AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 18

Tác giả: Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ

Kiều Kiều về đến nhà thì Tần Thụy Thành đã đi rồi và còn mang theo khăn trải giường đã dơ đi, chăn màn gối đệm đã được thay mới. Trên bàn có một tờ giấy để lại cho Kiều Kiều. Tần Thụy Thành thành khẩn xin lỗi Kiều Kiều. Anh bảo đảm sẽ không bao giờ làm như vậy nữa và tỏ vẻ hy vọng Kiều Kiều đừng giận nữa. Còn về khăn trải giường thì anh sẽ nhờ người giặt sạch rồi trả lại.
Kiều Kiều xem xong cũng không cảm thấy trong lòng dễ chịu. Cô còn đang nổi nóng a! Thế là Kiều Kiều kẹp tờ giấy Tần Thụy Thành để lại vào một quyển từ điển rồi sau đó bò lên trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô quyết định sẽ quên hết những chuyện không thoải vui kia đi và ngày mai lại bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn tốt đẹp.
@[email protected]
Ngày hôm sau, Kiều Kiều bị cuộc gọi từ công ty WAWA đánh thức. Buổi ℓàм тìин vui sướng tràn trề hôm qua đã tiêu hao không ít thể lực của cô nên cả đêm đều ngủ sâu. Cô hồn nhiên không biết lúc mình nghe điện thoại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Nếu không phải nhân viên công tác đầu bên kia điện thoại nhắc nhở cô tới công ty trước lúc tan tầm một chuyến thì cô đã cho rằng bây giờ vẫn còn là sáng sớm.
Suất diễn dân quốc kia cần quay chụp bổ sung nên Kiều Kiều vội vội vàng vàng dậy rửa mặt rồi mặc nhanh quần áo đi đến tổng bộ. Bởi vì yêu cầu quay chụp bổ sung là chút chi tiết về phương diện diễn cá nhân nên trong studio không có một người nào. Lần làm việc này trở nên phá lệ dài hơn chút.
Xong công việc, Kiều Kiều vốn dĩ muốn ngồi xe buýt về nhà nhưng kết quả là khi nhìn bầu trời đỏ tím đan xen mây xanh kia thì bỗng nhiên nhớ tới mình đã thật lâu chưa từng dạo phố. Vì thế bước chân vừa chuyển, cô đi ngược lại với hướng về nhà, đó là hướng có đường đi bộ nổi tiếng.
5 - 6 giờ chiều, trời bắt đầu tối, ngay cả mặt trời cũng không chói mấy giống như muốn ẩn vào đám mây, ẩm ướt mà mơ hồ. Toàn bộ thành thị bắt đầu thắp sáng đèn điện, có nhiều cửa hàng bật sáng điện, đèn màu tím lập loè nhiễm sắc thái ồn ào giống như hạt bụi sặc sỡ không cam lòng trầm tịch. Trên đường có rất nhiều người trang điểm thành gấu Winnie để đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa. Họ cầm bóng bay phân phát cho những đứa trẻ. Kiều Kiều thấy rất ngứa tay, tuy nghĩ rất muốn nhưng vẫn không có mặt mũi đi qua xin một cái.
“Trong nhà cũng không còn nhiều đồ ăn vặt, không bằng đi mua một ít nhỉ…”
Kiều Kiều vừa đi vừa suy nghĩ những thứ đồ mình cần mua. Khi đi ngang qua một cửa hàng thì bỗng nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người túm chặt cánh tay.
“Tiểu thư, cô thật là quá may mắn!” Một cô gái trên mặt trang điểm giống bánh kẹo đột nhiên tiến lên kéo Kiều Kiều theo, vừa đi vừa vội vàng mà nói: “Chúc mừng chúc mừng, tiểu thư cô là vị khách thứ 1000 mà hôm nay cửa hàng chúng tôi tiếp đãi. Chúng tôi đã vì cô mà chuẩn bị một phần quà đặc biệt!”
“Hả?!” Kiều Kiều bị túm đi hai bước rồi mới kịp phản ứng. Cô giãy giụa nhưng đối phương tuy thân hình nhỏ bé nhưng sức lực lại kinh người. Kiều Kiều không kịp thăm dò ý đồ của đối phương thì đã liền ngây thơ mờ mịt bị túm vào chỗ để thẻ bài nhỏ hẹp trước mặt tiền của cửa hàng.
Cô vốn dĩ cho rằng đây đơn giản cũng chỉ là cách lôi kéo khách bình thường nhưng không ngờ cô gái kia lại đẩy mạnh Kiều Kiều vào trong xong liền bay nhanh ςướק túi xách Kiều Kiều. Kiều Kiều vừa muốn xoay người đoạt lấy thì thấy cô gái kia mỉm cười khóa cửa lại từ bên ngoài! Cô ta còn cách tấm cửa kính pha lê mà phất phất tay với Kiều Kiều xong liền nghênh ngang rời đi!
Giam cầm phi pháp?! Dân cư lừa bán?!
Kiều Kiều gấp đến mức đi vòng vòng. Cô đầu tiên là đập mạnh cửa kính trong suốt kia với ý đồ khiến người đi đường ở bên ngoài chú ý, sau đó ý thức được sức lực của bản thân không đủ, vì thế nên xoay người muốn kiếm cái gì đó giống ống thép để có thể đập cửa này ra.
Kết quả là khi quay người, Kiều Kiều bị cách trang hoàng bên trong làm giật mình, chẳng lẽ đây là cửa hàng bánh kẹo trong truyền thuyết?
Cửa hàng này nhìn như không chút nào thu hút nhưng cư nhiên ở trên trần nhà và trên vách tường lại treo đầy mảnh vải cùng chuông gió rực rỡ muôn màu sắc, trên kệ để hàng cũng chất đầy bánh kẹo và chocolate ngũ thải ban lan lấp lánh tỏa sáng, trên mặt đất tràn đầy thú bông con thỏ xù lông. Kiều Kiều như là thông qua chỗ này để tiến vào một thế giới kỳ ảo khác. Cô kinh ngạc đến nửa ngày không nói ra lời.
Thần kỳ là ở trung tâm cửa hàng có đủ loại đồ chơi làm từ mao nhung. Hình như còn có một người khác cũng ở đây. Người đàn ông với dáng người thon dài, vai rộng lưng thẳng. Anh ta đưa lưng về phía Kiều Kiều ngồi ở một cái bàn, không quay đầu lại, không ra tiếng mà chỉ lẳng lặng ngồi giống như là hoàn toàn không có phản ứng với tiếng đá cửa "bùm bùm" liên tiếp kinh thiên động địa của Kiều Kiều.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!
Kiều Kiều phát điên, ςướק tiền ςướק sắc nói một tiếng a đại ca, anh ngồi như vậy thì thật sự sẽ không làm gì chứ?!
Kiều Kiều trong lòng giao chiến nửa ngày, cuối cùng đánh bạo bước tới gần người đàn ông. Tuy đã tận lực phóng nhẹ tiếng bước chân nhưng khi Kiều Kiều cách người đàn ông chỉ còn 2m thì anh ta lại quay đầu lại.
Lần này, Kiều Kiều sợ tới mức hồn phi phách tán. Khi cô lấy lại bình tĩnh thì mới phát hiện người đàn ông kia không phải là lớn lêm với mặt mũi hình con thỏ mà là đang mang một cái mặt nạ con thỏ lông xù.
Người đàn ông ra hiệu mời Kiều Kiều ngồi. Kiều Kiều nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống đối diện người đàn ông.
“À ừm… Xin chào? Xin hỏi —— anh có cần giúp gì không?” Kiều Kiều trước đây từng xem qua sách tội phạm tâm lí học. Theo lẽ thường, để đối phó với mấy tên biến thái này thì cần phải đi con đường ôn nhu, nói cho anh ta biết trên thế giới này vẫn còn có người nguyện ý trợ giúp và quan tâm anh ta, bởi vì tất cả loại người này đều giống nhau, trong 10 người thì có đến 9 đều cha mẹ song vong, trải qua thời thơ ấu thê thảm và từ nhỏ đã nghiêm trọng thiếu tình yêu thương.
Anh thỏ… Tạm thời liền xưng hô anh ta là anh thỏ đi. Anh thỏ vẫn không nói gì mà chỉ ý bảo Kiều Kiều ăn tạm thứ gì đó đi. Kiều Kiều lúc này mới chú ý tới trên bàn còn có bày hai dĩa kim loại có nắp vung úp. Cô căng thẳng, mấy tình tiết trong quyển tiểu thuyết quái dị từng xem qua trước kia không khỏi nảy lên trong lòng, nghĩ thầm nếu mở cái nắp vung lên mà là bánh bao thịt người thật thì phải làm như thế nào? Cô có thể nói là mình gần đây đang giảm béo nên không ăn nhiều bữa được không a?
Anh thỏ thấy Kiều Kiều còn do dự nên liền chủ động mở nắp vung ra giúp cô. Hóa ra chỉ là một dĩa salad rau sưa thoạt nhìn thực bình thường, Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra. Đến khi thấy anh thỏ mở nắp vung dĩa ăn của mình ra thì kết quả là thấy trên dĩa của anh thế nhưng thật sự chỉ có lẻ loi một củ ——
Cà rốt!
“Haha.” Kiều Kiều cười khô cằn hai tiếng. “Ăn chay khá tốt, những người ăn chay đều rất lương thiện, tôi cũng thích ăn…”
Anh thỏ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kiều Kiều.
Cả khuôn mặt của đối phương bị che đậy bởi cái đầu thỏ, chỉ để lại hai mắt cùng lỗ mũi để hô hấp. Đầu thỏ rất nhiều mao nhung màu trắng khiến Kiều Kiều khi nhìn vào đôi mắt của anh cũng không rõ lắm. Nhưng tầm mắt của anh thỏ thực chất vẫn dừng ở trên mặt của Kiều Kiều.
Tầm mắt kia là ôn nhu, là ấm áp, có độ ấm.
Đối phương đang nhìn chằm chằm vào môi cô.
Anh ta ý bảo mình nhanh ăn luôn dĩa salad này luôn sao? Nói không chừng chỉ là do anh ta cô đơn nên mới muốn tìm người ngồi ăn cơm cùng. Kiều Kiều lạc quan nghĩ. Nhưng như vậy cũng không được, muốn ăn cơm thì phải đẩy đầu thỏ lên chút. Nếu đúng vậy thì vừa lúc có thể thấy rõ ràng nửa khuôn mặt của anh ta a!
Vì thế Kiều Kiều không còn do dự nữa. Kỳ thực thì cô không quen dùng dao nĩa nên chỉ đành lung tung cuốn một chút rau dưa xong liền đưa vào trong miệng. Như là một học sinh nhỏ thấp thỏm bất an sau khi nộp bài thi, cô nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt tràn đầy đều là: Vậy là được rồi đi?
Anh thỏ cũng cầm lấy dao nĩa xong cắt một mảnh nhỏ cà rốt, sau đó trong cái nhìn chăm chú mà khẩn trương của Kiều Kiều, anh duỗi tay hơi hơi nâng đầu thỏ lên rồi bỏ cà rốt vào trong miệng.
Đầu thỏ nâng lên rồi lại buông xuống, giống như một con chim hải âu uyển chuyển nhẹ nhàng xẹt qua bầu trời, anh để lộ ra một góc cằm gần như hoàn mỹ.
Kiều Kiều thậm chí còn có thể thông qua hình dáng mới chỉ để lộ ra 1 phần 10 kia để đoán rằng anh thỏ hẳn là có một khuôn mặt yêu mị quyến rũ.
Hai người mặt đối mặt ăn xong dĩa đồ ăn của mình, Kiều Kiều lòng nóng như lửa đốt. Cô không rõ ràng lắm khi nào thì mình mới có thể về đến nhà, cũng không biết ý đồ chân thật của người trước mặt này là cái gì, bởi vì từ nãy cho đến bây giờ, anh ta còn không nói qua một câu.
“Xin hỏi, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì a?” Kiều Kiều thật cẩn thận mà mở miệng hỏi.
Người đàn ông buông dao nĩa xong nhìn chằm chằm Kiều Kiều trong chốc lát, sau đó vẫy vẫy tay với Kiều Kiều ý bảo cô tới ngồi bên cạnh mình.
Kiều Kiều một ngàn một vạn không tình nguyện ở trong lòng nhưng cô theo bản năng cảm thấy người đàn ông này đặc biệt nguy hiểm. Nhưng lại xác thật không rõ ràng lắm chi tiết của đối phương cho nên cô cũng không dám tùy tiện phản kháng chọc giận anh ta. Cô đành phải cọ tới cọ lui mà đứng lên, bước từng bước nhỏ vòng qua cái bàn rồi ngồi ở một góc trên chiếc ghế dài với người đàn ông.
Người đàn ông tới gần cô rồi duỗi tay che kín đôi mắt Kiều Kiều.
Nga, là mùi hương mộc điều thoang thoảng.
Anh ta cúi đầu, cầm tay Kiều Kiều, thong thả bắt đầu ʍúŧ hôn ngón tay cô. Hình như là anh ta đã bỏ đầu thỏ ra, theo đầu lưỡi, chóp mũi thỉnh thoảng chạm vào lòng bàn tay của Kiều Kiều. Nếu Kiều Kiều hơi chút nhấc tay lên thì còn có thể cảm nhận được lông mi dài của anh. Cảm giác tê dại sột sột soạt soạt theo ngón tay bắt đầu bò hướng lên trên, tất cả những điều này đều không khiến người ta chán ghét, bạn thậm chí còn sẽ sinh ra một loại ảo giác là đối phương rất yêu bạn.
Kiều Kiều cảm thấy có chút kỳ quái nên liền muốn rút tay về, không ngờ rằng liền dễ như trở bàn tay mà rút được tay về.
Đối phương không có tiếp tục kiên trì nên cũng liền buông lỏng bàn tay che lại đôi mắt cô.
Nhưng Kiều Kiều thấy, anh vẫn cứ là người đàn ông đội đầu thỏ ở trên mặt, thỏ trắng lông xù xù thậm chí có chút buồn cười, hai cái tai thỏ dài rũ xuống, ngay cả một góc cằm xinh đẹp cũng biến mất không thấy.
Kiều Kiều đột nhiên sinh ra một loại ảo giác là bản thân chắc hẳn quen biết người đàn ông này.
“Chúng ta có phải đã từng gặp qua nhau hay không?” Kiều Kiều hỏi.
Đối phương gật gật đầu.
“Vậy có thể nói cho tôi biết tên của anh không?!” Kiều Kiều vội vàng hỏi.
Đối phương lắc đầu.
“Vậy tôi có thể kêu anh là anh thỏ được không?”
Anh thỏ hình như đang cười, bởi vì Kiều Kiều nhìn thấy đầu thỏ kia giống như có hơi hơi phập phồng, sau đó liền thấy anh nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Kiều còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng đối phương đã duỗi tay chỉ hướng phía sau Kiều Kiều. Kiều Kiều vừa quay đầu lại thì phát hiện cửa của cửa hàng đã mở ra từ lúc nào. Túi xách của cô được treo ở trên giá treo mũ áo đặc biệt của cửa hàng.
Vì thế Kiều Kiều nghĩ vẫn nên đứng dậy và đi về.
“Đúng thật là một người kì quái!”
Kiều Kiều lại lần nữa bước ra đường cái tấp nập người đến người đi. Cô vừa đi vừa tự lẩm bẩm nói một câu. “Nhưng mình cảm thấy rất quen thuộc a, sẽ là ai đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc