Edit: Berry
Beta: Hương + Ami
Tóc còn chưa kịp khô thì Kiều Kiều đã nhanh chóng thu thập đồ vật để chuẩn bị rời đi. Cô lễ phép chảo tạm biệt đạo diễn và người chụp hình rồi gấp gáp cầm túi xách chạy vào thang máy đến đại sảnh của WAWA. Bây giờ đã là 5 giờ chiều, nếu không chạy nhanh đi đến trạm xe buýt thì cô sẽ bị trễ chuyễn xe buýt cuối cùng về chung cư nơi cô ở.
Nơi ở của Kiều Kiều là lầu 20, không biết tại sao những người thường xuyên lui tới nơi này hôm nay lại không có ai. Kiều Kiều liền thả lỏng người, cô thậm chí còn nhâm nhi câu hát. Kiều Kiều không phải không có giọng hát, chỉ là âm vực của cô hẹp nên không thể lên cao và cũng không thể hạ xuống thấp được. Khi cùng bạn bè đi hát KTV, Kiều Kiều luôn bị cười nhạo nhưng cô thực sự rất thích ca hát.
Cô vừa nhâm nhi câu hát vừa nhìn thang máy chuyển từ tầng trệt lên trên. Cô ưỡn иgự¢ trước gương thang máy và tưởng tượng mình đang cầm micro mà hát, hát đến âm cao tám độ, đến khi hạ thấp giọng liền điều khiển giọng nói.
Cô tự do đặt âm thanh mà không thèm để ý, hát xong còn làm ra tư thế khom lưng như chào khán giả, thang máy "đinh" một tiếng dừng ở tầng 10, Kiều Kiều vẫn còn giữ nguyên tư thế khom lưng không nhúc nhích. Cô nhìn theo hướng của mình thì đột nhiên thấy xuất hiện một đôi giày da.
Kiều Kiều cảm giác toàn thân mình như bị ai đó thiêu đốt.
Ngưng hoạt động một vài giây, Kiều Kiều vội vàng làm ra tư thế mình đang ngồi xổm xuống để buộc dây giày nhưng kết quả lại làm cô xấu hổ và giận dữ khi phát hiện bản thân mình hôm nay đi đôi giày ủng che mấy ngón chân. Cô không còn cách nào khác là phải làm ra tư thế đang kéo ống quần.
Đối phương bước tới đứng ở bên cạnh Kiều Kiều, sau đó duỗi tay bấm thang máy dừng ở tầng trệt và không quan tâm đến thái độ quẫn bách của cô.
Người này thật phong độ....
Trong lòng Kiều Kiều yên lặng suy nghĩ, sau đó lại duỗi tay đem áo choàng che hết nửa khuôn mặt của mình.
Nhưng đối phương cũng không thèm quan tâm hay quay đầu lại nhìn cô, anh ta chỉ đứng yên và không có động tác nào..Kiều Kiều bắt đầu tò mò mà nhìn anh ta, cô bắt đầu nhìn trong kính thang máy trộm liếc anh ta thì phát hiện anh ta trông rất quen.
Kiều Kiều cau mày suy nghĩ xem mình đã gặp anh ta ở đâu nhưng chợt giật mình phát hiện trong studio hôm đó Tần Thụy Thành quay chụp có sự xuất hiện người đàn ông này.
Hình như là Chu Viễn Xuyên, mong là cô không nhớ sai.
Kiều Kiều lại lén nhìn anh ta từ trên xuống dưới, chính xác, đúng là anh ta, lúc đó cách khá xa nên cô không thấy rõ lắm nhưng bây giờ nhìn từ trên xuống dưới thì xác thực đúng là anh ta. Ngày hôm đó, anh ta mặc chiếc áo khoác đen nhìn giống như sinh viên thời dân quốc loạn lạc nhưng hôm nay lại thay đổi mặc một thân hiện đại, cô thiếu chút nữa không nhận ra.
Cô nhìn cẩn thận trong gương phản chiếu của thang mái để ngắm Chu Viễn Xuyên. Ánh mắt của cô thật sự quá mãnh liệt, Chu Viên Xuyên có muốn giả vờ như không thấy cũng không được. Vậy nên anh ta liền hơi hơi nghiêng đầu và bắt gặp trực tiếp được ánh mắt mãnh liệt của Kiều Kiều.
Kiều Kiều lại tiếp tục giở trò cũ ra, cô nhanh chóng chuyển hướng nhìn lên trần thang máy. Chu Viễn Xuyên cười khẽ, anh đã sớm nhìn ra động tác của Kiều Kiều nhưng Kiều Kiều giả vờ không có quan hệ gì nên anh cũng chỉ xem cô là người qua đường. Anh cười cười rồi cho qua, từ trước cho đến nay, anh luôn luôn đối xử ôn hòa đối với người xung quanh.
Sau đó, Kiều Kiều liền không kiêng dè gì mà tiếp tục đánh giá anh.
... Anh mặc áo quần hiện đại cũng thật đẹp trai, tạo cảm giác một chút thư sinh và nhiều cơ trí... Chân cũng dài, làn da anh ta cũng thật trắng! Không biết anh ta có tự giặt quần áo của bản thân không? Chắc chắn là không rồi, nếu có giặt tay thì cũng không có tinh tế được như vậy.... Nhưng quần lót của anh ta thì sao giờ?? Anh ta sẽ tự mình giặt ҨЦầЛ ŁóŤ sao??
Vấn đề này Kiều Kiều tự hỏi bản thân, chắc chắn là sẽ giặt ҨЦầЛ ŁóŤ, cơ mà anh ta không giặt thì ai giặt??
"Đing!" Thang máy dừng ở tầng trệt, Chu Viễn Xuyên bước ra ngoài, anh ta muốn đi làm chuyện gì đó nên có vẻ hơi vội vàng, Kiều Kiều đi theo phía sau bước ra thang máy, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về vấn đề ai sẽ giặt ҨЦầЛ ŁóŤ cho anh ta đây.
Đến khi cô bước tới đại sảnh to lớn thì mới suy nghĩ ra vấn đề. Anh ta đóng phim rất tốt nên chắc chắn có rất nhiều tiền, anh ta có thể mua một đống ҨЦầЛ ŁóŤ về mặc một lần rồi ném, như vậy cũng đỡ tốn sức.
Suy nghĩ ra vấn đề, Kiều Kiều không tự chủ được mà mỉm cười. Lúc nãy, cô hơi bực mình bởi vì chuyện của Lương Quý Trạch nhưng bây giờ lại cảm thấy tốt hơn được một chút. Khi cô chuẩn bị đi về phía trước thì lại nhìn thấy được một tấm gương cảm ứng 6m to lớn. Tấm gương cảm ứng này rất to nên Kiều Kiều có thể nhìn thấy sớm trước đó nhưng do cô còn đang bận mải mê suy nghĩ cái vấn đề đó nên không thấy thôi. Nhìn vào tấm gương cảm ứng này lại thấy nó đổi màu, chữ đen đỏ lóe lên làm Kiều Kiều chú ý.
Cô lui về phía sau vài bước, kinh ngạc và cảm thán nhìn lên cái gương cảm ứng cao ngất ngưỡng.
Thì ra.... Bảng xếp hạng trong truyền thuyết của WAWA là như thế này....
Kiều Kiều biết trong WAWA có bảng xếp hạng nhưng thứ tự xếp hạng nam nữ diễn viên đều dựa trên quy tắc doanh số tự động tiến hành xếp hạng, mỗi ngày nó đều được cập nhật và thay đổi liên tục.
Lúc vừa mới vào công ty thì cô đã từng nghe thấy qua bảng xếp hạng này. Khán giả còn cấp cho tấm bảng này một cái tên là "Vạn Hoa danh sĩ lục". Kiều Kiều không bao giờ đi dạo tới đây nhưng hiện tại lại ngoài ý muốn thấy được.
Bảng chia là 2 bảng xếp hạng bên nam và nữ, bên nam chỉ chiếm có 6 mục hạng nhất, 6 mục còn lại thuộc về bên nữ. Bên bảng nữ đều điểm danh những tên tuổi của các nữ diễn viên mới, còn nam diễn viên thì không hề thay đổi mà vẫn là những cái tên giống như cũ. Cái tên "Giản Bạch Du" hiện lên, Kiều Kiều liền nhìn thấy. Diễn viên xếp đầu bảng Kiều Kiều không quen biết, chắc đều là dùng nghệ danh.
Kiều Kiều nhìn thấy Giản Bạch Du liền đảo qua danh sách thì thấy tên của Chu Viễn Xuyên cùng với Tần Thụy Thành. Bảng xếp hạng nam hình như có chỗ thiếu, tuy 6 mục hạng nhất nhưng còn để lại không ít chỗ trống ở trang 1, tổng cộng có 30 người xếp sau sau. Nhìn lên phía trước thì có thể thấy đi kèm theo tên của diễn viên là tổng doanh số tác phẩm đạt được. Kiều Kiều đứng so sánh Chu Viễn Xuyên với Giản Bạch Du xong âm thầm cảm thán. Doanh số Giản Bạch Du thu về quá kinh khủng, anh ta bỏ lại những người phía sau một khoảng cách khá lớn.
Tác phẩm trên thương trường của Giản Bạch Du rất khó mua, vừa ra mắt là đã được bán hết sạch, thậm chí còn có rất nhiều người nhà giàu bỏ một số tiền lớn như cỏ rác để mua tác phẩm của anh ta về độc hưởng 1 mình. Anh ta quả thực đúng là huyền thoại và là nhân vật AV nổi danh.
Kiều Kiều chưa bao giờ mua được tác phẩm của anh ta và tất nhiên là cô cũng không biết Giản Bạch Du trông như thế nào nhưng cô từng nghe Tống Kỳ Ngôn nói qua rằng anh ta có huyết thống phức tạp. Giản Bạch Du là con lai Bồ Đào Nha nên Kiều Kiều liền đoán anh ta có ngoại hình rất đẹp.
Nhưng cũng rất là lạ, tác phẩm của Giản Bạch Dụ một mùa chỉ ra 1 lần, tuy rằng không nhiều nhưng cũng không tính là ít. Nhưng có điều chưa từng nghe qua có nữ diễn viên nào được đóng cùng anh ta, chằng lẽ anh ta có kí hợp đồng với công ty khác hay sao??
Kiều Kiều lại nhìn xuống bảng xếp hạng xem có thể tìm được tên mình hay không. Ở WAWA, diễn viên nữ không có 1000 người thì cũng có 800 nhưng bảng xếp hạng nhiều nhất chỉ có thể đề tên 400 diễn viên mà thôi! Đây thật sự là đánh vào " năng lực giám định nghiệp vụ".
Kiều Kiều bắt đầu chột dạ tìm từ số 400 lên phía trên. Tìm lên hạng 380 nhưng vẫn không thấy tên mình, cô liền chán nản và suy nghĩ chắc tên mình xếp sau 400.
Nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định mà tiếp tục dò xét. Từ hạng 400 đến hạng nhất không có ai họ Kiều.
Nhìn xong, cô cảm giác cả thế giới như sụp đổ.
Kiều Kiều cảm thấy chân mình trở nên nặng nhọc. Nhìn bảng này xong, cô thở dài xoay người đi ra ngoài. Hiện tại, cô không còn có cảm giác muốn đuổi kịp chuyến xe cuối cùng và cũng không muốn ăn gì cả. Cô cứ lê thê như vậy đi về nhà.
Cô cảm thấy bản thân đã rất nổ lực, không phải cũng có vài bộ tác phẩm nổi tiếng sao??? Tuy có quay thiếu chút dáng người và khuôn mặt, nội dung cũng không phải xuất sắc nhưng Kiều Kiều luôn cố gắng hòa mình vào cốt truyện. Mỗi lần muốn diễn tốt, cô đều phải đi tìm một chút cảm giác. Vì muốn diễn tốt cảnh học sinh bị cưỡng gian mà cô cố ý đi lục lọi sách "tâm lý bị tổn thương".
Kiều Kiều luôn cảm thấy mình phải là người đầu tiên diễn được, sau đó mới tới phần tác giả.
Cô thở dài, cảm giác bỏ ra 2 năm nỗ lực bỗng chốc tan thành bọt nước. Nỗ lực 2 năm mà không lọt vào được hạng 400, không thể nào không làm thất vọng Tống Đạo diễn vẫn luôn quan tâm cô a?
Nhắc tới Tống Kỳ Ngôn, Kiều Kiều càng uể oái, không bao giờ Tống Đạo nhắc trước mặc mình bảng xếp hangn luôn làm Kiều Kiều luôn tin tưởng mình nhất định ở hạng 300....
Kiều Kiều đi ra khỏi cổng lớn của WAWA, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Vào mùa thu nên trời tối sớm, bầu trời bắt đầu sáng tròn vo như một dấu vết khó phai ở trên trời và tô đậm đám mây xung quanh thành đỏ rực.
Cô lấy di dộng ra tìm bạn bè để trò chuyện, cực khổ tìm từ trên xuống dưới mà vẫn không tìm ra được một cái tên nào. Kiều Kiều không thích xã giao, nếu có bạn bè thì cũng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng đến bây giờ thì cũng đã xa nhau, người nam kẻ bắc, tìm bạn bè khác Kiều Kiều lại cảm thấy mình đi phiền người khác, vì thế nhìn thêm một chút xong cô lại buông điện thoại xuống.
Hay là mình dứt khoát đổi nghề đi....
Tất nhiên cái ý niệm đó chỉ lóe lên vài giây ngắn ngũi rồi Kiều Kiều liền bác bỏ. Không thể được! Cô chỉ mới làm được 2 năm thôi mà, công ty WAWA lớn như thế, để lọt vào 400 thì cũng phải xem sự may mắn và thực lực. Cô không thể vì cái bảng xếp hạng này mà suy sụp tinh thần được. Cô không có được điều kiện xuất sắc nên cô sẽ cố gắng nỗ lực. Chẳng lẽ cả đời này cô không lọt vào được top 400 hay sao?
Trái tim Kiều Kiều xoay chuyển nhanh chóng, cô tự cổ vũ tinh thần cho bản thân.
Mới 2 năm thôi mà, thời gian còn dài.
Kiều Kiều nắm chặt lòng bàn tay, sắp tới phải đóng nhiều một chút, không được ham chơi và muốn ngủ nướng mà làm mất công việc, phải nhìn lại bản thân diễn như thế nào, việc gì không thể làm cũng đều phải tập làm được. Tuy kịch bản Tống Đạo diễn đưa cho cô hơn phân nửa là do anh ta tự chọn nhưng cũng rất phù hợp với khả năng của cô.
Ừ.....vấn đề này ngày mai đi tìm Tống Đạo thương lượng một chút để tìm hiểu xem mình đi con đường nào mới tốt.
Quyết định xong, Kiều Kiều liền lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kỳ Ngôn. Kiều Kiều đã lường trước được khả năng anh ta đang họp ở công ty nhưng không ngờ rằng anh ta liền bắt máy.
"Ân?"
Một tiếng nghi vấn vang lên, giọng nói của đối phương rất dễ nghe, không bị điện thoại phá hư. Thanh âm phát ra từ đầu bên kia làm Kiều Kiều mỗi lần nghe xong đều phải đứng thằng người.
"Chuyện là... Tống Đạo diễn, tôi muốn hỏi anh ngày mai có rảnh không? Tôi với anh cùng thương lượng một chút về chuyện thay đổi phong cách...." Kiều Kiều nói xong không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Tuy rằng Tống Kỳ Ngôn là người phụ trách của cô, cô và anh làm việc cũng được 2 năm rồi nhưng mỗi lần đối mặt với anh, Kiều Kiều lại không tự chủ được mà khẩn trương.
"Ngày mai tôi không rảnh." Tống Kỳ Ngôn trả lời rất nhanh nhưng lại có tiếng lật giấy truyền ra, hình như anh ta đang bận làm việc.
"Ách....Vậy... Vậy khi nào anh rảnh?
"Bây giờ cô có thể tới công ty không? Tôi có thể gặp cô."
Kiều Kiều thụ sủng nhược kinh.
"Không quấy rầy thật sao? Kỳ thật chuyện này cũng không vội lắm...."
"Cô chờ tôi, khoảng...." Anh dừng lại một chút nhìn qua đồng hồ. "20" sau tôi sẽ đến, đối diện ở công ty có quán cà phê, cô có thể ngồi đó chờ tôi một chút chứ?"
"Được....Ok...."
Kiều Kiều nhấn kết thúc cuộc nói chuyện, cả người có chút run rẩy, cô chưa bao giờ cùng Tống Kỳ Ngôn ở chung một chỗ ngoài công ty quá lâu, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Kiều Kiều thật sự có chút thích Tống Kỳ Ngôn, cô luôn thích loại đàn ông có chất lượng và ngoại hình, đi xe cùng tự nhiên mở cửa xe cho người khác, đi ăn tự động kéo ghế, hiểu được rất nhiều điều và tính cách ôn nhu. Kiều Kiều cũng biết những người đàn ông kiểu này đều đối xử với tất cả phụ nữ như nhau chứ không phải dành riêng cho ai đó.
Bởi vì trong mắt bọn họ, phụ nữ đều như nhau.
Chương 7: Không phải đóng kiểm tra quay chụpKiều Kiều kêu 1 ly ca cao nóng, còn chưa uống xong thì Tống Kỳ Ngôn đã đến.
Anh luôn thích lái chiếc xe màu xám nhạt, "tia chớp" chạy nhanh như bồ câu di chuyển vững vàng từ con đường quốc lộ kéo dài ra, rất kỳ lạ khi "tia chớp" lại sử dụng từ ‘ vững vàng’ mà diễn tả nhưng mỗi lần Tống Kỳ Ngôn lái chiếc xe này thì hình ảnh đó luôn hiện lên trong đầu của Kiều Kiều.
Kiều Kiều đứng lên khỏi chỗ ngồi, cô gõ gõ vào tấm kính kế bên chỗ ngồi gây ra tiếng động khiến cho đối phương chú ý, chiếc xe màu xám dừng lại tại quán cà phê, đối phương hạ cửa sổ xe xuống ý bảo Kiều Kiều lên xe.
Kiều Kiều vui vẻ chạy tới.
Tuy nhiên, khi nãy lúc đứng trước cửa, cô đã chỉn chuh lại bộ dạng của mình thì phát hiện ra hôm nay mình đeo vòng cổ, cô nhanh chóng lung túng tháo mó xuống cho vào trong túi.
Tống Kỳ Ngôn mang một cái kính màu trà, tay để lên thành cửa sổ xe, thần thái nhu hòa chìm chìm vào màu sắc của nắng chiều, anh nhìn Kiều Kiều chằm chằm đến nỗi khiến cô hốt hoảng.
“Đợi lâu không?” Tống Kỳ Ngôn mở cửa xe ra, sau đó bước lên mới khởi động xe, anh hơi nghiêng đầu nhìn Kiều Kiều, giấu ở sâu đôi mắt kính là môt ánh mắt thâm tình, “Hôm nay công ty mở cuộc họp.”
“Không lâu lắm!” Kiều Kiều nhanh chóng nói: “Tôi còn chưa uống xong ly ca cao mình kêu, Tống đạo diễn rất bận việc sao, tôi thì không có việc gì quan trọng.”
“Ừ.” Anh lên tiếng, xong không nói chuyện nữa mà hết sức tập trung lái xe.
Trong xe không biết có mùi hương gì mà hương thơm lan tỏa khắp xe và đọng lại quanh chóp mũi Kiều Kiều. Hương thơm trong không khí giống như giọt sương lạnh rơi xuống quanh năm, cứ tuần hoàn mà hòa hợp trêu trọc thần kinh con người
“….Chúng ta đang đi đâu vậy?” Kiều Kiều im lặng lâu xong lại nhịn không được mà mở miệng bởi vì cô phát hiện đường này ngược hướng về nhà mình và cũng không giống đường tới công ty.
“Tới nhà tôi!” Tống Kỳ Ngôn nhìn thằng cô rồi phun ra những lời ngọc ngà.
“Chuyện này thật sự không quan trọng lắm đâu Tống Đạo diễn!” Kiều Kiều sợ tới mức vội vàng xua tay. “Hôm nay hẹn gặp mặt là bởi vì việc thay đổi phong cách thôi!”
“Đi thôi!”
“Nha…. Không bằng tìm một chỗ ăn cớm trước đi!”
“Tới nhà tôi ăn!"
“Tôi không thể không biết xấu hổ mà tới nhà anh ăn được, với lại giờ chuẩn bị cũng không kịp!”
“Tôi sẽ gọi cơm hộp.”
Kiều Kiều thất bại hoàn toàn.
Cô một câu cũng không nói lại được. Kiều Kiều tự nhiên đỏ mặt, cô che lại gương mặt đang nóng lên của mình rồi gắt gao dựa lưng vào ghế như không có việc gì xảy ra nhưng bên trong trái tim lại vui vẻ đến nỗi muốn nhảy cẩng lên.
Kiều Kiều nghĩ thầm, cô quả thật không có một tý tiền đồ.
Cũng không trách cô được nha, cô đi theo Tống Kỳ Ngôn đã 2 năm, Tống Kỳ Ngôn không lớn hơn cô bao nhiêu nhưng Kiều Kiều thật sự rất kính nể anh, Tống Kỳ Ngôn một khi làm việc thì rất nghiêm túc cộng thêm một chút nghiêm chỉnh, anh rất có sự sáng tạo, rất có năng lực đem kịch bản chuyển hóa thần kỳ, có nhiều lúc vì cảm thấy kịch bản vô vị nên anh mới động tay chân chỉnh sửa một chút.
Kiều Kiều nổi tiếng một phần là do kịch bản đều qua tay Tống Kỳ Ngôn sửa lại, anh không hề phiền hà mà giảng giải cho Kiều Kiều vấn đề nào mà cô không hiểu, dù có sử dụng cơ thể để biểu đạt nhưng để hiểu biết hành động thì phải luyện tập, nhiều khi cô còn tưởng rằng Tống Kỳ Ngôn mới là diễn viên thực lực, anh thật sự có rất nhiều kinh nghiệm phong phú.
“Đang suy nghĩ cái gì? Trong xe nóng không?”
Tống Kỳ Ngôn nhìn qua Kiều Kiều, thấy cô vẫn duy trì động tác không nhúc nhích nên liền duỗi tay mở điều hòa số lớn hơn.
“Không phải.” Kiều Kiều bừng tỉnh, “Nhà Tống Đạo diễn rất xa sao?”
“Sắp tới rồi!”
Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi, đã không còn nhìn thấy trung tâm thành phố nữa,mà thay vào đó là những hàng cây xanh, con đường cũng trở nên sạch sẽ hơn, phía trước con đường chuẩn bị hiện ra 1 ngôi biệt thư bị che dấu bởi hai hàng dâu tây.
Đày là nhà của Tống Đạo diễn sao?
“Ngồi đi.” Mới mở cửa ra, anh liền ϲởí áօ ngoài ra rồi treo lên giá áo, anh vừa tháo cà vạt vừa bảo Kiều Kiều ngồi xuống sô pha.
“Lát nữa người ta mới giao cơm hộp đến, tôi sợ cô bị đói.”
Sự chú ý của Kiều Kiều đã bị đồ trang trí trên bàn hấp dẫn, nhà Tống Kỳ Ngôn không giống dự đoán ban đầu của Kiều Kiều. Cô cứ nghĩ nhà anh sẽ được bày biện những món đồ xa xỉ nhưng không ngờ rằng lại là sự giản lược và sạch sẽ hợp với khí chất của anh, tạo cảm giác có chút lạnh lẽo, nhà anh còn có những hồ cá cảnh tăng thêm ít nhiều không khí tươi mát.
“Hả?”Kiều Kiều nhìn lên, cô nghe không rõ.
Tống Kỳ Ngôn tháo cà vạt ra, anh ϲởí áօ sơ mi, đầu ngón tay của anh chuyển động như 2 viên thiên thạch, ánh đèn chiếu xuống hiện ra ánh sáng màu xanh.
“Cô ૮ởเ φµầɳ áo ra đi” Anh vứt áo lên trên bàn, lời nói ít ỏi nhưng có rất nhiều ý nghĩ.
!!!
Chuyện gì đang xảy ra? Kiều Kiều cảm giác có giọt mồ hôi đang chảy xuống, quy tắc ngầm cô mong đời từ lâu bây giờ mới tới sao?
“Ngẩn người cái gì?” Tống Kỳ Ngôn dừng lại. “ Không ૮ởเ φµầɳ áo thì sao tôi có thể đánh giá cô?”
Kiều Kiều xấu hổ đứng lên, cô cảm thấy mình thật sự quá xấu xa.
Cô đã Tʀầռ tʀʊồռɢ trước mặt Tống Kỳ Ngôn không biết bao nhiêu lần nhưng bây giờ cởi đồ ra trước mặt anh, cô vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng, cô lề mề ૮ởเ φµầɳ lót ra. Tống Kỳ Ngôn ngồi trên ghế sô pha nhìn không chớp mắt, không biết anh định nhìn đến khi nào.
Anh về phòng thay một bộ đồ mặc ở nhà, một bộ màu xám có kiểu dáng bình thường nhưng khi anh mặc vào lại rất có sức hút, đặc biệt là dáng ngồi bắt chéo chân làm Kiều Kiều cảm giác mình lộ hết, da thịt lộ ở bên ngoài chịu không nổi mà bắt đầu ửng hồng, cô bối rối lấy hai cánh tay khó khăn che hai đầu v* trước иgự¢.
“Bỏ tay xuống, đi qua chỗ tôi!” Anh bình tĩnh ra lệnh.
Kiều Kiều đành buông tay xuống rồi chậm rãi bước tới chỗ anh, cô thầm phỉ nhổ bản thân làm ra vẻ, có chỗ nào trên thân thể cô mà Tống Kỳ Ngôn chưa xem đâu, bây giờ không phải cởi đồ mà là nhờ người ta nhận xét, cô ở chỗ này thẹn thùng làm cái gì?
Nhà Tống Kỳ Ngôn trải thảm mịn, Kiều Kiều đi lên thảm, hơi ấm từ lòng bàn chân truyền lên khắp toàn thân.
“Eo rất nhỏ.” Tống Kỳ Ngôn duỗi tay sờ eo Kiều Kiều,bởi tay anh thường xuyên dùng 乃út nên đốt ngón tay có vết chai, anh dùng lực một chút mới có cảm giác đó
“௱ôЛƓ rất căng mịn.” Tống Kỳ Ngôn chầm chậm sờ theo đường thắt lưng cong xuống đến ௱ôЛƓ Kiều Kiều. Kiều Kiều không nhịn được mà run rẩy, mỗi một chỗ bị Tống Kỳ Ngôn sờ qua đều có cảm giác như bị cháy bỏng.
Trời ạ, chỉ là sờ thôi mà!
“Ừ! иgự¢ có một chút nhỏ.” Một tay vịn lên sô pha một tay phủ lên bộ иgự¢ nhỏ nhắn của Kiều Kiều. Cả người Kiều Kiều run lên, chân mềm muốn đứng cũng đứng không được, Tống Kỳ Ngôn duỗi tay nhẹ nhàng sờ tới và không tốn chút sức nào kéo Kiều Kiều vào trong lòng, cô ngã xuống trên đùi anh. Kiều Kiều còn chưa kịp đứng lên thì bộ иgự¢ bị bàn tay Tống Kỳ Ngôn hung hăng Ϧóþ nhẹ.
“Đừng….” Kiều Kiều cắm môi ՐêՈ Րỉ.
Suy nghĩ rất muốn làm aaaa.
“Cơ thể rất mềm mại.” Tống Kỳ Ngôn vuốt ve xong lầm bẩm, “Không biết mùi vị như thế nào?”
Kiều Kiều bắt đầu suy nghĩ lung tung, không đợi cô giãy giụa phản kháng, Tống Kỳ Ngôn liền tự nhiên cúi đầu và ngậm lấy ภú๓ שú nhỏ đang đứng thẳng ở trong không khí mà của cô.
“Tống... Tống Đạo diễn!” Giọng điệu phát ra của Kiều Kiều bị biến đổi, cô cúi đầu nhìn mái tóc màu nâu nhạt của Tống Kỳ Ngôn ở trước иgự¢ mình quét tới quét lui, hung tợn ʍúŧ một mồm to, sau đó đùa bỡn và mềm nhẹ Lเế๓ láק, ภú๓ שú dính nước miếng để lộ trong không khí làm lạnh run hết cả người, anh có chút thô ráp đưa lưỡi cọ qua cọ lại cho đến khi tiểu huyệt của Kiều Kiều “ào” một tiếng tràn ra thật nhiều mật dịch.
Kiều Kiều cắn môi, cô nhanh chóng kẹp chân lại và cố làm như không có gì để Tống Kỳ Ngôn không phát hiện.
“Mùi vị rất được!” Tống Kỳ Ngôn cuối cùng cũng buông tha cho tiểu ภú๓ שú đáng thương, anh ung dung dùng ngón tay xoa bên trái và bình luận không chút khách khí: “иgự¢ quá nhỏ, cô không thể phát dục lần thứ hai nên đi theo con đường gợi cảm là không được.”
Đừng... Đừng phân tích hương vị nữa Tống Đạo diễn, chúng ta không thể lập tức làm tiếp sao?
Trong đầu Kiều Kiều thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hòa muốn ℓàм тìин với Tống Kỳ Ngôn nhưng bây giờ Tống Kỳ Ngôn lại là người lãnh đạo trực tiếp kiêm người phụ trách của cô. Kiều Kiều cũng đã từng thấy anh đá nữ nghệ sĩ vượt quá khuôn phép ra khỏi WAWA.
“Banh chân ra, Kiều Kiều, tôi muốn nhìn bên trong.” Tống Kỳ Ngôn vỗ chân Kiều Kiều. Anh bảo cô banh ra để nhìn xem bên trong.
Nhưng banh chân nghĩa là không giấu được nữa…
Kiều Kiều khóc không ra nước mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy làm chuyện này rất ngại, không làm cũng không được, có cảm giác sắp kẹp không nổi rồi.
Dù sao lúc chảy nước cũng không thể giữ lại đượcm
Tất nhiên, chân chỉ mới banh 30 độ, trong ánh mắt không coi ai ra gì của Tống Kỳ Ngôn thì một dòng ∂ị¢н инầу đặc sệt chảy “ lách tách” xuống tấm thảm mềm mại.
Ánh mắt sáng của Tống Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm tiểu huyệt bị lộ, chất lỏng đem lông tóc thưa thớt dính một chút nước sáng bóng như buổi sáng sớm có những giọt sương.
Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều: “Không cần quay chụp kỳ kiểm tra sắp tới nữa, AV chỉ là nhìn bằng con mắt.”
Tống Kỳ Ngôn đứng lên, anh từ từ vén tay áo, quần áo ở nhà kéo rất dễ, Kiều Kiều không thấy phần dưới của anh. Cô bản năng có cảm giác rất nguy hiểm.
Ánh mắt anh lại lần nữa di chuyển trên người Kiều Kiều, cô chỉ mới chuyển động sang trái một chút thì cảm giác như mình đang dâng hiến thân thể. Kiều Kiều cảm thấy mọi chuyện không ổn, cô mặc kệ hành động đang suy diễn trong đầu mà chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
“Hư….” Tống Kỳ Ngôn chính xác nắm cổ chân Kiều Kiều rồi kéo cô vào trong lòng. Anh dường như ôn nhu hơn so với lúc kiểm tra. Tiểu huyệt đáng thương đang chảy chất lỏng của Kiều Kiều còn bị Tống Kỳ Ngôn kéo để lại trên bàn thủy tinh một bãi nước nhỏ.
“Tống Đạo diễn!” Kiều Kiều hét lên, côn th*t ¢ươиg ¢ứиg của anh cách một lớp quần để ở trước tiểu huyệt làm tiểu huyệt vui vẻ tuôn ra mật ngọt làm ướt lớp vải.
“Rất xin lỗi” Tống Kỳ Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cần cổ của Kiều Kiều, anh thành tâm thành ý giải thích. “ Lần này tôi muốn thử làm!”
Kiều Kiều chưa thấy Tống Kỳ Ngôn động tình bao giờ.
Diễn viên nam và nữ chính trước giờ quay AV đều nói chuyện trao đổi với nhau và cùng nhau ăn uống ở bên ngoài. Tất cả mọi người đều coi chuyện đó là việc đứng đắn nên không có gì ngại? Trong qua trình quay chụp, đạo diễn kêu làm cái gì thì diễn viên phải làm cái đó. Vì bọn họ là người chứ không phải đồ vật, hưng phấn thì ai chả có, đâu phải chưa ai từng thấy qua.
Bởi vậy lúc quay chụp AV, Kiều Kiều không cảm thấy có gì phải ngại, mọi người đều phải cởi hết đâu chỉ riêng cô, sướng cũng không phải một mình cô sướng. Lúc trước, ở công ty, Tần Thủy Thành luôn nói giỡn với Kiều Kiều là anh chơi cô thì bị Kiều Kiều khinh miệt nói: “Rõ ràng là tôi chơi anh!” nên anh không thể nào nói lại được
Nhưng nếu đem chuyện đó so sánh với chuyện này của Tống Kỳ Ngôn thì hoàn toàn khác nhau.
Tống Kỳ Ngôn vừa không phải diễn viên và vừa không phải là nhi*p ảnh gia. Tống Kỳ Ngôn thật sự “mười ngón tay không dính tình dục” mà chỉ là người quản lý nhân viên thôi, người khác không thể nào xem anh ta Tʀầռ tʀʊồռɢ. Kiều Kiều còn chưa bao giờ thấy anh ta ϲởí áօ sơ mi ra nhưng từ trên đầu tới chân của cô thì Tống Kỳ Ngôn đều đã xem qua không biết bao nhiêu lần, đó là chưa tính đến lúc quay phim, chỗ nào cần biên tập lại, cần phải cắt chỗ nào, tất cả mấy việc này đều do Tống Kỳ Ngôn chỉnh sửa.
Kiều Kiều nhìn Tống Kỳ Ngôn ăn mặc quần áo chỉnh tề ở trên người, trong lòng rất muốn làm anh nhưng lại cảm thấy bản thân bị thua thiệt.
Tống Kỳ Ngôn nhéo mắt cá chân của cô rồi ung dung đưa qua đưa lại và nhìn ngắm. Một khi người đàn ông nào đó đã ở một độ tuổi nhất định thì cũng có một số ham mê ở một chỗ nào đó của phụ nữ, bọn họ có thể tự kiên nhẫn chứ không còn giống mấy đứa nhóc con chỉ biết ૮ởเ φµầɳ gào lên và đi thẳng vào ℓàм тìин.
Tống Kỳ Ngôn còn rất trẻ nhưng lại biết vượt qua chuyện đó.
“Tôi đếm đến 3…” Tống Kỳ Ngôn buông chân Kiều Kiều ra, anh bực bội để côn th*t cách một lớp vải ma xát với tiểu huyệt của Kiều Kiều. Ai ngờ lại thấy trên lớp vãi bị ướt một mảng to, quy đầu của Tống Kỳ Ngôn giống như muốn chọc thẳng vào trong người Kiều Kiều. “Tôi đếm đến 3 cô không kêu dừng thì sau này không còn cơ hội nữa!”
“1.”
Trong lòng Kiều Kiều đang đấu tranh, cô nhìn thấy được Tống Kỳ Ngôn là thật lòng muốn cùng cô lên giường, cái kiểm tra chỉ là lý do, cái kế hoạch cởi đồ đưa đến tận cửa cô đã suy nghĩ trong đầu rất lâu rồi a!
Tuy Kiều Kiều thích Tống Kỳ Ngôn nhưng cô có chút suy tư. Cô không đoán ra suy nghĩ của Tống Kỳ Ngôn, vài phút trước khi ૮ởเ φµầɳ áo, cô và anh kiểm tra đơn giản chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Cô và anh đã làm việc chung được 2 năm. Lúc làm việc, cho dù Tống Kỳ Ngôn động tay động chân thì anh vẫn giữ một tý khoảng cách với Kiều Kiều.
Vì vậy Kiều Kiều rất sợ Tống Kỳ Ngôn chỉ có hứng thú nhất thời với cô, anh vẫn luôn như vây đối với một số diễn viên nữ khác hay sao? Có phải... Là cô cũng không có gì đặc biệt?
Tưởng tượng đến đây, Kiều Kiều lập tức chán nản, cảm xúc của cô rất nhanh thay đổi. Cô vẫn quyết định hay là thôi đi, cô thích anh nên được nhìn từ xa thì cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi chứ không thể để rơi vào hoàn cảnh không còn chút tình cảm gì với nhau!
Kiều Kiều thở dài. Cô định để đến tiếng thứ 3 rồi kêu dừng nhưng chưa kịp nói thì đã bị Tống Kỳ Ngôn duỗi tay che miệng lại.
Tay Tống Kỳ Ngôn có chút lạnh, so với bàn tay ấm áp của Tần Thụy Thành thì có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Anh che miệng Kiều Kiều rồi dùng một chút lực đè xuống.
“3!” Tống Kỳ Ngôn cười rất lương thiện. “Đã hết giờ, cô nói chậm.”
Kiều Kiều tức giận phát ra tiếng ưm ưm kháng nghị, cô không biết anh còn có bộ mặt vô lại này a! Không nói lý lẽ!
Tống Kỳ Ngôn quyết tâm đem hình tượng hai năm mình gầy dựng đập nát, anh vịn vai trái của Kiều Kiều rồi đè ép côn th*t với tiểu huyệt. Kiều Kiều đã quên phải chỉ trích Tống Kỳ Ngôn, cô gấp đến độ nhanh chóng lấy tay chống иgự¢ Tống Kỳ Ngôn, không cho anh muốn làm gì làm.
“Huhu…. Đừng!”
Cho cô xin, quần của Tống Kỳ Ngôn còn chưa cởi a! Chả nhẽ anh muốn cách một lớp vải đi vào bên trong đâu? Bên trong rất hẹp và mẫn cảm, không phải muốn ép ૮ɦếƭ cô chứ.
“Nhìn cô sợ như vậy, quy đầu đi vào cũng không ép ૮ɦếƭ cô.” Nhìn Kiều Kiều hoảng sợ, Tống Kỳ Ngôn cảm thấy rất buồn cười nhưng anh vẫn không dừng tay. Bàn tay không kiên nhẫn ૮ởเ φµầɳ xuống một chút, côn th*t lập tức bung ra khỏi quần, đỉnh đầu chảy ra một ít tính dịch. côn th*t đối diễn với miệng huyệt của Kiều Kiều, anh vẫn tiếp tục ma sát mà không chịu đi vào. Kiều Kiều bị hành động trêu chọc của anh làm cho thân thể giống như bị điện giật, anh rất giỏi kiềm chế bản thân.
Tống Kỳ Ngôn chưa đi vào mà Kiều Kiều đã cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi!
Cô ngượng ngùng xích mình lại gần anh rồi ra sức để tiểu huyệt như cố ý hay vô tính ʍúŧ vào quy đầu của anh. Tống Kỳ Ngôn khiến cô vứt hết những ý nghĩ như anh đang nghĩ gì, anh đã ngủ với bao nhiêu nữ diễn viên? Tống Kỳ Ngôn rất đẹp, không ngủ cùng anh thì phí.
“Sao lại không phản kháng? Không phải vừa nãy mới kêu ngừng lại sao?” Tống Kỳ Ngôn vừa cười vừa hôn lên mặt Kiều Kiều. Kiều Kiều vừa mới thả lỏng thân thể một chút thì Tống Kỳ Ngôn liền dùng tay đỡ côn th*t đâm thẳng vào trong thân thể cô.
Kỹ thuật của Tống Kỳ Ngôn rất cao siêu. Anh không làm Kiều Kiều đau chút nào, cô định kêu lên đau một chút thì lại bị khoái cảm chiếm lấy thân thể. Tống Kỳ Ngôn ghi hận hành động kêu dừng của Kiều Kiều nên động tác đâm ra thọc vào không chút cẩu thả, côn th*t hung hăng ma sát với điểm nhô lên trong cơ thể Kiều Kiều khiến cô đạt khoái cảm không nói nên lời.
Tuy đây là lần đầu anh quan hệ với Kiều Kiều nhưng vì mỗi ngày đều phải sửa lại phim cho cô và xem cô làm việc nên anh còn hiểu rõ thân thể của cô hơn cả cô chỉ với hai năm làm việc chung.
Vài cái thọc ra rút vào đều làm Kiều Kiều sung sướng đến nỗi ngón tay đều cong lại.
“Tống Đạo diễn…. Chậm, chậm một chút….”
Bởi vì quá sung sướng nên gương mặt của Kiều Kiều chuyển sang ửng hồng, cô không tự chủ được đung hai tay vịn lấy bả vai của Tống Kỳ Ngôn, mượn sức hạ xuống đúng thời điểm. Gân tay Tống Kỳ Ngôn đều hiện lên hết, anh dùng một tay đỡ eo Kiều Kiều, một tay khác lại xoa иgự¢ cô. Cũng không biết anh sử dụng bàn tay như thế nào mà khoái cảm cứ theo dây thần kinh chảy thẳng vào trong đầu cô.
Tống Kỳ Ngôn tràn đầy ác ý cắn cắn vành tai Kiều Kiều. “Mau kêu tên của tôi!”
Kỹ thuật của anh…. Không kém gì so với ma quỷ.
Trong đầu Kiều Kiều vừa hiện lên một ý niệm thì lại bị làm cho sướng đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc. Cô bị Tống Kỳ Ngôn trực tiếp bế từ trên bàn lên, hai chân cô vòng quanh kiện eo của Tống Kỳ Ngôn, tư thế này làm côn th*t dễ dàng tiến sâu vào trong thân thể của Kiều Kiều. Cứ mỗi lần vào lại sâu thêm một chút. Lặp đi lặp lại nhiềy lần như vậy khiến Kiều Kiều sung sướng đến mức chảy nước mắt ra. Rất lâu sau, cô mới được anh thả xuống trên giường lớn, Kiều Kiều muốn cầu xin tha thứ.
Cô hoàn toàn không thể so sánh việc quay chụp ℓàм тìин với tình cảnh hiện tại, cái nào thoải mái hơn!
Tống Kỳ Ngôn quỳ gối trên giường, anh không rời khỏi thân thể Kiều Kiều. côn th*t vẫn còn cắm một nửa ở trong tiểu huyệt, anh lập tức cởi hết quần áo vướng bận trên người ra. Vì đây là quần áo ở nhà nên vạt áo trước có hàng nút thắt. Tống Kỳ Ngôn vừa dùng một tay ấn Kiều Kiều xuống giường không cho cô di chuyển vừa dùng 1 tay tiếp tục cởi hàng nút thắt ra. Sau kgi cởi bỏ được hàng nút thắt, anh trực tiếp quẳng quần áo đi rồi lại đè lên thân thể Kiều Kiều.
иgự¢ Kiều Kiều bị anh tàn bạo xoa nhấn, nhũ thịt tròn trịa lại bị ép thành nhiều hình dạng khác nhau. Kiều Kiều không thể làm ra hành động gì khác, cô cảm thấy hạ thân bị côn th*t khai thác càng thêm tàn nhẫn. Ra vào ma sát và va chạm trái phải. Tống Kỳ Ngôn hoàn toàn trói chặt cô lại, anh bừa bãi quậy phá toàn thân cô. Kiều Kiều tập trung cao độ, thần kinh đều đang la hét.
“Ân...” Tống Kỳ Ngôn cũng sướng đến không chịu nỗi, tiểu huyệt của Kiều Kiều vừa ép chặt lại vừa trơn bóng như anh dự đoán làm người ta hận không thể ૮ɦếƭ ở trong đó.
Tồng Kỳ Ngôn đè thấp giọng ép Kiều Kiều: “Kêu tên tôi!”
Kiều Kiều không hề có cốt khí, cô lập tức ngoan ngãn nói: “ Kỳ Ngôn…. Chậm, chậm một chút!”
Cô bị Tống Kỳ Ngôn ép trên giường, d*m thủy dưới thân chảy ròng ròng, lực ở eo của Tống Kỳ Ngôn mạnh kinh người, côn th*t đảo qua đảo lại tại chỗ mẫn cảm của Kiều Kiều. Kiều Kiều có cảm giác bụng cô sắp bị đâm rách.
“Muốn chơi cô mãi thôi!” Tống Kỳ Ngôn cười khẽ. Anh vẫn cố duy trì một chút tỉnh táo trong khi ℓàм тìин. côn th*t rong ruổi ra vào trong thân thể Kiều Kiều. Anh cắn cằm Kiều Kiều, dùng răng cửa ngậm một tầng da của cô. “ Cô rất biết quyến rũ người khác!”
“Đừng…. Đau…..” Kiều Kiều nghiêng đầu, vừa mới tránh đi một ít thì anh lại trực tiếp cắn môi cô.
Tống Kỳ Ngôn hôn cô.
Môi anh còn mềm mại hơn cả cô nhưng lại lạnh lẽo hơn, không có một chút ấm áp.
Sau đó, Tống Kỳ Ngôn tàn nhẫn đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong thân thể Kiều Kiều, côn th*t hung ác xé ra tầng thịt sâu nhất trong cô, quy đầu cường ngạnh đâm sâu vào cửa țử çɥñğ nho nhỏ kéo theo một dòng nước bóng láng. Cái cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng này ập tới, Kiều Kiều trợn đôi mắt.
“Đừng, Kỳ Ngôn!” Kiều Kiều luống cuống, anh chưa mang đồ bảo hộ a!
“Suỵt…..” Tống Kỳ Ngôn dùng ngón trỏ đè lên môi Kiều Kiều. “ Không bắn vào bên trong đâu, tôi muốn chào hỏi Tiểu Kiều một tý.”
Cửa huyệt bị khai phá, Kiều Kiều cảm giác mình sắp biến thành một cây cung nhỏ nhỏ bị kéo trên dây, càng banh càng nhỏ, càng banh càng chặt, một hành động của Tống Kỳ Ngôn như biến thành cây cung làm Kiều Kiều vẫn duy trì cảm giác vừa thống khổ vừa khoái cảm ở tận sâu bên trong.
Bên trong Kiểu Kiều làm anh rất sung sướng. Anh thở hỗn hển đâm thật mạnh vào sâu bên trong, anh rút ra một chút rồi lại thọc sâu vào, quy đầu vẫn ra ra vào vào cửa huyệt nhỏ bé. Kiều Kiều gắng gượng cong mình lại trở về như cũ, thân thể run rẩy run không ngừng, cô chỉ biết khóc nức nở.
Cực, cực hạn.
Cô ôm cổ Tống Kỳ Ngôn rồi hung hăng cắn chặt miệng, hai hàm răng ᴆụng vào nhau vang lên tiếng vang nằng nề, hơi thở của hai người như muốn nổ tung. Tống Kỳ Ngôn bất ngờ rút côn th*t ra rồi bắn, lúc đi ra mang theo một dòng nước trắng ᴆục.
“….Shit!”
иgự¢ Tống Kỳ Ngôn kịch liệt phập phồng, anh đè trên người Kiều Kiều, mắt khép hờ lại chìm đắm trong dư vị khoái cảm kia và nhỏ giọng mắng thầm một câu.
Tống Kỳ Ngôn luôn luôn không nói lời thô tục, cảnh này đúng là rất hiểm thấy nha!