Đối với trận tuyết rơi một cách khá bất ngờ kéo dài từ năm ngoái tới tận năm sau tại thành phố Z thì lại khiến cho đám trẻ con cực kỳ vì hưng phấn, bởi vì bọn chúng vẫn còn trong kỳ nghỉ, ngược lại, người lớn thì đau khổ đội tuyết, cả người trắng xóa để đi làm. Tám giờ sáng, Thương Tịnh đứng trước cửa tòa Nhật báo, khẽ rung chiếc ô để giũ bớt tuyết đọng bên trêи, cô thở hắt ra vì cái lạnh rùng mình, lên tinh thần và chào hỏi với chú bảo vệ, sau đó tháo găng tay, đặt ngón tay cái lên máy nhận dạng ở cửa kính, “Tít” một tiếng, cửa mở ra, cô đẩy cửa bước vào tòa soạn báo ấm áp nhưng còn rất vắng vẻ.
Bởi vì thời tiết lạnh lẽo nên khá nhiều người chưa tới, chỉ còn vài biên tập viên phải thức đêm biên soạn chuẩn bị bài in, Thương Tịnh tìm được một tờ báo có tên mình trêи chiếc giá sách, cô lấy tờ báo ngày hôm nay xuống, sau đó đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, bật máy tính, trong lúc đợi máy tính khởi động thì cô mở báo ra xem. Đầu tiên cô lật tới bài viết của mình ở mục Xã hội xem lướt qua, đọc được lối hành văn của mình, cô nhếch môi, cẩn thận nhìn phần đã được biên tập lại, xem xong, cô suy nghĩ trong giây lát, đọc nốt các bài báo của các ký giả khác, tùy tiện lật các mục khác của tờ báo, rồi bỏ tờ báo vào trong tủ.
Ngồi trước máy tính, cô nhập tên và mật khẩu của mình để truy cập vào hệ thống trang web của tòa soạn báo, tại phần mềm thu thập dự liệu, cô xem qua một lượt những tin tức đã được thu thập và đăng lên kho dữ liệu, cuối cùng tập trung vào tin tức: Một nhân viên khiếu nại khách sạn nơi anh ta làm việc về chuyện khách sạn không cung cấp cho nhân viên ba loại tiền (Bảo hiểmtế, bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp),cô ngừng lại, đánh dòng chữ “Thương Tịnh tiếp nhận” ở bên dưới tin tức đó.
Làm xong, cô cầm cái cốc, đứng dậy tới phòng giải khát để lấy nước nóng, vừa thổi cốc nước, vừa nhìn những hạt tuyết bay bay trêи bầu trời.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mẹ cô đi đã được nửa năm rồi. Khi ấy, cô ở nhà cùng ba hai tuần rồi mới bắt đầu tìm việc làm. Đương nhiên cô sẽ không tới thành phố S nữa, dù điều kiện ở đó khá tốt thì cô vẫn nhất định phải cách Cố Thùy Vũ xa một chút. Cô từng nộp vài hồ sơ tại thành phố A, nhưng cô giải ngũ sớm, lại không có tiền để đi cửa sau vì vậy, mấy bộ hồ sơ đó cũng biệt tăm biệt tích, ngay lúc cô tính tìm một con đường khác thì Đại đội trưởng Chu đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng vì có một nhóm quân nhân vừa nhận được giấy tiến cử giải ngũ nên ông ấy giúp cô tranh thủ xin một chân, ông bảo cô thử tới tòa Nhật báo ở thành phố Z xem, cô suy nghĩ mất một ngày, bởi vì thành phố Z khá xa nhà cô nhưng dưới sự xúi giục của ông Thương, cô thầm cảm ơn và nhắn lại cho Đội trưởng Chu.
Có được tiến cử của quân đội, cô thuận lợi vào làm thực tập sinh trong tòa soạn, sau ba tháng, cô chính thức thức trở thành một phóng viên. Đợi ổn định lại mọi thứ, cô tìm thuê một căn nhà cách tòa soạn, đổi một số điện thoại địa phương, cô tính toán vứt bỏ hết tất cả mọi chuyện đã qua lại sau lưng và bắt đầu làm lại từ đầu. Cuộc sống bây giờ của cô rất đơn giản, đi làm, tan tầm, ngủ một giấc rồi lại dậy, tuy vô vị nhưng cô cảm thấy không hề tệ.
Cô nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ quên được người đàn ông kia, tìm thấy một nửa của mình sau đó kết hôn.
Chỉ là, hiện tại anh đang làm gì nhỉ? Thương Tịnh nhìn về một nơi xa xăm, khẽ cười. Hy vọng anh có thể hiểu ra thế nào là tình yêu và hôn nhân, dù người phụ nữ ấy không phải là cô thì cô vẫn hy vọng anh nhận thức được điều tốt đẹp ấy.
Không biết cô đã ngây người trong phòng giải khát bao lâu, khi ra khỏi đó thì cô phát hiện rất nhiều đồng nghiệp đã tới, cô mỉm cười chào hỏi, sau đó dừng lại trước mặt một người đàn ông khoảng 30 tuổi, gày gò, “Thầy Đổng, chào buổi sáng” Người đàn ông này chính là người đã dẫn dắt Thương Tịnh vào cánh cửa nghề làm báo, Đổng Bân, thời gian cô thực tập, anh lúc nào cũng cực kỳ tận tâm dạy dỗ cô nhiều thứ, hơn nữa khi đi phỏng vấn cũng không quên đưa cô đi cùng, để cho cô nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm quý báu. Thương Tịnh vô cùng cảm kϊƈɦ anh, cô coi anh giống như một người anh trai thân thiết.
“Chào buổi sáng, Thương Tịnh” Đổng Bân để một kiểu tóc húi cua, ngũ quan cân đối, tuy gầy nhưng nhìn anh tràn đầy sức sống, anh cười, ánh mắt chuyển từ chiếc máy tính qua gương mặt cô học trò của mình, “Tôi thấy em đã nhận bài báo liên quan tới Ba loại bảo hiểm của một khách sạn?”
“Vâng ạ”
“Được, loại tin tức này tuy rắc rối nhưng khá thú vị, em thử làm cũng tốt, nếu có gì không hiểu cứ tới hỏi tôi”
“Vâng, em biết rồi, đúng rồi, thầy Đổng, em thấy hôm qua thầy dẫn thực tập sinh tới?” Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Đổng Bân bất đắc dĩ khoanh tay lại, “Hàng năm đều có SV đại học tới thực tập mà” Những SV đại học này cơ bản đều rất hời hợt, sau hai ba tháng là đợt thực tập sẽ kết thúc. Nhưững binh sĩ hời hợt này khiến cho những ký giả lão làng luyện mãi cũng thành thói quen, bọn họ coi như đó là một nhiệm vụ cấp trêи giao phó và làm với tính chất đối phó.
“Hì hì, em thấy thầy không có hứng thú thì phải, để em giúp thầy hướng dẫn đi” Cô tự động nhận nhiệm vụ, “Để bọn họ tìm vài tin tức được báo qua điện thoại rồi đem đi xử lý, sau đó em giúp bọn họ sửa lại nội dung bài viết là ổn?” Cô nhớ lại chương trình học hỏi của mình lúc mới tới
“Thật sao? Đúng là học trò ngoan!” Hai mắt Đổng Bân sáng ngời, “Thầy quả nhiên không thương lầm trò”
“Thầy, thật ra trưa nay em muốn ăn đùi gà”
Đổng Bân im lặng trong giây lát, “…Tịnh à, thực ra em nhắm chiếc đùi gà thì đúng hơn phải không?”
Do đó, lừa gạt được một chiếc đùi gà xong xuôi thì Thương Tịnh tiếp nhận ba thực tập sinh của Đổng Bân, hai nữ một nam, cô chia bọn họ ra để đi tìm hiểu tình hình về người đã gọi điện tới báo tin và những đương sự có liên quan tới tin tức nhỏ mới xảy ra, phân công ba người đi tìm điện thoại trống để gọi, còn cô cũng đã tìm ra người gọi điện báo tin tức về khách sạn kia. Sau khi điện thoại được kết nối thì cô hẹn đối phương thời gian để gặp mặt.
Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, buổi trưa, cô đi gặp người đã gọi điện báo tin, sau đó đi tìm vài nhân viên khách sạn để thu thập thêm thông tin, sau khi nhận được những tin tức tương tự nhau, cô dự định quay về biên tập lại, rồi ngày mai đi tìm người quản lý khách sạn để phỏng vấn. Lúc đứng chờ xe bus về tòa soạn thì cô nhận được một cú điện thoại, là Hà tổng biên của tòa soạn gọi, cô vội vàng nhận máy, “Hà tổng, chào ngài”
“Ừ, Thương Tịnh, cô đang ở đâu?”
“À, tôi đang ở đường Tam Giang chuẩn bị bắt xe quay lại tòa soạn ạ”
“Được, vậy cô về tòa soạn trước đi đã, là thế này, Tòa Thị Chính sẽ mở một một cuộc họp báo, cô và Lữ Chí Vũ lát nữa cùng nhau đi tới đó đi, có lẽ sau khi xong sẽ có tiệc chiêu đãi đấy”
“Dạ, tôi biết rồi” Rõ ràng cô làm bên mảng Xã hội cơ mà, có phải Hà Tổng quên rồi không? Thương Tịnh thầm nghi hoặc, nhưng cũng không dám nghi ngờ quyết định của cấp trêи, vì vậy cô bèn đồng ý.
Về tới tòa soạn, Thương Tịnh tranh thủ thời gian để sửa nội dung bài viết cho mấy thực tập sinh. Lữ Chí Vũ đi tới, “Thương Tịnh, em giúp Đổng Bân hướng dẫn thực tập sinh à, cậu ta sướиɠ thật đấy, hay là em cũng giúp tôi hướng dẫn một người đi” Anh ta chỉ chỉ cô gái đi phía sau mình
Cô bé kia bĩu môi, nói, “Thầy Hà, thầy cũng lười quá đấy, thầy chỉ có mỗi một học trò là em, thế mà cũng ngại phiền phức”
Mọi người cười đùa một hồi rồi Thương Tịnh đi cùng Lữ Chí Vũ và học trò của anh ta xuống tầng, ngồi vào xe ô tô Lexus của anh ta sau đó ba người lái xe tới Tòa Thị Chính, dọc đường, Thương Tịnh không nhịn nổi hỏi, “Anh Lữ, hôm nay có vụ gì thế?”
“Hình như có Bí thư mới tới” Lữ Chí Vũ quẹo qua một ngã rẽ, thuận miệng đáp
“Oa, thay đổi quan chức cấp cao nha” Thực tập sinh nói
“Đúng vậy, đợi tới lúc rảnh rỗi phải xả cơn tức này mới được, vì mối quan hệ tốt giữa Nhật báo và Bí Thư hại tôi bị lãnh đạo mắng mấy lần liền”
“Thế phải làm sao ạ?”
“Còn có thể làm gì nữa, đành dựa vào nhân duyên, dựa vào sức quyến rũ chứ sao. Là phụ nữ thì tốt rồi, dễ như trở bàn tay.” Lữ Chí Vũ cười ha hả, “Nếu là đàn ông, thì Nhật Báo Tần Lỵ vớ bở rồi
“Phỏng vấn lại còn phân biệt nam nữ nữa hả? Ai nịnh nọt Bí Thư tốt thì anh ta sẽ thích người đó chăng”
Lữ Chí Vũ cười khẽ nhưng không lên tiếng. Một hồi sau, anh ta nói, “Thương Tịnh, lát nữa, nếu Bí thư là đàn ông, vậy em phải tích cực lên chút nhé, đừng ngượng, nhiệt tình vào, khác dấu thì hút nhau mà, làm một ký giả thì phải biết cởi mở” Có lẽ Hà Tổng bảo cô đi cũng vì ý tứ này
“Hả” Thương Tịnh phản ứng lại, đây không phải lần đầu cô tham dự một bữa tiệc tương tự, nhưng từ trước tới giờ cô không có thói quen trêu ghẹo mập mờ giữa hai người khác giới.
Thực ra, làm phóng viên mảng Đảng và chính trị rất đơn giản. Những tin tức Tòa thị chính tung ra đa phần đều đã qua chỉnh lý nội dung, các ký giả chỉ việc nhận dàn ý về và biên tập, chọn lựa những nội dung quan trọng là được, đoàn người Thương Tịnh tìm được chỗ ngồi rồi bắt đầu đi chào hỏi và trao đổi thông tin với đồng nghiệp xung quanh. Người được mệnh danh là bông hoa của giới truyền thông thành phố H, Tần Lỵ bước tới, cô ta mặc một bộ váy âu phục già dặn, trêи tay còn khoác một chiếc áo lông vũ dài, tóc uốn từng gợn sóng nhỏ kết hợp với bộ иgự¢ nhấp nhô tràn đầy sự quyến rũ của người phụ nữ, cô ta gẩy gẩy một lọn tóc dài khiến một mùi hương thoang thoảng tản ra, “Đại ký giả Lữ, hôm nay dẫn theo hai người đẹp tới cơ à? Đúng là có phúc thật”
Lữ Chí Vũ cười nói, “Chuyện này không đùa được đâu nha, tôi thay mặt mọi người giới thiệu chút, đây là ký giả mới của tòa soạn chúng tôi, cô ấy tên là Thương Tịnh, còn đây là thực tập sinh mà tôi hướng dẫn. Vị này là Tần đại ký giả, Tần Lỵ”
“Chào chị”
“Chào cô”
Chào hỏi xog, Lữ Chí Vũ nửa đùa nửa thật, “Tần Lỵ, tin tức về vị Bí thư mới tới này cô phải chia sẻ cho chúng tôi với nhé, đừng có ăn mảnh”
Nét mặt Tần Lỵ mang theo nụ cười tự phụ đáp, “Đồng chí Bí thư này muốn cho tòa soạn báo nhà ai được phóng vấn độc quyền thì trừ anh ta ra, ai dám làm chủ?”
Đấu qua đấu lại một hồi, người của chính phủ cuối cùng cũng tới báo tin cho đám ký giả, sau khi bên ngoài xôn xao một hồi thì trong vòng vây của đám người, một người đàn ông anh tuấn, cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu đen mỉm cười bước vào, mọi người đứng dậy vỗ tay, ai cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật lãnh đạo mới tới kia và âm thầm thắc mắc, sao anh ta còn trẻ vậy? Các nữ phóng viên thì lại càng bất ngờ, bọn họ chưa bao giờ thấy có Bí Thư nào đẹp trai tới vậy, không, phải là chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như thế mới đúng.
Nụ cười trêи môi Thương Tịnh trở nên cứng đờ, suýt chút nữa thì cũng ngừng hết mọi động tác. Cô không tin nổi trừng mắt nhìn người ngồi ở vị trí chủ trì trêи bục, sao lại có thể như thế!!