AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 10

Tác giả: Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ

Sắp bắt đầu quay
Bởi vì bộ dạng giàn giụa nước mắt nước mũi của Kiều Kiều sau khi nhìn thấy Giản Bạch Du kia nên khiến Tần Thụy Thành chê cười cô suốt vài ngày.
Chỉ có điều, vẫn còn may là chờ đến khi đạo diễn hoàn thành xong kịch bản và chuẩn bị sắp bắt đầu quay là Kiều Kiều có thể đi theo đoàn làm phim, rời khỏi tổng bộ. Cho dù Tần Thụy Thành có muốn chèn ép thì cũng không tóm được cô.
Sở dĩ việc Tống Kỳ Ngôn phân cho Kiều Kiều vai diễn này gây ra oanh động lớn ở WAWA cũng là có nguyên nhân. Từ trước đến nay, WAWA không quá xem trọng nội dung phim mà vẫn luôn đi theo con đường “Xem mặt và dáng người là được, cốt truyện chỉ là mây bay” nhưng lần này, WAWA không chỉ chính thức mua bản quyền của cuốn tiểu thuyết mà còn mời tất cả những biên kịch có tiếng tăm trong ngành tới cực lực trau chuốt một phen. Bối cảnh của phim xảy ra thời dân quốc, tại Thượng Hải, nữ chính là đóa hoa giao tế tiếng tăm lừng lẫy, còn nam chủ lại là nhị thiếu gia của một gia tộc lớn - đầu lĩnh giới quân phiệt, mà mục đích của nữ chính chỉ có một là Gi*t ૮ɦếƭ tên đầu lĩnh quân phiệt kia.
Kiều Kiều đã bắt đầu nghiên cứu kịch bản từ vài ngày trước. Lần đầu tiên, cô nhận đóng một nhân vật có nhiều lời kịch như thế này nên vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Khi ở nhà, cô còn bắt đầu điều chỉnh cách nói chuyện và biểu tình cùng với thần thái của mình ở trước gương. Tuy bản thân Kiều Kiều không phải là một bông hoa giao tế phong tình vạn chủng nhưng cô bằng lòng thử sức đóng một lần.
Địa điểm quay chụp là một chỗ điện ảnh thành mà WAWA mới xây dựng trong những năm gần đây. Điện ảnh thành là một cái sân lớn và được chia thành vài khu vực khác nhau, đủ để đáp ứng yêu cầu đóng các loại bối cảnh. Kiều Kiều chưa từng đặt chân tới đây nhưng Tần Thụy Thành đã nói với cô rằng, điều kiện ở đây rất tốt, nếu công việc quay chụp không quá nặng nề thì quả thực giống như đang đi nghỉ phép.
Chu Viễn Xuyên hình như đang rất bận. Mỗi lần anh xuất hiện đều trông vội vàng, ngay cả khi mở họp thì anh cũng chỉ trốn ở trong góc phòng, biểu tình chuyên chú mà viết liền nhau lên xấp giấy. Kiều Kiều lúc này mới phát hiện hóa ra Chu Viễn Xuyên ngẫu nhiên cũng sẽ mang mắt kính, mắt kính được làm tinh tế từ kim loại, nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không phát hiện ra.
Một tuần sau, cả một đám người ngồi trên xe đi tới ‘WAWA điện ảnh thành số 3 ’.
@@@
Mấy ngày hôm trước vẫn luôn là nhân viên công tác ở đoàn làm phim bận việc, vội vàng xắp đặt bối cảnh và tu chỉnh ánh đèn gì đó nên diễn viên chính như Kiều Kiều cũng không thể nhúng tay vào, cô còn bị đạo diễn dặn dò phải đi tìm Chu Viễn Xuyên diễn thử để tìm cảm giác, tiện cho việc đóng chung vài ngày sau.
Chu Viễn Xuyên từ khi đi theo đoàn phim cho tới đây cũng gần như không ra khỏi cửa. Hắn vẫn luôn nhốt mình trong phòng, mỗi ngày đều dặn dò người đưa cơm tới, ngẫu nhiên còn sẽ sai trợ lý đi mua chút giấy cùng 乃út, hình như là đang chuyên chú làm việc gì đó quan trọng. Việc này khiến Kiều Kiều hơi xấu hổ khi tìm tới cửa nhưng tóm lại là cô vẫn phải phải diễn thử với anh trước lúc quay. Kiều Kiều nhìn đồng hồ điểm qua giờ ăn trưa, Chu Viễn Xuyên hẳn là chưa đầu nhập vào trục bánh xe làm việc nên cô ngay lập tức đi gõ cửa phòng anh.
Đợi một hồi lâu sau, Chu Viễn Xuyên mới mở cửa. Sau khi nhìn thấy là Kiều Kiều, anh liền lễ phép mà lui về phía sau một bước và mời cô vào phòng.
“Diễn thử phải không? Đạo diễn cũng đã nói qua với tôi.” Chu Viễn Xuyên hơi mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương của bản thân. Kiều Kiều chú ý tới cổ tay áo đã săn lên của anh dính một khối mực dầu màu xanh nhỏ giống như một đám mây tản mạn ra.
Này cùng Kiều Kiều lần đầu tiên thấy hắn khi thanh thản an tĩnh đã tương đi khá xa.
“Tôi có làm phiền anh không?” Kiều Kiều vượt qua bãi giấy bị vò và ném đầy đất rồi cẩn thận mà đứng ở một chỗ tương đối sạch sẽ.
Thật sự là nói không chút nào khoa trương. Khắp phòng của Chu Viễn Xuyên đều một đống phế giấy bị vò lại, có vẻ đặc biệt không hợp với cách tự bài trí sạch sẽ của anh.
“Sẽ không, cô chờ tôi chút, tôi còn chưa kịp xem kịch bản.” Chu Viễn Xuyên đáp lại tươi cười xin lỗi. Anh bắt đầu tìm khắp đống trang giấy ở trên bàn, lục lọi xong nửa ngày anh mới tìm ra quyển kịch bản trông mới tinh ở dưới đáy. Kiều Kiều có chút vô ngữ, vài ngày sau sẽ bắt đầu quay mà Chu Viễn Xuyên lại chưa từng lật ra xem dù chỉ một trang.
Tờ giấy vốn nằm ở trên bàn bị hành động lôi kịch bản ra từ dưới dưới đáy của Chu Viễn Xuyên làm rơi xuống đất, trùng hợp là phiêu đến đúng chỗ bên chân Kiều Kiều.
“Nếu như được thì hãy vò nó lại và ném vào thùng rác giúp tôi, không cần phải nhặt lên đưa cho tôi đâu.” Chu Viễn Xuyên mở quyển kịch bản ra.
“A... Được.” Kiều Kiều lật tờ giấy lên, sau đó lại ngay lập tức bị các loại ký hiệu và công thức được viết chi chít ngay ngắn trên tờ giấy trắng làm bất ngờ một chút.
Nói ra thì thật xấu hổ… Cô chỉ có thể nhận biết được mấy chữ cái R, S, V và cộng thêm mấy cái ký hiệu Toán học đơn giản ở trên tờ giấy này, phần còn lại thì giống như là thiên thư (sách trời).
“Woa, anh là Nhà Toán học sao?” Kiều Kiều kinh ngạc cảm thán.
“Hả?” Chu Viễn Xuyên ngẩng đầu rồi không nhịn được mà bật cười và nói. “Không, tôi là một nhà nghiên cứu lý luận vật lý.”
……
Nghe sơ qua thì hình như là rất lợi hại.
“Vậy anh đang nghiên cứu gì vậy, nhan đề sao?” Kiều Kiều hỏi.
“Ừm, luận văn gặp chút vấn đề.” Chu Viễn Xuyên gật gật đầu. “Hai thực nghiệm điện tử can thiệp lẫn nhau và làm có sự thay đổi giữa tính dao động và tính hạt nhân khiến tôi thực đau đầu ——”
Nói đến đây, anh thực thức thời ngậm miệng bởi vì thấy vẻ mặt của Kiều Kiều thật mờ mịt.
“Được, không nói chuyện này nữa, thực buồn tẻ.” Chu Viễn Xuyên cười cười xong cầm lấy kịch bản. “Chúng ta diễn thử đi?”
……
Một tiếng đồng hồ sau.
Kiều Kiều hoàn toàn bái phục. Đầu óc của người đàn ông này quả thực chính là một cái camera, người khác phải nhờ vào đọc kịch bản lâu để nhớ, còn anh thì lại chỉ lướt sơ qua! Kiều Kiều muốn diễn thử bất kì cảnh nào thì Chu Viễn Xuyên chỉ cần dành ra vài phút đọc sơ qua một lần là ghi nhớ! Và ghi nhớ rất rõ ràng từng lời thoại! Kiều Kiều đã nhẩm qua kịch bản này suốt vài ngày mà vẫn còn hay quên lời thoại, còn Chu Viễn Xuyên nước đến chân mới nhảy lại không lưu tình chút nào mà bày biện ra xu thế nghiền áp cô, Kiều Kiều tỏ vẻ Alexander…
Hai người diễn thử rất nhanh, tất cả cảnh diễn của Chu Viễn Xuyên đều được biểu hiện ở trong ánh mắt quyến rũ kia, anh thậm chí còn không cần làm ra động tác gì cả, chỉ đứng dựa bàn và khoảng cách xa hai ba bước rồi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bạn thì bạn liền có thể cảm nhận được tình cảm thâm sâu chân thành của anh dành cho mình, ánh mắt nhu tình như nước giống như sinh ra đã có sẵn.
Hai người cứ nhìn nhau thẳng đến khi lòng bàn tay của Kiều Kiều ra đầy mồ hôi, tim đập như trống.
"Vậy thì… Hôm nay diễn thử đến đây thôi!” Kiều Kiều gấp kịch bản lại, cô che dấu cúi đầu. “Đến lúc bấm máy quay thì hy vọng hai ta cũng có thể hợp tác với nhau thuận lợi giống như hôm nay.”
“Không thành vấn đề, cô nhập vai rất nhanh!” Chu Viễn Xuyên mỉm cười. “Nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi.”
“Anh muốn nghỉ ngơi sao?”
“Không.” Chu Viễn Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi nhẹ nhàng trả lời bâng quơ. “Chắc phải khoảng 2-3 giờ sáng tôi mới chợp mắt.”
“Muộn như vậy sao?” Kiều Kiều có chút giật mình. “Anh… Anh là Nhà Khoa học hả?”
“Vậy phải xem cô định nghĩa như thế nào về khái niệm Nhà Khoa học, nếu chỉ xét về mặt nghiên cứu khoa học thì —— chắc tôi đúng là Nhà Khoa học."
“Vậy tại sao lại muốn đóng AV a… Chắc các Nhà Khoa học sẽ không cảm thấy hứng thú với công việc này nhỉ?” Kiều Kiều cẩn thận hỏi.
“Đây là một cách thả lỏng của tôi.” Chu Viễn Xuyên chỉ chỉ xấp giấy chi chít công thức đầy trên bàn. “Nếu mỗi ngày cứ đối mặt với chúng nó thì thần kinh sẽ không chịu nổi, còn chưa kể đến chuyện nghiên cứu suốt mấy chục năm mà không ra kết quả a! Cộng thêm vấn đề lai giống 3D mặt cầu đã tồn tại từ nhiều thế kỷ trước chứ đừng nói là Goldbach đã từng nói: không biết đã có biết bao nhiêu người dùng hết cả đời mình để chú tâm vào việc nghiên cứu nhưng đến khi ૮ɦếƭ lại vẫn không thể kích khởi được mặt nước dù chỉ là nửa điểm gợn sóng? Nhân loại sống trăm năm đối với vũ trụ vô cùng vô tận mà nói thì chỉ được coi là quá ngắn quá ngắn, muốn học hỏi thì trước tiên là phải đối xử tốt với bản thân một chút, ít nhất thì cũng có thể tìm được chút ít thành tựu ở trong nỗi suy sụp che trời lấp đất.”
“Tôi không hiểu lắm!” Kiều Kiều thành thật trả lời.
“Không cần hiểu quá nhiều.” Chu Viễn Xuyên cười rộ lên. “Hiểu càng nhiều thì liền sẽ thêm phát hiện bản thân mình vô tri, tri thức là thuốc phiện, càng tìm tòi thì khả năng bị nghiện sẽ càng lớn.”
“Vậy anh còn có thể dừng lại sao?”
“Tôi đang chờ đợi có thứ gì đó đủ để khiến tôi dừng lại, nếu không thì tôi sẽ càng lún càng sâu.” Anh ngừng lại một chút xong bất đắc dĩ bổ sung. "Chỉ có điều là tôi cũng sẽ không để bụng nhiều về vấn đề này, nếu tôi yêu một người nào đó thì chắc chắn đó cũng chỉ là yêu một chút hoặc chỉ là sợ ngay cả khả năng này cũng sẽ không có. Tôi luôn có thói quen suy nghĩ quá nhiều.”
“Vậy người bị anh yêu thật sự là quá bất hạnh…” Kiều Kiều cảm thán.
(Chị chứ ai nữa ==)
Chu Viễn Xuyên thấp giọng cười hai tiếng và không nói gì thêm.
Kỳ thật cũng không sao cả!
Yêu hay không yêu cũng đều chỉ là sự lựa chọn để ổn định thế hệ nhân loại tiếp theo mà thôi, mèo Schrodinger đã ૮ɦếƭ hay còn sống? Sáng hôm nay, bạn anh lúa mạch hay là khoai tím? Tôi yêu bạn hay không hoặc bạn có yêu tôi hay không? Mỗi một giây mỗi một phút tồn tại song song trong vũ trụ này, chúng ta đều sẽ phải đưa ra sự lựa chọn khác nhau.
Vậy cho nên mới luôn có một thế giới mang tên tôi yêu bạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc