Cố Thùy Vũ để Tiểu Hoàng đưa Thương Tịnh về ký túc xá trước, anh còn dặn dò một câu, “Muộn rồi, đừng ra ngoài chơi nữa”
Thương Tịnh nhếch môi cười, “Thị trưởng Cố, bây giờ tan làm rồi” Ngụ ý, ngài quản hơi quá đấy
Cố Thùy Vũ lắc đầu cười, không biết phải làm sao, sau đó anh ra hiệu bảo Tiểu Hoàng lái xe đi, Thương Tịnh còn nghe mơ hồ một câu, “Ôi, sao mình giống như có đứa con gái nổi loạn vậy”
Hừ, anh mới là đồ nổi loạn ý! Ai mà chẳng biết anh nói cho cô nghe. Thiếu chút nữa thì Thương Tịnh đã nhấc điện thoại lên gọi.
Vừa quay về ký túc xá, đèn còn chưa kịp bật thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn tên người gọi đến ánh mắt biến đổi, khẽ ngừng lại rồi cười bắt máy, “Diệp tổng, chào ngài!”
“Chào cô, tiểu mỹ nữ” Diệp Đại Cương cười to
“Chào ngài, chào ngài, Diệp tổng”
“Cô thấy tôi gọi nên rất kỳ quái đúng không?”
“Nói không thì là lừa ngài, ngài còn nhớ tôi là ai cũng đã khiến tôi thụ sủng nhược kinh rồi” Thương Tịnh từ từ đặt chiếc chìa khóa xuống, đại não hoạt động với năng suất cao nhất, cô vừa về nhà thì đã nhận được điện thoại, đây có phải là trùng hợp hay không?
“Ha ha, sao lại nói vậy, một cô bé ngọt ngào như cô sao tôi quên được” Đầu dây bên kia ngừng lại một lát, rồi đi vào chủ đề chính, “Là thế này, Câu lạc bộ Khai Tâm tối nay có tổ chức một sự kiện lớn, mời hai ngôi sao tới diễn, tôi nghĩ cô và bạn cô có lẽ rất thích nên tiện thể gọi điện thôi”
“À, việc này tôi biết, tôi rất rất muốn đi, nhưng mấy hôm nay chưa tìm được bạn đi cùng…”
“Ha ha, ở chỗ tôi ai cũng có thể tới, nếu cô mất một cọng tóc gáy thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
“Hi hi, Diệp tổng, tôi không có ý đó, chỉ là đi một mình thì chơi không vui lắm”
“À, ra vậy, vậy thì càng tốt, vừa khéo tôi có vài đứa em cũng tới chơi, tuổi tác xấp xỉ cô thôi, cô tới đây tôi giới thiệu mấy người làm quen có phải tốt hơn không?”
“Thật không? Vậy tôi đi thật đấy nhé?” Giọng Thương Tịnh vui vẻ, độ cao lên tới tận quãng 8
“Ha ha, đến đi! Cô đang ở cùng thị trưởng Cố hả? Vậy không bằng hỏi thử xem anh ấy có tới đây chơi không?”
“À, tôi vừa cùng chú ấy tham dự một bữa tiệc về, chú ấy về nghỉ ngơi rồi, tôi nghĩ chú ấy không đi đâu”
“Vậy sao, vậy thì thôi, lần sau rảnh thì tôi sẽ đặc biệt mời anh ấy tới hát!”
“Được ạ!”
“Vậy chốc nữa gặp nhé?”
“Dạ, được, cảm ơn ngài, Diệp tổng!”
Thương Tịnh cúp máy, ngồi trêи giường xoay xoay chiếc điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Cố Thùy Vũ: “Có lẽ có người theo dõi, cẩn thận”. Tuy cô biết đã có vài cảnh sát mặc thường phục đi phía sau nhưng vẫn lo lắng không yên.
Ai đó rất nhanh nhắn lại: “Tôi sẽ chú ý. Làm sao em biết?”
“…Tôi thấy hình như đằng sau có xe đi theo.”
“Biết rồi, đừng lo lắng. Ngủ sớm đi, ngủ ngon, cô bé”
…. Anh không trêu ghẹo cô đôi câu thì sẽ ૮ɦếƭ hả!!!
Thở một hơi rồi ngả người nằm xuống giường suy nghĩ giây lát, sau đó cô bật dậy thay quần áo, xách túi, trang điểm chuẩn bị ra trận.
Một tiếng sau, mặc sức vui vẻ tại đại sảnh Câu lạc bộ rất lâu rồi Thương Tịnh ra ngồi ở quầy bar nghỉ ngơi, từ chối hai người tới bắt chuyện, cô nghĩ thầm cũng tới lúc rồi, còn chưa nghĩ xong thì giọng nói của Diệp Đại Cương truyền tới giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc, “Thương Tịnh, chơi vui không?”
“Diệp tổng!” Thương Tịnh “ngạc nhiên, mừng rỡ” quay đầu lại.
“Cô…. chà, nơi này ồn quá, nào, đi cùng tôi ra chỗ yên tĩnh hơn nói chuyện đi”
“À, được ạ” Cuối cùng cũng tới
Dọc đường hai người nói cười vui vẻ, bước vào thang máy lên tầng năm, Diệp Đại Cương bảo vệ sĩ ở ngoài rồi mỉm cười mời Thương Tịnh vào phòng làm việc.
Thương Tịnh ngắm một lượt, căn phòng này và Câu Lạc Bộ đều trang trí xa hoa như nhau, khăp nơi đều phô bày sự giàu sang, nhưng ở một bên lại có một giá sách cực kỳ to, cực kỳ cao.
Đợi Thương Tịnh yên vị, Diệp Đại Cương mới sai người mang vào hai ly rượu vang, Thương Tịnh cười nói, “Diệp tổng đúng là biết thưởng thức”
“Học làm sang thôi mà, sao so được với phẩm vị cao của Thị trưởng Cố chứ? Cô đi theo thị trưởng Cố hẳn cũng từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị rồi nhỉ?”
“Ôi trời, tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ, sao có được đãi ngộ tốt thế chứ?”
“Bình thường cô làm công việc gì?” Diệp Đại Cương hỏi như thể đang tán gẫu.
“À, chỉ là chạy việc vặt thôi, một người đàn ông, một lãnh đạo như thị trưởng Cố, hằng ngày nên quan tâm tới việc quốc gia đại sự, còn những chuyện linh tinh thì nào có chú ý”
“Ha ha, hóa ra là thế, cũng đúng, một người đàn ông nên có một người phụ nữ chăm lo sinh hoạt hàng ngày mới được, có điều…thị trưởng Cố quyến rũ như thế, ở đây phải có một hồng nhan tri kỷ chứ nhỉ?” Ông ta nói chuyện như đang đùa giỡn
Thương Tịnh đặt ly rượu xuống, “Chuyện này tôi cũng không biết”
“Ha ha, đùa thôi, đùa thôi, ai mà chả biết thị trưởng Cố yêu vợ thế nào, sao có thể có người đàn bà khác được đúng không?”
Thương Tịnh có chút mất hứng, bĩu môi, “Diệp tổng, chuyện này mà ngài cũng dám đùa, dù chú ấy là thị trưởng hay chủ tịch tỉnh thì kết hôn rồi thì nên yêu vợ mình chứ, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được?”
Quả là một con bé bịp bợm. Diệp Đại Cương sờ cái đầu hói của mình, ra vẻ lúng túng nói, “Đúng đúng, là tôi lỡ mồm, là tôi lỡ mồm”
Thương Tịnh thấy vậy có vẻ sợ hãi, “Diệp tổng, con người tôi là thế, nghĩ gì nói đó, lúc nào cũng không quản được cái mồm của mình, ngài đừng để ý nhé”
“Không sao, không sao, cô nói đúng lắm” Diệp Đại Cương xua tay, cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính, “Thật ra hôm nay tôi tìm cô, trừ việc chủ yếu mời cô ra ngoài chơi thì còn muốn nhờ cô giúp tôi một việc gấp rút nhỏ nhỏ”
“Diệp tổng, ngài nói đi” Cô khí phách đáp
Diệp Đại Cương tỏ vẻ đắn đo, “Chuyện này tôi không tiện mở miệng cho lắm, cũng không biết cô có tin hay không nữa”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Là thế này, trước đây tôi đã từng tình cờ gặp được thị trưởng Cố, vừa khéo hôm đó tôi làm mất ví, thị trưởng Cố không nói nhiều đã giúp tôi trả tiền rượu, về sau tôi luôn muốn tìm cơ hội trả lại cậu ấy, nhưng cậu ấy nhất quyết không muốn”
“Không muốn thì thôi, Diệp tổng, ngài có thể tiết kiệm được một khoản tiền mà” Thương Tịnh hé miệng cười
“Sao thế được, Diệp Đại Cương tôi từ trước tới giờ mượn người một thì trả người mười, thị trưởng Cố có lòng giúp tôi, ngay cả tiền tôi cũng không trả lại được thì đúng là chẳng còn chút nghĩa khí giang hồ nào. Nói ra không sợ người ta chê cười, việc này canh cánh trong lòng tôi lâu rồi, tôi là người như thế đấy, chuyện gì mà chưa làm xong thì giống như côn trùng ký sinh trong lòng vậy, rất khó chịu”
“Ngài đúng là người thú vị, vậy ngài muốn tôi giúp gì, đưa tiền cho thị trưởng Cố hả?”
“Ồ, việc này tôi cũng từng nghĩ tới rồi nhưng tôi muốn thuận theo thái độ làm người của thị trưởng Cố, nếu cậu ấy không cần thì khó đảm bảo được chuyện cô đưa tiền cho cậu ấy sẽ thành công”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thương Tịnh kéo túi xách, đổi một tư thế ngồi khác
“Tôi nghĩ thế này, cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của thị trưởng Cố di, tôi chuyển tiền cho cậu ấy”
Hóa ra là chuyện này, đáy mắt Thương Tịnh khẽ lóe lên tia khác thường, nét mặt cô có vẻ khó xử, “Việc này,…. chắc là không được đâu, ngài hãy tìm cơ hội nào đó đưa tiền cho chú ấy đi vậy”
“Nếu tôi có thể đưa cho cậu ấy thì đã không tìm cô giúp, yên tâm, nếu cô giúp thì tôi sẽ không bạc đãi cô đâu” Ông ta móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, “Nào, đây là một chiếc vòng, thiết kế mới của công ty chúng tôi, cô mở ra xem thử đi?”
Thương Tịnh nghe lời mở ra, đúng là một chiếc vòng tay vàng to bằng ngón cái, ánh vàng rực rỡ làm cô hoa cả mắt. Cô lộ vẻ ngạc nhiên, chợt ngẩng đầu hỏi, “Diệp tổng, đây là…”
“Thích không?” Ông ta nhìn cô cười híp mắt
“Thích…” Cô nở nụ cười thật tươi, như thể nghĩ tới điều gì đó, cô hốt hoảng đậy nắp hộp lại, “Ngài khiến tôi hồ đồ rồi, chiếc vòng tay này của ngài có thể đền tiền một bữa cơm rồi, ngài cũng tốn nhiều công sức quá”
“Tiểu mỹ nữ, tôi nói cho cô biết nhé, chút tiền này với Diệp Đại Cương tôi không là gì cả, nhưng tôi tuyệt đối là người có ân tất báo” Ông ta châm một điếu xì gà, “Cô nhận lấy chiếc vòng này đi, coi như là quà để cô giúp tôi”
Thương Tịnh không nhịn được mở chiếc hộp kia ra một lần nữa, đóng lại, rồi lại mở ra, rồi lại đóng. Dường như cô rất do dự, “Diệp tổng, không phải tôi không muốn giúp ngài, nhưng thị trưởng Cố đã dặn tôi, thông tin cá nhân của chú ấy không thể tiết lộ ra ngoài”
“Vậy cô lén đưa cho tôi là được, cô không nói, tôi không nói thì ai biết đó là cô?” Diệp Đại Cương nhả ra một ngụm khói, “Đeo chiếc vòng này vào cho tôi ngắm chút đi, không đẹp thì tôi sẽ đổi cái khác cho cô”
Thương Tịnh đeo chiếc vòng vàng vào tay, màu vàng rực chói mắt càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, Diệp Đại Cương híp mắt, “Nhìn xem, người mẫu công ty tôi cũng không đeo đẹp bằng cô, hay là cô tới công ty đá quý của tôi làm người phát ngôn đi”
“Diệp tổng thật thích nói đùa” Ngón tay của Thương Tịnh mân mê chiếc vòng trêи tay không rời
“Tôi nói thật mà”
Thương Tịnh cười, lưu luyến tháo chiếc vòng ra, “Diệp tổng…tôi, ừm, về nghĩ đã nhé….” Diệp Đại Cương rất giảo hoạt, nếu cô mà dễ dàng đồng ý thì chắc chắn sẽ khiến lão ta nghi ngờ.
“Chút chuyện nhỏ này mà còn phải nghĩ sao” Thấy cô kì kèo, giọng nói Diệp Đại Cương có vẻ cũng không bận tâm
“Việc này, tôi, tôi, hơi lo lắng…thời gian này thị trưởng Cố luôn nhận được thư đe dọa, tuần trước thiếu chút nữa thì bị xe đâm, dĩ nhiên, không phải tôi nghi ngờ ngài, chỉ là tôi sợ chuyện này quá quan trọng…”
“Còn có chuyện như thế sao? Vậy đã báo công an chưa?”
“Đương nhiên, cảnh sát vẫn đang tra cứu chuyện này mà”
“Ồ? Vậy bọn họ đã tìm ra nghi phạm nào chưa?”
Thương Tịnh cẩn thận nhìn ông ta, cân nhắc, “Tôi nói ngài đừng nóng giận nhé, có lần tôi nghe trộm, những đối tượng mà bọn họ nghi ngờ có cả ngài đấy!”