AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 16

Tác giả: Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ

Bạn trai cũ của Kiều Kiều
Lúc Tần Thụy Thành lái xe chở Kiều Kiều tới nhà hàng thì đã là 8 giờ tối.
Tuy thời gian dùng bữa đã trôi qua nhưng lượng người trong quán vẫn không hề giảm. Xung quanh bể phun nước có không ít xe cộ. Bởi vì không tìm thấy được chỗ đậu nên người ta mới đành phải hạ mình mà đậu ở chỗ này.
Tần Thụy Thành có một cách, anh lái xe chở Kiều Kiều vòng quanh bãi đổ xe mấy vòng. Mới chạy chưa được hai vòng thì trùng hợp thấy có một đôi vợ chồng dắt tay nhau ra khỏi nhà hàng. Bọn họ mới vừa chạy xe ra thì Tần Thụy Thành liền thuận thế đỗ xe vào giống như đã được thương lượng từ trước.
“Người ở đây thật nhiều.” Kiều Kiều vừa xuống xe thì cảm thán. “Em cũng không biết ở vùng ngoại thành lại còn có một nhà hàng như thế này.”
“Đương nhiên là bởi vì đồ ăn ngon nên mới hấp dẫn được nhiều khách như vậy.” Tần Thụy Thành treo chìa khóa xe ở ngón trỏ rồi xoay xoay hai vòng. “Anh đã phải đặt chỗ ở nhà hàng này từ trước khi em quay chụp bộ phim dân quốc đó nữa cơ.”
Hai người vừa bước hai bước lên cầu thang thì liền đã đi vào đại sảnh. Kiều Kiều cho rằng bởi vì người nhiều nên sẽ chen chúc loạn xạ nhưng không ngờ nhà hàng này lại phi thường ngay ngắn và trật tự, khoảng cách xếp bàn rất ổn thỏa, thậm chí làm cho người ta có cảm giác u tĩnh.
Kiều Kiều chưa từng tới nơi này. Tần Thụy Thành êm đềm gọi món ăn, còn Kiều Kiều thì nhàm chán ngồi trên ghế dài lót da mềm mại rồi vừa nhìn xung quanh vừa gõ gõ hộp pha lê chứa đầy hạc giấy được sắp gọn gàng ở trên bàn. Cô vớt một con hạc giấy ra nhìn xong dùng ngón tay chọt chọt, con hạc giấy gần giống như vỗ cánh muốn bay.
Kiều Kiều vừa nhấc mắt lên nhìn cách đó không xa thì bỗng lại thấy một dáng người quen thuộc.
“Em có ăn được cay không?” Tần Thụy Thành nhìn thực đơn rồi dò hỏi.
“Được.” Kiều Kiều thuận miệng đáp. Cô vốn không hề nghe rõ Tần Thụy Thành hỏi cái gì mà chỉ gắt gao nhìn chằm bóng dáng phía trước, thỉnh thoảng có phục vụ nâng khay đi qua đi lại ở trong đại sảnh làm chặn tầm mắt của Kiều Kiều. Kiều Kiều chỉ đành bất đắc nhìn quanh để xác nhận một chút xem có phải bóng dáng của người đó hay không.
Kiểu Kiều đột nhiên có chút biến hóa. Dáng người phù hợp. Người phụ nữ ngồi ở phía đối diện anh ta là ai?
Kiều Kiều nhíu lông mày, hình như mình chưa từng gặp qua cô ta.
Lúc này, người đàn ông ăn mặc tây trang ở bàn bên kia hình như muốn đi toilet, anh ta đứng lên rồi bắt đầu đi về phía Kiều Kiều. Kiều Kiều sợ tới mức cuống quít cúi đầu xuống. Cô cầm thực đơn che mặt mình.
“Tiểu Kiều?” Tần Thụy Thành nhìn cô. “Người quen à?”
“Suỵt.” Kiều Kiều ngẩng đầu liếc Tần Thụy Thành rồi vô lực nói. “Đó hình như là bạn trai cũ của em.”
Tần Thụy Thành trực tiếp xoay thân mình để nhìn xem tên đàn ông kia thì trùng hợp chạm mặt nhau với hắn ta. Tần Thụy Thành không sợ mà nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi làm như không có việc gì mà quay đầu lại.
Dù người đàn ông kia có trì độn đến mấy thì cũng ý thức được cái gì đó. Nhưng hắn ta cũng chỉ cảm thấy có chỗ kỳ quái mà thôi. Vì thế mà hắn ta chỉ nhíu mày một chút xong liền đi.
“Đi rồi.” Tần Thụy Thành lấy quyển thực đơn che mặt Kiều Kiều ra xong nghiêm túc nói. “Phẩm vị của em thật kém —— Thật là... Kém.”
“……” Kiều Kiều lắc lắc đầu. “Em cũng không ngờ là có thể gặp phải anh ta. Lúc trước, em và anh ta yêu nhau chưa được bao lâu thì bỗng một ngày nọ, anh ta đột nhiên liền không rên một tiếng mà biến mất không thấy tung tích, sau này em mới nghe được tin anh ta đã ra nước ngoài.”
Tần Thụy Thành ngây người ra một lúc rồi nhẹ giọng hỏi. “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Khi em mới vừa vào đại học.” Kiều Kiều nhấp miệng. Chính cô cũng không để bụng. “Anh không cần lộ ra biểu tình này. Hiện tại, em cũng không có cảm giác gì với anh ta vì thời gian yêu nhau cũng không dài.”
Tần Thụy Thành không nói nữa, đồ ăn cũng đã được dọn lên. Anh liền giúp Kiều Kiều cắt bò bít tết ra. Kiều Kiều không có khẩu vị nên miễn cưỡng ăn mấy miếng xong lại bỏ dao xuống.
“Hắn ta là người như thế nào?” Tần Thụy Thành không chút để ý hỏi.
“Ba của anh ta hình như là thương nhân mua bán địa ốc.” Kiều Kiều rũ đầu. “Dù sao cũng là người có tiền, trước khi em gặp anh ta thì cũng không thấy anh ta thiếu thứ gì —— Chắc là anh ta cảm thấy em không xứng với với anh ta đi.”
Tần Thụy Thành nhịn không được mà cười, mày rậm kia lập tức giãn ra, môi giật giật. Anh có nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu nên đành phải dùng một cái ý cười không rõ nghĩa để biểu đạt.
Tên đàn ông kia đi toilet, ở bàn chỉ còn lại một mình người phụ nữ. Lúc này, người phụ nữ lấy một hộp phấn từ trong túi ra rồi trang điểm lại cho bản thân.
“Em chỉ ăn ít vậy thôi sao?” Tần Thụy Thành không hài lòng nhìn thức ăn mà Kiều Kiều ăn. “Anh đã rất cực khổ để có thể đặt chỗ ở đây trước một tuần a.”
Anh vừa đổ rượu vang đỏ vào ly của Kiều Kiều thì tên đàn ông kia cũng đã trở lại.
Kiều Kiều đưa lưng về phía nhà vệ sinh nên lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người Tần Thụy Thành. Thế cho nên cô hồn nhiên không biết có người đang đi tới bên cạnh mình. Sau đó, Kiều Kiều ngẩng đầu lên rồi không kịp phòng bị mà đối diện với tầm mắt của đối phương.
“Quả nhiên là em a, Kiều Kiều.” Tên đàn ông cười lên tiếng. “Lúc tới gần anh liền cảm thấy có chút giống em nhưng không ngờ rằng đúng thật là em.”
“Chung Úy… Đã lâu không gặp.” Bị đối phương nhận ra, bất đắc dĩ không thể tiếp tục giả ૮ɦếƭ, Kiều Kiều đành phải chào hỏi. “Anh về nước rồi sao?”
“Ừm.” Tên đàn ông tên Chung Úy gật đầu. “Trong nhà phải làm ăn, vốn dĩ không cần đến anh nhưng kết quả là gần đây nhiều cơ hội làm ăn tốt, nhà anh tiếp vài đơn hàng lớn. Dù sao thì cũng cần có người quản lý nên đã gọi anh trở về.”
Hắn ta giờ mới đảo mắt nhìn Tần Thụy Thành: “Ách, ở đây còn có người sao? Xin chào, cậu là?”
“Bạn trai của Kiều Kiều.” Tần Thụy Thành dành trước Kiều Kiều trả lời. Cô nhìn anh một cái rồi không nói nữa, đây tương đương với nhẫn nhịn.
“Nhưng Kiều Kiều à, anh thật không ngờ hôm nay có thể gặp em ở đây. Anh vốn bồi vị hôn thê đi chọn nhẫn cưới.” Chung Úy ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đang sửa soạn lại mình kia rồi cười nói. “Dẫn cô ấy đi chọn từ Paris đến New York nhưng đều không có cái thích hợp. Hiện tại lại nói muốn xem nhẫn theo phong cách cổ một chút, lăn lộn đến anh ngồi máy bay chạy khắp cả nước xong lại muốn tìm nhẫn có cara kim cương vừa to vừa muốn màu đẹp ——”
Hắn ta thoạt nhìn rất chân tình thực lòng mà thở dài: “Phụ nữ a, chính là phiền toái.”
Kiều Kiều đang suy nghĩ chắc lúc trước mắt mình bị mù nên mới nhìn trúng hắn ta.
“Chắc Kiều Kiều cũng tốt nghiệp rồi nhỉ?” Tên đàn ông chuyển chủ đề. Hắn ta xà vào người Kiều Kiều. “Nếu gặp cái gì khó khăn thì nhớ nói với anh một tiếng. Dù sao thì chúng ta cũng từng quen biết một hồi, tuy anh không có gì quyền lực thực tế gì nhưng cũng đã quản lí không ít người. Chức vụ quản lí bất động sản ở công ty nhà anh vẫn có thể cho em đảm nhận.”
Tần Thụy Thành nhìn Chung Úy. Anh phụt bật cười rồi lấy khăn xoa xoa miệng xong nhịn cười nói: “Vậy có tiện sắp xếp một vị trí cho tôi được không?”
Chung Úy lúc này mới cẩn thận nhìn qua Tần Thụy Thành. Gương mặt của Tần Thụy Thành không giống đang gây khó dễ, dáng người cao lớn, nhìn cũng giống nam người mẫu. Hơn nữa, quần áo trên người phối hợp vô cùng thời thượng, lại còn mang theo Kiều Kiều tới chỗ này dùng bữa. Chung Úy chưa thăm dò chi tiết về Tần Thụy Thành nên đành phải hàm hồ nói một câu: “Hẳn là cũng không có vấn đề.”
“Vậy tiền lương và đãi ngộ thì sao?” Tần Thụy Thành hứng thú tiếp tục hỏi.
“Cái này đương nhiên phải xem thử năng lực cá nhân.” Chung Úy nghiêm mặt. “Tuy mọi người đều là bạn nhưng tôi cũng phải vì lợi ích gia tộc a. Tôi lúc trước cũng là từng bước một mà leo lên trên, từ cấp bậc thấp nhất cho đến lên cao.”
Kiều Kiều rất muốn che mặt. Cô có chút không đành lòng nghe.
“Vậy đã chọn được nhẫn cưới chưa?” Tần Thụy Thành hiển nhiên chưa chơi đủ. Anh chuyển chủ đề, lại hỏi.
Nhắc tới nhẫn cưới, Chung Úy giống như tìm ra được chuyện mình am hiểu. Hắn ta bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Vốn dĩ ở Paris đã chọn trúng một viên kim cương 4 cara, nhưng cô ấy lại ngại tinh độ không đủ, hơn nữa còn là hình cắt quả lê —— Cô ấy một hai phải lại đòi hình trái tim.”
“Ừm, vậy có coi trọng trang sức gì ở trong nước không?” Tần Thụy Thành nâng ly rượu lên rồi uống một ngụm.
“Có nhìn trúng một thứ ở Thượng Hải, là ở cửa hàng Thụy Phạn, cái này thì nhỏ hơn một ít, chỉ có 3.2 cara, nhưng thắng ở chỗ sắc sảo. Chắc hai người cũng không hiểu mấy về phân loại màu sắc kim cương đi? Nhưng không sao cả, tôi có thể tận lực giải thích dễ hiểu một chút, chính là màu sắc kim cương có độ bão hòa cao.”
“Thụy Phạn?” Tần Thụy Thành không để ý đến mấy lời vô nghĩa phía sau mà chỉ là cười như không cười nhìn Chung Úy. “Đồ ở Thụy Phạn rất không tồi.”
“Đó là nhãn hiệu trang sức châu báu cao cấp a!” Chung Úy cũng cười. “Mua đồ ở chỗ đó thì rất yên tâm.”
“Vậy cần tôi cho anh phiếu giảm giá không?”
……
Kiều Kiều nhất thời không kịp phản ứng, cô quay đầu nhìn Tần Thụy Thành, Tần Thụy Thành nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Việc anh có quyền cho phiếu giảm giá của cửa hàng nhà anh rất kỳ quái sao?”
@[email protected]
Tần Thụy Thành đưa Kiều Kiều về chung cư nhưng cô nàng vẫn đang ở trạng thái ngu ngốc.
“Nhìn qua thì anh hoàn toàn không giống con nhà giàu a!” Kiều Kiều phát điên. Tần Thụy Thành bình thường nhìn giống như bao người đàn ông trẻ tuổi khác. Tuy cô thấy anh có mấy chiếc xe không tồi nhưng cũng không vượt qua mức tiền anh được thưởng. Nhóm người vừa có quyền vừa có tiền cuồng túm huyễn khốc không phải đều mang theo nhẫn kim cương và hút điếu xì gà sao!? Làm gì có ai quyền quý mà lại tự sức mình đi đóng AV? Hơn nữa, trước đây, khi cùng làm việc với Tần Thụy Thành ở phân bộ thì đại đa số buổi tối, anh còn cùng cô đi ra ngoài ăn ở quán ăn khuya a? Cô cũng không nhìn ra Tần Thụy Thành có biểu hiện gì về chướng ngại tâm lí của bọn nhà giàu a.
“Bởi vì anh không thích làm buôn bán nên người trong nhà cũng dần dần mặc kệ anh.” Tần Thụy Thành dùng biểu cảm cầu khen ngợi. “Mau nói thử xem, anh hôm nay có phải rất đẹp trai hay không?”
Kiều Kiều vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Tần Thụy Thành, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy tờ giấy anh cho hắn ta thật sự có thể được giảm giá sao?”
“Đương nhiên là không thể, nhưng nhân viên ở đó có thể làm được như là đã giảm giá.” Tần Thụy Thành cười rộ lên. “Tiểu Kiều, anh quá hiểu em mà!”
Kiều Kiều bị vạch trần tâm tư, mặt ửng hồng lên. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao thì kim cương cũng rất quý, chỉ có vài mảnh nhỏ kim cương thì cũng không ít tiền đâu.”
Cô đúng là có ý xấu, không muốn Chung Úy được lợi.
Chuyện năm đó kỳ thật Kiều Kiều đã sớm không để ý, nhưng khi nhìn đối phương làm như không có việc gì mà khoe khoang ở trước mặt cô thì cô cảm thấy trong lòng không thoải mái. Điều gì khiến hắn ta cho rằng người khác sống không tốt bằng hắn? Bởi vì lúc trước làm thương tổn người khác nên giờ hắn cảm thấy bản thân rất cao giá sao?
Làm gì có chuyện như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc