Người ta vẫn nói một khi nếm được vị ngọt thì bạn sẽ luôn có cảm giác bị thôi thúc không thôi, Cố Thùy Vũ chỉ kiên trì được vài ngày diễn vai bạn trai “tử tế” khi ở bên Thương Tịnh. Nhưng về đến nhà, nằm trêи chiếc giường lớn là anh lại ɖu͙ƈ hỏa bức người, anh phải tự mình tưởng tượng, tự mình an ủi mình một phen mới qua. Đương nhiên, bên ngoài không thiếu người tự động dâng phụ nữ tới tận cửa cho anh có điều anh chẳng buồn liếc mắt, trong lòng anh còn cảm thấy chán ghét, trước kia anh chưa từng có cảm giác này, song bây giờ suy nghĩ lại, những người phụ nữ xinh đẹp đó một khi bị bóc trần lớp vỏ xinh đẹp bên ngoài thì bọn họ còn lại được gì? Tại sao anh lại muốn làm tổn thương Thương Tịnh chỉ vì những thứ dơ bẩn như thế?
Càng nghĩ, anh lại càng phát hiện ra những điểm tốt đẹp hơn của Thương Tịnh, song càng tiếp xúc nhiều với cô, anh lại càng không kềm chế được, thi thoảng thậm chí vừa nhìn thấy cô là anh chỉ muốn kéo cô lên giường XXOO ngay, đương nhiên, khi trông thấy gương mặt của bố vợ, anh lập tức “bị” làm cho tỉnh táo, cảm giác ấy không khác gì cảm giác mỗi đêm có lúc anh dùng đôi tay, có khi lại tắm nước lạnh, cái mùi vị đó…
Hôm nay, khó khăn lắm anh mới từ chối được bưa tiệc để tới nhà họ Thương ăn cơm, lúc anh tới Thương Tịnh đang gọi điện thoại, nghe giọng cô có vẻ rất vui, ban đầu anh lại tưởng cô đang nói chuyện với cô bạn thân nào đó, nhưng nghe một lúc lại thấy không được bình thường, nghe tới câu cuối cùng của cô, “Vậy bác sĩ Phương, tôi cúp máy trước nhé, tạm biệt”
Chân mày Cố Thùy Vũ giật giật, lại là cậu ta, Phương Chu!
“Tịnh Tịnh, em gọi cho ai thế?” Anh biết còn hỏi
“À, là bác sĩ Phương, không hiểu sao anh ấy lại biết tin em bị điều tới Bắc Kinh, sau đó nghe chuyện em từ chối đi nên gọi tới hỏi thăm, bọn anh không liên lạc với nhau sao?” Thương Tịnh nói rõ đầu đuôi
“Em ít tiếp xúc với cậu ta thôi, cậu ta không phải thứ tốt đẹp gì đâu” Cố Thùy Vũ hừ một tiếng
Thương Tịnh không thích anh nói như thế, “Anh ấy không phải là bạn anh à, anh nói thế mà được ư?”
Lại còn bênh! Ai cô cũng bênh được! Lòng đố kỵ của Cố Thùy Vũ nổi lên, “Vì là bạn anh nên anh mới hiểu rõ, anh chỉ nói mỗi một câu mà em đã đau lòng thế à?”
“Mặc kệ anh” Thương Tịnh cảm thấy anh đang kiếm chuyện, cô xoay người đi vào trong bếp
Hứ! Chẳng lẽ cô bị anh nói trúng rồi? Cố Thùy Vũ ngồi trêи ghế sofa, càng nghĩ càng thấy buồn bực, “Thương Tịnh” Anh lên tiếng gọi
Không ai đáp lời
Giận rồi? Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà giận sao? Cái tính nết này… Cô dám đối xử với anh như thế! Cố Thùy Vũ hung dữ rít một hơi thuốc, anh thầm cảm thấy bức xúc, cô rất nghe lời bố, bố nói đông thì không dám bước sang tây, nhưng lại hẹp hòi với anh, thành nếp mất rồi!
Cố Thùy Vũ quyết định chỉnh cô, chỉ là chưa tới 5 phút thì chính anh mới là người không ngồi yên nổi, cô giận thật rồi sao? Bây giờ anh vẫn chưa được cô chấp nhận hoàn toàn, nếu định chỉnh cô có phải quá sớm không, vả lại hay dỗi thế cũng tốt chứ sao, anh chiều cô thành quen rồi người đàn ông khác sẽ không “yêu” nổi nữa, không phải à? Nghĩ vậy, anh dụi điếu thuốc rồi đứng dậy đi vào bếp.
Ông Thương, người luôn bàng quang ngồi xem bình tĩnh nhấp một ngụm trà, thoáng nghe thấy những âm thanh mơ hồ từ phòng bếp truyền tới, ông lắc đầu cười. Con người Cố Thùy Vũ ở ngoài thế nào ông đã từng chứng kiến, lần trước có một doanh nghiệp liên doanh khai trương, Cố Thùy Vũ được mời tới tham dự lễ cắt băng còn ông thì tới góp vui, đứng từ xa trông thấy phong thái lãnh đạo, nụ cười nhã nhặn, hành động điềm tĩnh, tin cậy của anh khiến người xung quanh không khỏi trở nên bị lu mờ. Ông luôn lo lắng con gái mình liệu có thể giữ được một người đàn ông mạnh mẽ tới thế hay không, nhưng giờ xem ra, quả nhiên là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Đôi oan gia nào đó khi bước ra khỏi phòng bếp thì đã cười cười nói nói, sau đó ba người ăn tối, Cố Thùy Vũ rủ Thương Tịnh ra ngoài đi dạo song Thương Tịnh biết thời gian này hình như anh rất bận rộn, vì vậy cô muốn anh được nghỉ ngơi, do đó cô không đồng ý, thế là ba người ở nhà uống trà xem tivi.
“Pha trà bằng cái ấm này hương thơm thanh mát tỏa khắp nơi, đúng là đồ tốt mà” Ông Thương khen
“Ừm, đúng vậy, uống rất ngon” Đợi bố rót xong chén trà, Thương Tịnh bưng chiếc ấm lên, nhìn những con chữ khắc dưới đáy ấm, “À, chiếc ấm này có điển cố gì không nhỉ?”
Cố Thùy Vũ uống một ngụm trà, “Một cái ấm thôi mà, có chuyện gì được chứ?”
Thương Tịnh bị động chạm phải bệnh nghề nghiệp, “Em đi tra thử xem” Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, định bật máy tính tìm kiếm
Cố Thùy Vũ ngồi một lúc rồi cũng đi theo cô vào phòng, đúng lúc thấy Thương Tịnh đang vào trang web tin tức cũ về những cuộc “đấu giá mùa xuân”, cô liên tục dịch tới dịch lui con chuột để xem những hình ảnh trêи trang web, không, không thể nào? Giống quá, ngay cả lạc khoản cũng giống.
*lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trêи bức vẽ)
Thấy Cố Thùy Vũ đi vào, cô chỉ vào màn hình, hỏi bằng giọng không tin nổi, “Không phải là cái này đấy chứ?”
“Hả?” Anh vô cùng bình tĩnh trả lời
“3…” Cố Thùy Vũ đoán được cô định nói gì, bèn lấy tay ngăn cô lại.
Thương Tịnh trừng mắt lườm anh, sáu số 0 đấy, 6 SỐ 0!!!!
“Kϊƈɦ động thế làm gì, không phải chỉ là một cái ấm thôi sao” Cố Thùy Vũ véo cái miệng xinh xắn của cô, cười híp mắt rồi mới buông ra
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế? Không phải thu nhập bất chính đấy chứ?” Dù biết hoàn cảnh nhà anh, nhưng dù sao cũng không thể tùy tiện tiêu nhiều tiền thế được
Cố Thùy Vũ phì cười nhìn cô, “Sao anh phải coi trọng số tiền lẻ ấy nhỉ?”
“Mời anh giải thích một chút về giới hạn của khoản” tiền lẻ “này” Thương Tịnh tức giận đứng lên nhìn anh nói
“Em yên tâm, tài sản của anh tuyệt đối hợp pháp” Cố Thùy Vũ suy nghĩ, kiên nhẫn giải thích với cô, “Nhà bà nội anh đứng đầu trong những gia đình tư sản, thời kỳ kháng Nhật gia đình nhà bà đã cứu ông nội anh một mạng, ông nội anh rất biết ơn bọn họ, ban đầu ông đã có dự định ra nước ngoài, khi ông về nước, gia đình bà nội khăng khăng muốn gả đứa con gái duy nhất trong nhà cho ông. Kết quả, hai người bọn họ kết hôn, nhưng bởi vì cơ thể bà nội không khỏe nên chỉ sinh duy nhất một mình bố anh, rồi bố anh lại cưới một thiên kim tiểu thư, chính là mẹ anh, sau đó sinh ra ba anh em anh, ông nội bà nội và mẹ anh đều đã qua đời, tài sản họ để lại dù ít dù nhiều thì anh cũng có phần” Anh chẳng ngại ngùng kể lại chuyện ngày bé anh yếu đuối nhiều bệnh khiến cho ông nội bà nội, những người cưng anh như con trời lo lắng về sau anh không đủ sức tự lực cánh sinh, do đó bọn họ đã để lại hơn một nửa tài sản mà rõ ràng chỉ dành cho con một cho anh
“Anh đúng là có mệnh Phú Quý” Thương Tịnh lắc đầu tổng kết, anh không cần bỏ sức lực làm việc thì tài sản cũng chất thành núi vàng núi bạc rồi
Cố Thùy Vũ cười cười, bởi vì con đường anh đi quá suôn sẻ nên anh mới muốn tìm một công việc có tính khiên chiến để làm, nếu là kinh doanh thì anh đã có sẵn mạng lưới xã giao lại có cả nguồn tài lực kinh tế, thành công quá dễ dàng, con đường chính trị may ra còn có chút thú vị
“Nhưng dù anh có tiền cũng không thể xa hoa thế được, cái ấm kia quá đáng giá, phải không?” Thứ quý giá kia, nếu bố cô lỡ tay làm vỡ, thì không phải 300 vạn cứ như vậy mà bay mất sao?
“Đắt hơn nữa thì cũng có đáng giá bằng con gái của bố em không?” Cố Thùy Vũ gãi gãi chiếc cằm nhọn của cô
Thương Tịnh nói bằng giọng thách thức, “Bố em không phải mang con gái đi bán nhé”
“Được rồi, anh nói sai rồi, báu vật vô giá” Cố Thùy Vũ khẽ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn chụt lên môi cô, một cái, rồi lại hai cái, nhưng vẫn không thỏa mãn nổi người đàn ông nào đó, anh chẳng buồn kiêng dè ông bố vợ tương lại đang ở nhà nữa, đôi tay anh siết chặt lấy, hôn cô sâu hơn, tay anh và tay cô không ngừng đan vào nhau, hơi thở cũng từ từ trở nên nặng nề.
Thương Tịnh bị anh hôn tới nỗi choáng váng, lý trí nói với cô rằng bố đang ở ngoài và chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, nhưng cô lại không đủ sức mà mở miệng, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, trời đất như quay cuồng, chẳng biết tự lúc nào cô đã bị đẩy tới mép giường, rồi bị anh đặt lên trêи giường. Níu kéo được chút ít lý trí, cô muốn mở miệng nhưng những nụ hôn nóng rực vẫn không ngừng dồn dập ùa tới, trọng lượng của anh cùng với nhiệt độ cơ thể anh lại một lần nữa khiến cô mềm nhũn, cô đành bị động ôm lấy anh, mặc cho đôi môi và bàn tay anh tàn sát bừa bãi.
Cố Thùy Vũ miệt mài hôn lên thùy tai cô, đóng dấu lên cần cổ nhạy cảm của cô, bàn tay anh không chút do dự chui vào trong quần áo của cô, anh không ngừng vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, thậm chí bàn tay anh còn mân mê cởi khóa áօ ɭót của cô… Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, rất tốt!
“Hai đứa tìm được gì rồi, nói cho bố nghe xem nào?”
Tốt… Cái shit! Lại bị một chậu nước lạnh từ trêи trời hắt xuống, Cố Thùy Vũ uể oải dừng động tác lại, nghã xuống ngườ Thương Tịnh, không dậy nổi.
Thương Tịnh cũng như vừa tỉnh mộng, khuôn mặt cô giống như bị cháy nắng, cô vội vã đẩy đẩy người anh, “Mai đứng lên đi”
“… Tới nhà anh nhé” Cố Thùy Vũ buồn bực nói
Cuống cuồng trốn ra ngoài
Cố Thùy Vũ nằm trêи chiếc giường tràn ngập mùi hương của cô, đau khổ rêи một tiếng.
Anh cũng có ngày phải cấm ɖu͙ƈ thế này đây!
Vất vả lắm mới có thể khiến cơ thể đang bừng bừng bình thường trở lại, sau đó Cố Thùy Vũ ra phòng khách ngồi một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt, anh muốn ở lại, nhưng Tịnh Tịnh của anh ngồi ngay cạnh, anh thực sự rất sợ chỉ cần sơ ý một chút là có thể làm ra những chuyện không được lịch sự và đáng xấu hổ trước mặt ông Thương.
Thương Tịnh hơi ngượng ngùng, cô cũng không dám giữ anh lại thêm nữa. Chuyện nam nữ, cô cũng đã cảm thụ được một ít từ lần đầu tiên ngoài ý muốn, nhưng mà cô vẫn thấy quá nhanh… Chuyện… Cái chuyện mắc cỡ đó…
Cố Thùy Vũ về nhà, cam chịu số phận vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, xong xuôi anh ra xích đu ngồi, vừa lau tóc vừa bật điện thoại, ành nền chính là tấm ảnh Thương Tịnh đang nở nụ cười tươi như hoa tối hôm ấy, anh vô thức mỉm cười, nhấn số gọi đi.
Anh bấm số điện thoại của Phương Chu, vừa chờ đường dây kết nối vừa châm một điếu thuốc
“Alô, Tam ca?” Giọng Phương Chu từ đầu dây bên kia vang lên
“Ừ, Phương Tử” Cố Thùy Vũ phả ra một làn khói
“Có chuyện gì mà anh gọi điện cho em thế?” Phương Chu cười
“Cũng không có gì” Cố Thùy Vũ khẽ cười, “Chỉ là muốn thông báo cho chú biết”
“Chuyện gì?”
“Thương Tịnh là người phụ nữ của anh” Cố Thùy Vũ không thích lòng vòng lừa gạt trước mặt anh em.
Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, sau đó Phương Chu không còn đùa cợt nữa, anh thẳng thắn nói, “Anh, anh nhường cô ấy cho em đi”
Từ đôi mắt Cố Thùy Vũ bắn ra tia hung dữ tàn bạo, nếu là kẻ khác nói câu ngày trước mặt anh thì nó đã sớm bị ăn đấm rồi, “Chú muốn tranh phụ nữ cùng anh?”
“Anh, anh chỉ là vui đùa, nhưng em là thật lòng”
“Vớ vẩn ít thôi!”
“Anh có thể ở bên cô ấy nhiều nhất là bao lâu? Ba tháng? Nửa năm? Chúng ta cùng nhau lớn lên, em chưa từng thấy người phụ nữ nào của anh có thể đảm bảo vượt quá thời kỳ mới lạ. Thương Tịnh là một cô gái tốt, cô ấy không chịu nổi sự giày vò như thế đâu”
“Chuyện này không cần chú bận tâm, lại nói, anh là người đuổi theo cô ấy tới tận đây, cậu tự suy nghĩ kỹ đi, anh em quan trọng hơn hay phụ nữ quan trọng hơn” Anh không cần người khác biết anh đã thực sự động tâm.
“… Em biết, nếu Thương Tịnh muốn ở bên anh, em không còn lời nào để nói, nhưng nếu cô ấy muốn rời đi, anh sẽ không ngăn cản chứ?”
“Chú chờ xem” Cố Thùy Vũ cười nhạt.
Phương Chu cho rằng bây giờ Cố Thùy Vũ đang mê say Thương Tịnh, nên cậu ta không muốn cùng anh xung đột chính diện, song cứ nghĩ tới chuyện người con gái mà cậu luôn mong nhớ giờ này phút này đang ở trong lòng một người đàn ông khác thì nói cậu không khó chịu là giả dối, có điều, người đàn ông kia lại là anh em cùng lớn lên với cậu, cậu không có cách nào tranh đoạt với anh ấy được
Hai người chào tạm biệt nhau trong không khí không mấy vui vẻ, Cố Thùy Vũ cúp máy, nghĩ tới chuyện vẫn còn có người đàn ông khác đang ngấp nghé người phụ nữ của mình là anh lại bực bội, anh chỉ muốn bắt cô lại “làʍ ȶìиɦ”, khiến cho cô không ngừng ở trêи giường cầu xin sự tha thứ, để cô nhận định rõ ràng ai mới là người đàn ông của cô.