Lần đầu tiên Thương Tịnh gặp Cố Thùy Vũ, cô không hề đặt anh trong lòng, cô chỉ coi đó là một lần cùng đi làm nhiệm vụ thông thường.
Thành phố S là địa danh hiếm hoi khai quật được một khu mộ cổ lịch sử, sau đó, nơi đây lập tức được cán bộ cao cấp coi trọng và lãnh đạo đã phái các phân đội binh sĩ tới đây trợ giúp khai quật, cô đã tiếp đã hai ba đợt đồng chí thủ trưởng rồi, có điều, đợt sau lại càng long trọng hơn đợt trước.
Lần này, người đứng đầuthành phố và hai ông phó cùng lúc ‘đại giá quang lâm’.
Nghe được tin này, có người vui, có người buồn. Thương Tịnh thuộc vào nhóm người buồn, cô nhìn vào gương, chỉnh trang quân phục, tự dưng lại phải lãng phí một ngày đẹp trời thế này, cô còn định đi tới sân tập bắn nữa chứ.
Tiểu đội trưởng Vu Lỵ 36 tuổi, là trợ lý bộ tuyên truyền trong quân đội, chị ta vô cùng hăng hái về chuyện các lãnh đạo về thị sát, chị nhanh chóng thu xếp một tiểu đội để lo việc tiếp khách, nhìn nét mặt không quan tâm của Thương Tịnh, chị nói một cách bất đắc dĩ: “Em ở cạnh chị để chụp ảnh nhé”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Đây là công việc nhẹ nhàng nhất rồi, chị bảo em chụp thì cứ chụp đi, tách tách mấy pô là xong ý mà” Tiểu đội trưởng không nói gì nữa, nhất quyết choàng cái máy ảnh cơ vào cổ cô.
Thương Tịnh đi tớiphòng tiếp khách, các nhân viên đang vội vàng quét dọn, đun nước, cô thấy không giúp đỡ được gì bèn cúi đầu nghiên cứu cái máy ảnh cơ, một lát sau, cô đứng trước cửa sổ, hướng ống kính xuống cái hố dưới đất, chụp mấy pô.
Phụ nữ nhiều tự nhiên sẽ có chuyện Bát quái, mà trọng tâm câu chuyện Bát quái lần này dĩ nhiên là về đàn ông.
“Ôi chao, nghe nói năm ngoái Phó thị trưởng Cố được điều về đây đấy, anh ấy còn trẻ tuổi, mới ngoài 30 thôi”
Hơn 30 mà còn trẻ ư, Thương Tịnh ngầm phản đối.
“Thật sao? Dù chúng ta chỉ là một thành phố cấp quận, nhưng 30 tuổi thì quá trẻ, có phải anh ấy có người chống lưng không?”
“Chuyện này sao có thể cho cô biết được chứ? Nhưng việc ấy cũng phải chắc chắn tám chín phần, hơn nữa, nghe nói, anh ấy rất đẹp trai! Tôi có một đồng nghiệp vừa tới Tòa thị chính hai ngày trước, lúc cô ấy quay về thì không ngừng ồn ào”
“Chắc là cô ấy gặp được vài lãnh đạo cao cấp chứ gì?” Nghe nói các cán bộ cao cấp đẹp trai vô cùng.
“Ai mà biết được, đợi một lát nữa ngắm thật kỹ xem”
“…Khỏi cần đợi, bọn họ tới rồi” Xuyên qua ống kính máy ảnh, hai chiếc xe Jeep cuốn theo bụi tung đầy trời, dừng lại ở hàng rào bên ngoài.
Khung cảnh này không tệ. Cô nhân tiện chụp một pô ảnh.
Người phụ trách chính ở khu khai quật dẫn theo một nhóm nhỏ mỉm cười ra nghênh đón lãnh đạo và vài đồng chí phóng viên vào, sau khi khách sáo vài câu, người phụ trách mời đoàn người vào trong phòng, nhưng Thị trưởng Lý, người đeo kính trắng gọng vàng lại từ chối, người phụ trách lập tức chuyển chủ đề, dẫn bọn họ đi tới khu khai quật.
Thương Tịnh đi theo Vu Lỵ gia nhập vào đoàn người, để lại nhóm tiếp khách ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của bọn họ, mãi lâu sau, một cô nàng mới chọc chọc khuỷu tay đồng nghiệp: “Bạn của cậu…không bình tĩnh nổi là đúng”
“Ôi, sớm biết thế này thì đã giành lấy việc của Thương Tịnh rồi”
Ngược lại, Thương Tịnh, người đang được hâm mộ lại chẳng cảm thấy công việc này tốt chỗ nào, cô cầm máy ảnh, nhưng quả thực cô không biết lúc nào nên “ra tay” nữa, mỗi lần chụp đều là Vu Lỵ quay đầu, huých cô một cái, lúc ấy cô theo phản xạ, giơ máy ảnh và bấm nút chụp, đi thị sát một vòng, cô cảm thấy hông của mình sắp bị cô ấy huých cho xanh tím rồi.
Thị trưởng và đám phóng viên ở đằng trước rất vui vẻ, cảm khái về nền văn minh đã qua, Phó thị trưởng thì ngồi xổm cạnh bờ hố, cúi xuống quan sát các nhóm nhỏ khảo cổ đang làm việc, Vu Lỵ nhân cơ hội này, thì thầm với Thương Tịnh: “Nhanh, nhanh, nhân lúc này chụp một bức ảnh của Phó thị trưởng Cố đi”
Thương Tịnh không có ý kiến gì, nhưng cô vừa mới nâng máy ảnh lên thì thấy đối tượng mình định chụp đứng lên, để lại cho cô một bóng lưng, cô đành cất tiếng nói trong trẻo của mình, gọi: “Thủ trưởng!”
Cố Thùy Vũ quay đầu, anh nghe thấy “tách” một tiếng.
…Vu Lỵ lập tức đi tới bên cạnh, nói: “Tiểu Thương, hôm qua đã bàn giao tài liệu chưa”, cô ấy làm như không nhìn thấy, không hề có một chút quan hệ nào với cô!
Cố Thùy Vũ hơi nhíu mày, buồn cười nhìn gương mặt trắng trẻo, mềm mại, xinh đẹp lộ ra phía sau ống kính.
Thương Tịnh cười híp mắt, vô cùng bình tĩnh nói: “Thủ trưởng, coi chừng dưới chân”
“.. Cảm ơn” Hóa ra cô bé này dọc đường không làm việc đàng hoàng, nếu không phải cấp trêи nhắc thì cô bé này có lẽ quên cả chụp ảnh, làn da cô trắng như thế, có lẽ thắt lưng kia xanh tím hết cả lên rồi nhỉ.
Lúc này, Thương Tịnh mới nhìn thẳng Cố Thùy Vũ. Cô không thể không thừa nhận rằng, với phụ nữ, anh đúng là tai họa. Giai đoạn hoàng kim cua rmột người đàn ông là vào khoảng 30 có lẻ, còn anh thì chắc chắn đang ở trong giai đoạn ấy, không thể nghi ngờ. Dưới mái tóc đen nhánh là một gương mặt nho nhã, khôi ngô tuấn tú, dù chỉ mặc áo sơ mi và quân tây rất đơn giản nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân của anh đều tỏa ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, tuyệt đối là đối tượng khiến phụ nữ phải mơ mộng.
“Đừng khách khí”
Đợi Cố Thùy Vũ quay lại hàng, bộ dạng Vu Lỵ đúng kiểu hận không thể rèn sắt thành thép, chạy về phía cô, trừng mắt nhìn Thương Tịnh: “Em nói xem em đã làm gì rồi!”
“Không gì cả, anh ta coi việc chụp ảnh giống như cơm bữa ấy mà, anh ấy sẽ không để bụng đâu” Điều Thương Tịnh lo lắng không phải việc này, “Có điều so với ảnh chụp những người khác, bức ảnh chụp anh ấy không thể hiện được rằng anh ấy đang đi thị sát, như thế có thể dùng được không?”
“Có thể” Vu Lỵ khẽ ho một tiếng.
Thấy bộ dạng chột dạ của chị, Thương Tịnh híp mắt, “Lợi dụng việc công để làm việc tư à?”
“Sao có thể như thế chứ” Vu Lỵ đột ngột lên giọng, sau đó cười híp mắt, giảm bớt âm lượng, “Ôi chà, chỉ là để phục vụ chị em phụ nữ thôi mà”
…Còn cô là vì nghĩa quên mình sao!!!
Kết thúc thị sát, Thị trưởng Lý làm một bài phát biểu tổng kết, sau đó cười nói với người phụ trách: “Về sau ở đây sẽ do Phó thị trưởng Cố toàn quyền phụ trách, các anh có vấn đề gì thì cứ trực tiếp báo cáo cho anh ấy, các anh phải phối hợp cho tốt nhé”
Người phụ trách liên tục tâng bốc, anh ta không phải không có mắt nhìn, Phó thị trưởng Cố này tới chưa được bao lâu, tuy dọc đường không nói gì, nhưng không ai dám khinh thường anh, thế cũng đủ thấy khí thế mạnh mẽ của anh rồi, hơn nữa khi Thị trưởng Lý nói chuyện với anh đều rất nhẹ nhàng ấm áp, chắc anh có lai lịch không hề nhỏ.
Cố Thùy Vũ hỏi tên đầy đủ và chức vụ của người phụ trách, đoàn người hàn huyên đôi ba câu xong thì định rời đi, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng thét to: “Bắt trộm!”
Thỉnh thoảng ở khu khai quật có kẻ có mắt như mù định ᴆục nước béo cò, tất cả sự chú ý của mọi người trong chốc lát tụ về một chỗ, bóng hình mảnh khảnh của Cố Thùy Vũ từ phía sau xông lên, phi nhanh về phía trước.
Cố Thùy Vũ tập trung tinh thần, nhíu mày nhìn.
Thương Tịnh đang chạy phía trước, cô nhanh chóng đuổi theo, thấy còn cách một đoạn, cô không chút nghĩ ngợi gỡ chiếc máy ảnh ở trêи cổ xuống, nhắm thẳng người phía trước mà ném.
Rất nhanh, rất dứt khoát.
Vu Lỵ thiếu chút nữa thì hôn mê, đây là chiếc máy ảnh chị vất vả lắm mới xin được.
Cố Thùy Vũ vô cùng kinh ngạc, cười khẽ.
Tên trộm bị đập trúng, lảo đảo vài bước, sau đó trẹo chân, ngã nhào xuống đất.
Thương Tịnh bước hai ba bước tiến lên, dứt khoát, nhanh nhẹn tóm lấy tay tên trộm, không cho hắn một chút cơ hội nào để phản kháng.
“Không ngờ ở văn phòng này của các anh chị nhân tài cũng đông đúc tới vậy” Thị trưởng Chu tán thưởng, cười nói.
Trong lòng Vu Lỵ đang rỉ máu nhưng vẫn phải gượng cười đáp: “Thương Tịnh là nữ binh ưu tú ở bộ truyền thông của chúng tôi, cô ấy vừa mới tham dự đợt huấn luyện kết hợp giữa hải, lục và không quân quốc tế trở về, Đại đội trưởng Chu muốn cô ấy nghỉ ngơi một thời gian nên đã điều cô ấy tới đây”
“Thì ra là vậy, cô bé kia trông còn rất trẻ”
“Cô ấy chưa tới 24 đâu ạ, cô ấy là SV đại học được tuyển dụng đặc biệt vào quân đội, nhưng thân thủ của cô ấy rất khá, những đàn anh như chúng tôi cũng coi cô ấy như bảo bối vậy” Đúng là bệnh nghề nghiệp của bộ tuyên truyền, hễ có lợi cho sản xuất và xây dựng, thì liền khoe khoang!
“Khoa thể thao?” Cố Thùy Vũ đột nhiên mở miệng.
“Không phải, là khoa Xã hội, chuyên gì ý nhỉ….” Vu Lỵ chợt không nhớ ra nổi.
Thương Tịnh giao người cho tổ bảo vệ, rồi nhặt chiếc máy ảnh cơ lên, kiểm tra thấy ống kính tối đen. Cô mang theo gương mặt sám hối, tới trước mặt Vu Lỵ, “Đội trưởng Vu, ống kính bị hỏng rồi”
Cô biết. Vu Lỵ thiếu chút nữa là khóc.
Cố Thùy Vũ buông một câu rất tự nhiên:” Vậy là nó hỏng vì việc công rồi, tiền sửa chữa cứ báo cáo lên trêи đi”
Thương Tịnh cảm kϊƈɦ nhìn anh.
Cố Thùy Vũ cười với cô, vỗ vỗ vai cô, “Cô bé, tinh thần hăng hái lắm”
Nếu đổi lại là một người khác, một nụ cười của anh, một cái vỗ vai của anh cũng có thể khiến cho người phụ nữ đã kết hôn lập tức nảy sinh loại cảm giác kϊƈɦ động muốn ly hôn, tiếc rằng dây ăng ten tiếp thu Thương Tịnh quá kém, “Cảm ơn thủ trưởng”