Áo Mũ Chỉnh Tề - Chương 67

Tác giả: Độc Độc

Cố Thùy Vũ không tham gia bữa tiệc mà để cho thị trưởng cùng phó thị trưởng tới thiết đãi, còn anh đi xe về nhà, nhưng ngạc nhiên là Thương Tịnh vẫn chưa về, vừa rồi lúc gọi điện không phải cô bảo đã tan làm rồi sao? Anh đoán giờ cô cũng phải về tới nhà rồi chứ, cô cũng không gọi cho anh, anh bật điều hòa phòng khách rồi nằm lên ghế sofa ở phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhắm mắt chưa được bao lâu thì điện thoại vang lên, Cố Thùy Vũ cầm lên nhìn, đó là số từ Bắc Kinh. Một tia u ám thoáng lóe qua đôi mắt anh, anhtừ tốn nhấc máy
"Ái chà, Bí thư Cố" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói biếng nhác của Đường Học Chính
Tên nhóc này, không phải nó đặt máy nghe lén ở phòng làm việc của anh đấy chứ? Đột nhiên, Cố Thùy Vũ thấy nghi ngờ, "Có chuyện gì sao, Đường tổng?"
Đối phương khẽ cười, "Cũng không có gì cả, chỉ là muốn hỏi thăm xem gần đây anh và chị dâu sống tốt không ấy mà"
"Tôi ly hôn rất lâu rồi"
"Ấy, anh không biết em đang nói về ai ư?" Đường Học Chính cười xấu xa, "Anh ra sức không chịu khuất phục, gây chiến với người nhà khiến kẻ ngu si nhất cũng biết tới màn anh hùng khó qua ải mỹ nhân đấy"
.. Nó, chửi anh, hay là, khen anh?
"Sao, đề nghị lần trước của em, anh thấy ưng không?"
"Thằng nhóc này, có gan đấy" Cố Thùy Vũ hừ một tiếng, ngồi dậy. Trong lòng hai người đều rõ, đây không phải một cuộc mua bán. Nếu anh đồng ý thì bố già nhà anh chắc tức ૮ɦếƭ mất.
"Chỉ là việc mang tính chất cá nhân thôi, không liên quan tới doanh nghiệp đâu" Đường Học Chính giải thích vu vơ, "Vả lại, em thấy tình hình bây giờ khá nghiêm trọng, không thể để chị dâu phải tủi thân được"
"Cô ấy sao lại tủi thân được, cậu sắp thành diễn viên chuyên nghiệp được rồi đấy, có khi phải mời cậu tới dạy vài buổi nhỉ"
"Anh trai, đừng đùa, anh trời sinh làm lãnh đạo rồi, bọn em về sau còn phải nương tựa vào anh để sống qua ngày đấy nhé"
Cố Thùy Vũ nhấc chân gác lên bàn trà, im lặng một lát rồi mới nói, "Để tôi nghĩ đã"
"Đương nhiên đương nhiên, nhưng anh đừng nghĩ nó là một món nợ nhân tình, không thì sẽ thành gánh nặng tâm lý đấy" Lời nói của anh chàng nghe có vẻ xuôi tai
"Cậu yên tâm, anh trai cậu không phải loại người đó, vài ngày trước anh chợt nổi hứng muốn giúp một người bạn vào Viện Kiểm Sát, về sau mới biết vô tình lại làm người của các cậu bị đánh trượt, chuyện này làm anh vẫn còn thấy hổ thẹn đây, sao, có cần anh giới thiệu người bạn này với cậu không?"
Mẹ kiếp. Biết ngay là anh ta mà. Khóe miệng Đường Học Chinh co rút, "Tài nghệ không bằng người thì đành chịu thôi, em nghĩ thông rồi"
"Vậy sao? Nghe nói vì chuyện đó mà cậu mất không ít công sức mới giải quyết êm thấm được, sao không sớm nói một tiếng với anh, hai ngày trước anh mới nhận được tin này, để cậu phải chịu khổ rồi" Nói xong câu này, Cố Thùy Vũ nghe thấy tiếng khóa cửa, anh chuyển chủ đề, "Được rồi, cứ thế đã, anh cúp máy đây"
Đầu dây bên kia, Đường Học Chính đang ôm vợ yêu gặm táo, anh chàng khẽ nhíu mày khi đối phương vội cúp máy.
"Anh nói kiểu gì mà người ta cúp máy rồi?" Phù Hiểu hứng thú nghe cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông trưởng thành này, cô cảm thấy bọn họ chẳng khác gì hai đứa trẻ to xác cả.
"Để em sợ hãi rồi" Đàn ông là vậy, tất cả những chuyện làm tổn hại tới danh dự và tôn nghiêm thì tuyệt đối sẽ không để cho vợ nghe thấy
Đường Học Chính đút quả táo tới gần miệng Phù Hiểu, Phù Hiểu khẽ cắn một miếng, "Sao anh còn làm khó dễ người ta?"
"Em nói sai rồi, anh đang giúp anh ta mà, nhân tiện gây trở ngại tý thôi"
Đây là tình huống gì vậy, Phù Hiểu mơ hồ, "Hai người không phải ghét nhau à? Tại sao anh phải giúp anh ấy?"
Đường Học Chính mỉm cười, "Đất nước của chúng ta tới bây giờ vẫn là một xã hội đặt quyền lực lên trêи hết"
"Ý anh là về sau anh ấy..."
"Anh không nói trước được" Đường Học Chính nhếch môi
Cố Thùy Vũ cúp điện thoại, rồi nghiêng người nằm xuống, "Sao về trễ thế?"
Thương Tịnh tay xách theo thức ăn bữa tối, buồn cười đáp, "Theo người ta trò chuyện cả ngày"
Cố Thùy Vũ vẫy tay gọi cô vào, Thương Tịnh đặt đồ lên bàn rồi đi qua, "Sao thế?"
"Không có gì" Cố Thùy Vũ vỗ иgự¢, "Nào, lại đây"
Thương Tịnh lườm anh một cái sau đó mỉm cười ngồi xuống, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh
Cố Thùy Vũ nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, bàn tay to bản của anh không an phận vuốt ve đùi cô, Thương Tịnh bắt lấy tay anh, rồi ác ý bấm lên ngón tay một cái.
"Ăn tối xong mát xa cho anh đi" Người đàn ông nào đó đề xuất
"Đang yên đang lành sao lại muốn mát xa? Sao, bí thư Cố áp lực quá à?"
"Quốc thái dân an, em tưởng chuyện đùa chắc?"
"Không ngờ anh lại yêu nước thương dân thế đấy"
Cố Thùy Vũ đét cái ʍôиɠ nhỏ của cô, "Anh trong mắt em kém cỏi vậy ư?"
"Tính cách anh nào giống thế"
"Tịnh Tịnh của anh hiểu anh thật đấy" Cố Thùy Vũ móc chiếc quần jean của cô để kéo cô áp lên người mình rồi mới nói, "Dù anh không vĩ đại tới mức vì nước vì dân cúc cung tận tụy tới ૮ɦếƭ, nhưng từ xưa tới nay anh làm việc không bao giờ nửa chừng, anh đã lựa chọn con đường này thì đương nhiên anh biết mưu cầu địa vị" Đương nhiên, nhân tiện vui đùa với giới quan trường luôn thể.
"Mưu cầu tới trình độ nào?"
"Em hi vọng anh tới trình độ nào?"
Thương Tịnh nghiêm túc suy nghĩ, "Em hi vọng không quá cao, chỉ cần anh nhớ được mình làm quan thì nên làm những gì tốt cho người dân là được"
Cố Thùy Vũ cầm tay cô cạo cạo lên cằm mình, "Ừm, duyệt"
Thương Tịnh cong môi, "Cố đại bí thư là người dễ đồng ý vậy ư?"
"Phải chăng do cô gái này dùng mỹ nhân kế khiến đầu óc anh không còn tỉnh táo nữa rồi?"
"Vì sự đánh giá cao của ngài dành cho tôi, tôi không thể không biểu hiện chút ít nhỉ" Thương Tịnh đứng dậy, tiện thể kéo anh dậy theo, "Vào phòng nào"
Cố Thùy Vũ bật cười đầy kinh ngạc, "Tịnh Tịnh của anh từ khi nào lại phóng khoáng thế nhỉ, anh thực sự vui mừng đấy"
Thương Tịnh đỏ mặt lườm anh, "Anh không thể suy nghĩ theo cách lành mạnh chút à?"
"Thế vào đó làm gì?" Anh không thể nghĩ ra một đáp án thứ 2
"Giúp anh đấm Ϧóþ chứ làm gì" Người học võ về cơ bản cũng am hiểu cách bấm huyệt, trình độ mát xa có khi còn chuyên nghiệp hơn người trong nghề ấy chứ. Trước đây Thương Tịnh thường xuyên xoa Ϧóþ cho sư phụ và bố mẹ, cho nên đây có thể coi như một sở trường của cô.
Cố Thùy Vũ nhíu mày, "Đúng là một cô gái đa tài, hình như anh nhặt được một bảo bối rồi nhỉ" Nói xong, anh nằm dang tay dang chân, úp sấp xuống giường, rồi bất chợt hỏi, "Có cần ૮ởเ φµầɳ áo không?"
Anh hỏi một vấn đề rõ là đương nhiên. Thương Tịnh phì cười, "Không cần!" Cô nghiêng người, đặt ʍôиɠ ngồi xổm ngang hông anh, dùng tay thăm dò rồi tìm đúng huyệt ở cổ anh sau đó dùng lực vừa phải ấn xuống.
Cố Thùy Vũ thốt ra tiếng kêu khoan khái, từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ, "Ấn mạnh hơn cũng không sao, ừ... Thoải mái lắm..."
"Anh không thể kêu dễ nghe chút được hả?" Thương Tịnh lần đầu tiên giúp anh mát xa nên cảm giác rất kỳ lạ, cô vừa nói mặt vừa ửng đỏ. Khi nghe thấy những tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của Cố Thùy Vũ bên tai mình thì trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ cực kỳ không trong sáng.
"Lại còn không được kêu nữa hả?"
"Thế tại sao không thể không kêu?"
"Nếu không kêu thì sao em biết được rằng anh đang rất thoải mái chứ" Cố Thùy Vũ trêu chọc cô
Thương Tịnh ấn mạnh một cái, Cố Thùy Vũ bị đau kêu toáng lên
"Được rồi, anh cứ kêu như thế đi, en nghe rất lọt tai"
Cố Thùy Vũ bật cười, sau đó cứ mỗi khi cô ấn huyệt thì anh lại hú lên, cô cứ ấn là anh lại hú, Thương Tịnh vừa tức cười vừa tức giận, "Đừng kêu nữa!"
"Lúc thì em bảo kêu, lúc thì em lại không cho kêu, cưng à, em có thể khó hầu hạ hơn nữa được không?" Cố Thùy Vũ nâng thắt lưng, khiến người Thương Tịnh lắc lư theo
"Ấu trĩ!" Thương Tịnh cười mắng
Chính Cố Thùy Vũ cũng thấy ngạc nhiên, trước đây khi anh ở cùng phụ nữ, đa phần chỉ là để lên giường, thỏa mãn nhu cầu xong, anh thà đi xử lý công việc chứ cũng không muốn ở trêи giường vuốt ve an ủi trò chuyện nhạt nhẽo. Bây giờ, khi anh ở bên Thương Tịnh, càng ngày anh lại càng có xu hướng "nịnh vợ".
Hai người cười đùa mất một lúc, cuối cùng Cố Thùy Vũ cũng nằm im để Thương Tịnh mát xa, Thương Tịnh bỏ ra khá nhiều sức nên trêи trán cô lúc này đã lấm tấm mồ hôi, cô điều hòa hơi thở rồi nói, "Cơ bắp anh rắn quá, xem ra áp lực lắm đúng không"
Cố Thùy Vũ nhắm mắt đáp lời
"Vẫn là chuyện gia đình à? Thái độ của bố anh bây giờ có mềm mỏng đi tí nào không?"
"Vẫn vậy" Cố Thùy Vũ tùy tiện nói
"Ông muốn anh phải cưới con gái nhà họ chu hay là ông không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau phải không?"
Thực ra là cả hai, "Ông ấy hồ đồ rồi" Cố Thùy Vũ không trả lời thẳng vấn đề cô hỏi, anh chậm rãi nghiêng người lại, "Người đẹp, người anh chỗ nào cũng thoải mái rồi, chỉ trừ đúng một chỗ, em có thể nhân tiện mát xa cho nó luôn được không?" Anh đỡ lấy cái eo thon nhỏ của cô, rồi kéo nó dịch về phía sau một chút, vừa khéo áp lên ngay phía trêи ɖu͙ƈ vọng của anh.
"Anh..." Mục đích của cô khi mát xa cho anh rõ ràng là cực kỳ trong sáng mà, sao anh lại có thể... Động ɖu͙ƈ được?
"Ngoan, cái ʍôиɠ nhỏ của em cứ nhích tới nhích lui trêи người anh, anh có thể nhịn tới tận giờ là đã không tệ rồi, nào nhấc ʍôиɠ lên, anh ૮ởเ φµầɳ giúp em"
"Không muốn!" Thương Tịnh đỏ mặt tránh né bàn tay tà ác của anh nhưng rồi vẫn bị anh dùng một tay bắt lại, tay còn lại của anh không quên kéo chiếc quần bò của cô xuống. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông nào đó đã cậy mạnh tụt hẳn quần cô ra, qua lớp qυầи ɭót màu xanh nhạt của cô, anh khẽ ve vuốt nơi u cốc bí mật, đồng thời anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, đè lên người cô rồi chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại.
Trong căn phòng không ngừng vang lên những âm thanh không thích hợp cho trẻ con nghe, dưới sự khiêu khích điêu luyện của Cố Thùy Vũ, cơ thể Thương Tịnh dần dần nổi lên phản ứng, Cố Thùy Vũ dùng hai ngón tay thăm dò vào bên trong cô, thấy cô đã đủ ướt, anh bèn cởi thắt lưng, để lộ ra cậu bé sưng to ¢ươиg ¢ứиg của mình, sau đó cởi qυầи ɭót của cô ra, "Ngoan, tự em ngồi lên nó đi"
"Không muốn, không muốn..." Thương Tịnh lắc đầu mãnh liệt theo phản xạ
Cố Thùy Vũ không cho phép cô chống cự lại mình, anh khẽ nâng cằm cô lên, đặt cô lên trêи ɖu͙ƈ vọng của mình, nhìn từ phía trêи, "Nào, đỡ lấy nó, rồi từ từ ngồi xuống"
Thương Tịnh trần trụi, ngồi chồm hỗm trêи người anh, cảm xúc nóng bỏng từ bên dưới truyền lên khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ lại càng đỏ hơn, "Sao anh lại đáng ghét thế..." Rõ ràng đã nói hôm nay cho cô nghỉ ngơi mà...
"Làm một lần thôi, hôm nay chỉ một lần thôi nhé" Nhìn người phụ nữ e lệ trước mặt, càng khiến Cố Thùy Vũ khó nhịn nổi, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề
"Vậy, giống như bình thường..." Cái tư thế này mắc cỡ quá đi mất
"Cứ thế này đi, nếu không thì đêm nay đừng trách anh" Cố Thùy Vũ thở hổn hển, vỗ cái ʍôиɠ trắng nõn nà của cô, "Nào, từ từ ngồi xuống đi em"
Thương Tịnh không còn cách nào khác, cô cúi đầu thật thấp, nghiêng qua một bên, cắn môi, mang theo chút xấu hổ, sau đó cơ thể cô chậm rãi hạ xuống
"A..." Hai người đồng thời bật ra tiếng rêи khẽ
"Nữa đi, mới vào được có tý thôi" Cố Thùy Vũ nén nhịn cảm giác kϊƈɦ động, anh rất hưởng thụ quá trình tuyệt vời này
"Em không..." Cảm giác này kỳ quái quá, Thương Tịnh sợ hãi muốn đứng bật dậy
Miếng ăn đưa tới tận miệng làm sao mà anh để vuột mất được, Cố Thùy Vũ giữ eo cô rồi nhấn xuống, để nơi ấm áp của cô nuốt lấy nơi ¢ươиg ¢ứиg của mình.
"A..." Nơi nóng rực to lớn của anh như thể chôn sâu bên trong cơ thể cô vậy, cô nức nở bật thét lên, theo bản năng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
"Đừng làm nũng nữa cưng ơi, tự em cử động đi, không phải em mát xa giúp anh à?" Ai ngờ, người đàn ông nào đó không chịu buông tha cho cô, anh ghé sát tai cô rồi thốt lên mấy lời mắc cỡ muốn ૮ɦếƭ ấy.
"Em, em không có sức..." Thương Tịnh chịu không nổi, ra sức lắc đầu
"Vậy em cứ ngậm lấy anh cả đêm nhé?"
Thương Tịnh cắn vào cổ anh, những cảm xúc ngứa ngáy khác lạ liên tiếp làm cho cô vất vả lắm mới nói được thành lời, "Anh, động đi..."
Cố Thùy Vũ nhếch môi, liên tiếp hôn lên chiếc gáy ngọc ngà của cô, bàn tay to bản của anh không quên luồn vào trong áo cô, xoa Ϧóþ nơi mềm mại, "Cầu xin anh đi"
"Cầu xin anh..."
"Cầu xin anh làʍ ȶìиɦ với em đi" Cố Thùy Vũ lúc ở trêи giường không còn giữ dáng vẻ đạo mạo nữa, anh vừa lỗ mãng vừa ngang ngược, dùng đủ loại thủ đoạn để thể hiện ham muốn chinh phục nguyên thủy của một người đàn ông.
"Cố Thùy Vũ..."
Tựa như để cô nếm thử một chút ngọt ngào, anh khẽ nhấp, vừa nhấp vừa giục, "Nói!"
Hai ngày nay Thương Tịnh đã lãnh giáo đủ sự xấu xa lúc trêи giường của anh rồi, trong cơn đê mê, cô nức nở, "Không nói..."
"Ngoan nào, nói đi, rồi anh sẽ cho em sung sướиɠ tới tận tời" Cố Thùy Vũ vừa dụ dỗ vừa ϲởí áօ cô ra.
Sự ngọt ngào dưới hạ thân dần dần biến thành sự giày vò, rốt cục, Thương Tịnh bị những cú nhấp không mạnh không nhẹ mà tựa như gãi ngứa của anh làm cho lý trí trở nên mơ hồ, cô cắn môi, lí nhí nói, "Cầu xin anh... Làʍ ȶìиɦ với em"
Nghe cô nói xong, cả người Cố Thùy Vũ như bị chấn động, anh chôn vùi trong cơ thể cô, nơi đó của anh càng ngày càng lớn, càng lúc càng cứng rắn, anh nhấp mạnh một cái, "Lớn tiếng lên"
"Cầu xin anh làʍ ȶìиɦ với em" Thương Tịnh siết chặt lấy bả vai anh, bật khóc thành tiếng
Cố Thùy Vũ bị tiếng kêu xấu hổ thẹn thùng cùng với bộ dạng yêu kiều của cô kϊƈɦ thích, dường như lý trí trong anh hoàn toàn biến mất, anh đặt bàn tay to bản của mình vững vàng ở nơi thắt lưng của cô, điên cuồng đong đưa bên trong cô, Thương Tịnh khóc thét, cô không biết rằng giờ mình muốn hay là không muốn nữa, không lâu sau đó, cơ thể cô căng cứng và đạt tới cao trào, người đàn ông phía trêи cô thì vẫn làʍ ȶìиɦ điên cuồng, đột nhiên anh bị cơn cao trào của cô thắt chặt làm cho anh suýt chút nữa thì χυấт тιин, anh hít sâu một hơi, rồi lật người ép cô xuống giường, sau đó mới miễn cưỡng khống chế được bản thân, hung hăng hôn lên môi cô, "Tiểu yêu tinh, em muốn hại anh χυấт тιин sớm để em có thể nghỉ ngơi sớm phải không?"
Thương Tịnh vẫn chưa hoàn hồn, nên căn bản cô không biết anh đang nói gì nữa
Cố Thùy Vũ điều chỉnh lại tư thế, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô, Thương Tịnh mềm nhũn, mặc kệ anh muốn làm gì tùy thích, không biết qua bao lâu, Thương Tịnh cảm thấy mình như bị đánh bay, tan thành từng mảnh nhỏ, động tác của người đàn ông nào đó càng lúc càng điên cuồng, cuối cùng anh nhấp mạnh thêm vài cái rồi mới gầm lên, χυấт тιин.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc