầy 20 phút thì điện thoại lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ mà cô chưa từng thấy.
“Xin chào?”
“Kiều Kiều, tôi là Trình Tu.” Giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính được truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, cùng với đó chính là một tiếng thắng xe gấp. “Tôi tới đón cô qua nhà tôi ở.”
Kiều Kiều vừa cầm di động vừa chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc xe màu trắng dừng ở dưới chung cư.
“Anh Trình, sao anh ——” Kiều Kiều khi*p sợ áp sát điện thoại ở bên tai.
“Là Tần Thụy Thành gọi điện thoại cho tôi.” Trình Tu lời ít mà ý nhiều khái quát qua mọi chuyện một chút. “Thôi, tôi đã tới dưới chung cư của cô rồi.”
Kiều Kiều đứng từ trên nhìn xuống thấy cửa của chiếc xe mở ra, một người đàn ông ăn mặc toàn thân màu đen bước xuống xe rồi bắt đầu tiến vào khu chung cư.
Cô vội vàng sửa sang lại quần áo ở trên người rồi sau đó liền chạy tới mở cửa.
Trình Tu thực nhanh đã lên tới nơi. Tuy anh hơi lùn hơn một chút so với Tần Thụy Thành nhưng dáng người lại to lớn. Đặc biệt là anh luôn có một loại khí chất quân nhân kiên cường ở trên người. Mặc dù anh mới chỉ đứng ở trước cửa căn phòng nhỏ chung cư của Kiều Kiều mà đã liền khiến nhà cô có vẻ trở nên phá lệ nhỏ bé.
“Mới vừa quyết định dọn?” Trình Tu nhìn quét qua đồ dùng sinh hoạt còn chưa được thu thập ở bên trong. “Cô chỉ cần thu thập vài món đồ quan trọng là được, còn mấy thứ khác thì mua mới.”
“Nga, được.” Kiều Kiều nghe lời gật đầu xong nhanh chóng rút sạc notebook ra rồi quấn lại. Cô vừa quấn vừa âm thầm buồn bực tự hỏi tại sao bản thân lại nghe lời anh như vậy cơ chứ?
Cuối cùng Kiều Kiều vẫn từ bỏ ý định muốn mang nguyên cả bộ chăn màn gối đệm đi rồi chỉ gom nhặt chút ít đồ quý trọng xong cho vào trong vali. Mặc dù chỉ là như thế nhưng với một chiếc vali nhỏ 20cm thì cũng bị chứa đầy đến gần như muốn nổ tung. Trình Tu chỉ đứng đấy và nhìn quanh. Một chốc sau, nhìn hình ảnh Kiều Kiều ra sức kéo khóa kéo của chiếc vali lên quá mức đau khổ nên anh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa. Anh vỗ vai Kiều Kiều ý bảo cô tránh ra rồi sau đó áp đầu gối xuống một cái, vali ngay lập tức khép lại.
Trình Tu dễ như trở bàn tay mà xách chiếc vali Kiều Kiều dùng cả 2 tay cũng không nhúc nhích lên được ở trong tay rồi dẫn theo cô đi xuống lầu.
“À ừm cái kia, anh Trình, tôi không đến mức phải ở nhà anh đi?” Kiều Kiều nhìn Trình Tu ném vali ra sau cốp xe rồi thật cẩn thận mà nói. “Tôi ở tạm khách sạn vài ngày là được. Với lại, tôi cũng gần tìm được nhà rồi.”
“Không được.” Trình Tu đáp.
……
Những chuyện xảy ra gần đây khiến Kiều Kiều dư lại một bụng lời nói nhưng cũng không sao mở miệng nói ra được.
Trình Tu mở cửa xe ý bảo Kiều Kiều mau lên, cô nhanh chóng ngồi vào. Ngay sau đó, anh cũng vòng đến một bên sườn khác rồi ngồi vào ghế điều khiển, đặt tay lên bắt đầu lái xe. Kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, xe chạy cũng thực vững vàng. Xe rất nhanh đã chạy ra khỏi khối chung cư ở tạm này và vào đường nhựa cái.
Không khí trong xe thực quỷ dị, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ riêng của Kiều Kiều. Cô quen ngồi xe rồi cãi nhau ầm ĩ với Tần Thụy Thành nên trong lúc nhất thời, không khí an tĩnh kiểu này khiến cô thấy không được tự nhiên lắm.
Cô trộm ngắm bàn tay đặt trên tay lái của Trình Tu, cánh tay anh vừa thô vừa to, hơn nữa lại hiện rõ gân xanh, mạch máu ở trên làn da như ẩn như hiện, khiến cô nhìn ra được đây là một đôi tay lực lưỡng.
“Nhưng đến nhà anh ở cũng không được hợp lắm đâu…” Kiều Kiều vẫn cứ giãy giụa.
Trình Tu nhíu phần lông mày rậm của mình, hình như thực lười giải thích với những việc như thế này. Nhưng anh vẫn nhẫn nại nói: “Bên ngoài không an toàn. Cô lại không thể ở nhà của Tần Thụy Thành nên chỉ có thể đến chỗ tôi ở.”
Vì sao cô không thể ở lại nhà của Tần Thụy Thành?
Kiều Kiều suýt chút nữa liền mở miệng hỏi vấn đề này nhưng sau đó cô lại nhớ tới chuyện của 2 ngày hôm trước. Cô phát giận với Tần Thụy Thành và còn nói không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Xem ra là người định ship quần áo cho cô hồi nãy đã báo cáo với Tần Thụy Thành chuyện cô muốn chuyển nhà. Còn Tần Thụy Thành thì lại cho rằng cô vẫn còn đang tức giận nên liền ngượng ngùng gọi điện thoại cho cô. Chắc Tần Thụy Thành cũng đã đoán trước được cô nhất định sẽ không tới nhà anh ở nên mới nhờ vả Trình Tu ‘không hề có hứng thú với phụ nữ’ tới đón cô về nhà Trình Tu ở.
Nhưng sao hai người họ biết việc cô muốn chuyển đi là bởi vì an toàn của bản thân?
Trình Tu hình như đoán được suy nghĩ của Kiều Kiều, mắt anh nhìn thẳng và nói: “Vội vã chuyển nhà thì chắc chắn là bởi vì sợ hãi.”
Nga… Thì ra là thế.
Kiều Kiều cuối cùng cũng nghiền ngẫm và hiểu ra mọi chuyện. Cô yên lòng, không hỏi đông hỏi tây nữa mà chỉ thành thật nhìn về phía trước.
À mà khoan, chẳng phải Trình Tu là một trong 6 người xếp đầu bảng ở tổng bộ WAWA sao? Chẳng lẽ cô sẽ vào ở lầu 10 trong truyền thuyết?
Hình như… Chỗ đó cũng không được an toàn lắm a…