Chiều ,những cơn gió xuân mang theo những hạt mưa ngâu tí tách bên hiên nhà, sau một giấc ngủ dài như lấy lại được chút sinh khí Trang vươn vai cho đỡ mỏi cổ. Bước xuống giường cô đi vào nhà vệ sinh những dòng nước mát lạnh tuôn sối sả vào mặt, mỉm cười soi mình trong gương cô bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua, nhưng kỉ niệm đẹp đẽ trong suốt quãng thời gian mà cô và văn đã có với nhau ở Nha Trang, cô biết Văn rất nghiêm túc trong chuyện lần này, đã nhiều lần anh nhắc khéo cô về việc đính hôn nhưng Trang sợ ,cô chưa sẵn sàng,với lại thời gian yêu nhau của hai người chỉ được tính bằng ngày, cô không muốn mọi người dị nghị nhiều điều. Văn chỉ mới hủy hôn giờ lại …, những suy nghĩ như thế khiến cô không thể nào nhanh chóng đến với anh được, mặc dù rất yêu anh nhưng cô muốn có thời gian suy nghĩ, chuẩn bị tâm lý làm vợ ,làm dâu.Và cũng còn một việc quan trọng nữa là Trang muốn hoàn thành và cho ra mắt xong bộ sưu tập áo cưới mang tên cô,rồi sau đó cô mới nghĩ tới chuyện hôn nhân và gia đình.Điện thoại lại reo vang,Trang uể oải bước ra khỏi phòng vệ sinh, trên màn hình hiện lên só của văn, cô mỉm cười nhấc máy
-Có chuyện gì không anh?
-Anh nhớ em!
-trời đất chúng ta mới gặp nhau lúc sáng mà
-Từ sáng tới giờ mấy tiếng rồi, mình gặp nhau đi em.
Trang biết nhưng lời nói của văn là thật lòng, nhưng để trêu đùa anh, cô cứ châm chọc:
-Em bận rồi, anh thông cảm nha.
-Bận gì mà không thể sắp xếp được thời gian cho người yêu hả, anh giận đó!
-Cúng đành chịu thôi, vì công việc cả mà
Văn tiu nghỉu.
-Ừ vậy em lo công việc đi, chừng nào xong thì gọi anh, nhớ đừng làm việc quá sức mà hại đến sức khỏe, hôn vợ yêu nè
-Giờ anh đang ở đâu?
-anh ở công ty
-Có chuyện gì sao?
-À, không, thôi anh làm việc đi
Cúp máy ,Trang cười hí hửng một mình, hôm nay cô sẽ làm Văn bất ngờ.Ngồi trước gương Trang chỉnh sửa lại tóc. Thay bộ váy màu tím hoa cà ,chuẩn bị thêm một số thứ nữa cô rời khỏi nhà
Sài gòn chiều thứ 2, những dòng xe cộ động nghịt chen chúc nhau khiến Trang thấy khó chịu, tuy đã sống ở đây từ bé đến lớn,cũng đã quen với cái nhịp hối hả của sài Thành nhưng những lúc như thế này cô ước mong sao đường phố nó có thể như Nha Trang, rộng rãi thoáng mát, không quá đông cũng không quá ít người, vừa đủ để tạo nên nhịp độ sống yên ả và thú vị.Đền giao thông bật qua màu xanh, ai ai cúng chen lấn cho nhanh thoát khỏi cảnh kẹt xe này, Trang cũng không ngoại lệ.Vất vả lắm cô mới chen chân được ra ngoài đường lớn, đầu tiên cô tạc qua Đinh Tiên Hoàng để xem “Vân Trang” như thế nào sau hai tuần cô vắng bóng, bảng hiệu lấp lánh với những dòng chữ to đùng hiện ra trong tầm mắt, Trang cho xe cua vào trong, bác bảo vệ mừng rỡ chào cô:
-Lâu quá mới gặp cô đó
-Mới có hai tuần mà lâu gì bác, hihi
Đưa xe cho bác bảo vệ, Trang nhanh chóng bước vào cửa hàng trên tay là một túi quà to tướng, cô muốn cho mọi người bất ngờ nên đi rất nhẹ
-Chào cả nhà!
-Trời, chị Trang, chị Trang về rồi nè anh em ơi, Thắng la lên to tướng
Mọi người bỏ hết mọi công việc dang dở chạy ra chúc mừng Trang, ai cũng mưng vì Trang đã trở về,hai tuần không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng do họ đã quen sự có mặt của Trang,quen với cách làm việc có cô nên họ cảm thấy thiếu vắng nhiều hơn khi không có cô.Trang cũng rất vui vì họ, họ là những trợ thủ rất đắc lực cho cô ,mặc dù đôi lúc có những sai sót đáng tiếc nhưng đó không thể chia rẻ tình chị em trong “Vân Trang”.Mở túi quà Trang chia cho từng người, đó là món nem “Ninh Hòa” một thương hiệu nổi tiếng ở Khánh Hòa, nếu ai đã một lần nếm thử thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên cái vị đậm đà, vừa ngọt cừa chua lại thơm phức của nó.Trong khi mấy anh chị em đang vui đùa Trang tranh thủ đi dạo một vòng cửa hàng xem thử trong khoảng thời gian cô vắng mặt có chuyện gì xảy ra không.Ngắm mấy mẫu áo cưới được treo trên ma nơ canh tuy nó vẫn đẹp nhưng theo thời thì có vẻ nó đã lỗi mốt,đã đến lúc nên thay rồi,nghĩ thế Trang kêu cậu Thắng
-Thắng ơi, vô chị nhờ chút
-Dạ có em, Thắng vui vẻ
-Em thay mấy bộ này cho chị đi, thay vào những bộ mới nhất ấy, nhìn nó cũ quá rồi
-Vâng, mấy bộ mới chị vừa thiết kế tháng trước đấy hả?
-Ừ
-Nhưng để trưng bày như thế có phí quá không chị?
-Bộ mặt của cừa hàng ở đây hết mà em, không phải là phí đâu
-Dạ
Thắng thay ngay những bộ váy cưới mới tinh và xinh đẹp khác, mỉm cười hài lòng Trang dặn dò họ một số việc nữa rồi ra về.cua xe theo hướng tổng công ty “Hansin” Trang rồ ga cho xe phóng nhanh đến đó.
Tùng Văn ngồi trong văn phong TGĐ, sau hai tuần trở về công việc đã chất cao như đống núi, lại thêm mấy cái hợp đồng mới khiến anh phải căng mắt ra xem xét, mãi đến hơn 3h chiều anh mới tạm ổn đôi chút, định gọi Trang đi hẹn hò nhưng cô bảo là mắc công việc nên anh đành thôi, tuy rằng cũng có hơi giận cô vì đã không dành thời gian cho anh, nhưng anh cũng thông cảm được, hơn nữa anh biết cô là người ham mê công việc nên anh sẽ đợi cô.Xoay xoay chiếc cốc trong tay Văn bật điện thoại ngắm tấm ảnh của Trang mà anh đã chụp lén hôm nào, nụ cười rạng rỡ của cô làm anh thấy rạo rực và xuyến xao trong lòng.Từ lúc yêu Trang anh đã được chững kiến nụ cười ấy của cô trực tiếp mà không cần phải qua ảnh nữa, mỉm cười hạnh phúc anh thấy mình rất may mắn khi gặp và được yêu Trang, khoảng thời gian sóng gió đã qua ,một tình yêu đẹp và sâu đậm thì không thể thiếu những hờn giận và hiểu lầm, những điều đó càng làm cho họ xích lại gần nhau hơn,anh sẽ cố gắng giữ cô thật chặc không để cô phải rời xa anh nữa.Có chuông điện thoại anh nhấc máy
-Thưa anh ,có một cô gái muốn xin gặp anh ạ
-Anh nhớ chìu nay đâu có cuộc hẹn nào đâu em?
-Dạ cô ấy bảo là vợ anh
-Gì vậy? em đùa sao. Anh làm gì có vợ,Văn như muốn té ngửa
-Giờ có cho cô ấy vào không ạ!
Văn suy nghĩ một lúc, cô ta là ai nhỉ tại sao lại tự xưng là vợ mình, để xem nào ,chắc lại là fan hâm mộ của mình đây mà ,gặp thử xem, đằng nào chiều nay cũng rảnh mà
-Em cho cô ấy vào đi
Nói xong Văn làm mặt lạnh rồi xoay mặt vào vách tường, có tiếng cạnh nơi cửa, Văn đoán là cô ấy đã vào nhưng sao không có tiếng động gì thế nhỉ,anh hồi hộp không biết cô ta là ai và cô ta muồn gì?mãi một lúc lâu mà không thấy cô ta lên tiếng Văn bực mình tằng hắng lên mấy tiếng.
Người con gái đó là Trang, cô muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã đến mà không báo trước, Trang còn cẩn thận mang bộ vest mới nhất mà cô đã thiết kế riêng cho anh đến, Trang biết Văn thích màu đen nên cô đã đặc biệt âm thầm chuẩn bị từ khi còn ở ngoài Nha Trang.Lúc này bước vào phòng ,cô ráng đứng yên không cho tiếng động để xem Văn sẽ có phản ứng như thế nào, mãi mà thấy anh cũng im lặng giờ còn tằng hắng lên nữa khiến cô không nhìn được cười, đưa tay chiệng có gắng không để phát ra tiếng động cô tiếng lại gần anh, đua đôi tay mềm mại của mình lên phía trước, Trang che mắt Văn lại.Anh cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn ngồi im để xem cô gái kia sẽ còn giở trò gì nữa.Thấy Văn cứ im lằng như thế khiến Trang cũng hơi bực mình, mất hết kiên nhẫn cô nghiến răng:
-Anh không nhìn em sao?
-Em là ai, nói đi tìm anh với mục đích gì.?
-Em đến đem quần áo cho anh, hôm trước anh bỏ quên ở phòng em anh không nhớ sao,hơn nữa giờ em đang mang thai giọt máu của anh, anh tính sao đây?
Không thể nhịn được cô gái trơ trẽn này nữa,Văn тһô Ьạᴏ hất tay cô ra, anh quay phắt lại định sỉ vả thì miệng anh như không nói được lời nào khi thấy Trang
-Em … em…
-Là em đó, sao định đánh em hả?
-Em làm anh muốn đứng tim luôn đó, sao em đến mà không báo với anh một tiếng, lại còn giả giọng nữa chứ,làm anh hết hồn
Trang cười cười:
-Như thế mới biết được bộ mặt thật của anh chứ,sao không mừng khi gặp em à
-Em chọc anh như vậy làm sao anh mừng nổỉ
Trang sà vào lòng Văn . cô nũng nịu
-Chọc anh chút thôi,em có cái này cho anh nè
Trang lấy bộ quần áo cho Văn, mỉm cười hạnh phúc anh đón lấy nó,rất đúng với sở thích của anh ,không ngờ rằng Trang lại chu đáo như vậy.nhìn nó thật kỹ nó anh nói:
-Cám ơn em,anh sẽ mặc nó
Cả hai nhìn nhau cười âu yếm, cả hai đang ngập chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ của tình yêu, nếu Trang cứ đáng yêu như thế này thì chắc anh sẽ không thể nào rời xa cô một phút,hôn nhẹ lên tóc Trang anh thì thầm”Anh yêu em”.
Lại nói về Thư từ khi từ hôn với Văn, hình ảnh về lễ thành hôn hỏng của Thư liên tục xuất hiện trên mặt báo, nhìu bài báo còn xuyên tạc Ϧóþ méo sự thật khiến Thư phải lao đao và điêu đứng,.Tinh thần cô suy sụp ,sự nghiệp đang trên bờ vực thẳm, lại bị sự dè bĩu của bạn bè đồng nghiệp.Đã nhiều lúc cô muốn kết thúc cuộc đời mình cho thanh thản nhưng nghĩ tới mẹ và gia đình ,cô không đủ can đảm, cô sợ, sợ lắm…..Mẫy cái hợp đồng quảng cáo của Thư cũng đã bị hủy bỏ vì cô không đủ hình tượng để thu hút khách hàng, đã thế cô còn phải bồi thường mọt só tiền rất lớn vì đã vi phạm hợp đồng.Công ty người mẫu nơi cô làm việc cũng không còn muốn cô biễu diễn nữa ,từ một người mẫu hạng A giờ đây ngay cả một cô người mẫu hạng C Thư cũng không bằng.Tuyệt vọng,chán nản, cô lao vào các hộp đêm, các quán bar để giải tỏa buồn phiền, đêm nào cô cũng về nhà với tình tạng say khướt, được dịp các tay săn ảnh lại chụp ảnh cô đưa lên mặt báo,thông cảm có, dè bĩu có nhưng hơn ai hết Thư thấy khinh bỉ chính mình, cô đã tự tay đánh mất hình tượng mà bao nhiêu năm qua cô đã gầy công xây dựng, thế là hết, không còn gì để mất cô lại lại như con thiêu thân lao vào bia rượu.
Hôn nay cũng vậy ,Thư rời khỏi quán bar với tình tạng say khướt, quần áo xộc sệt, tóc tai bù xù Thư loạng choạng bước đi trong màn đêm , nó u tối như chính cuộc đời của cô vậy,thọc tay vào cổ họng cho nôn hết những gì cần nôn, cô lại típ tục những bước chân nặng trĩu của mình.Một đám thanh niên du côn ở đâu xúm lại chận đường của Thư, mặc dù say nhưng cô cũng lờ mờ nhận ra có người đang chận mình, ngước đôi mắt bất cần ra Thư quát:
-Tránh ra
-Cô em chắc đang buồn tình đúng không?,. Đi với mấy anh đi, đảm bảo sẽ trút hết ngay, haha
-Tụi mày không đủ tư cách, lũ giờ bẩn tụi bây mà bày đặt lên mặt sao, hừ, may tránh ra
\\Một thằng trong đám nhìn Thư rồi la lên:
-Đại ca, con nhỏ này là người mẫu Quỳnh Thư đó, thảo nào lên giọng quá, tối nay anh em mình gặp may rồi.
-Được lắm, tao cũng muốn thử cảm giác được một đêm với cô em chân dài này, tui bay mau đưa cô ta đi.
Tụi đàn em tiến đến lôi tuột Thư đi, cô chỉ kịp ú ớ mấy câu, rồi ngât liệm, tụi nó тһô Ьạᴏ vứt cô lên xe,vừa lúc đó, xe của Văn và Trang cũng đi ngang qua, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của Thư, Trang liền bảo Văn”:
-Anh à, hình như là Thư,nhưng mà cô ấy đang đi với ai kìa?
Văn cho xe thắng ngay lại, sau một hồi quan sát, biết là Thư bị bạn côn đồ bắt đi, cả hai liền xuống xe chạy đến cứu Thư, thấy có người, bọn nó sợ hãi vứt Thư xuống đất và chạy mất dạng, vì bị vứt xuống đất như thế nên đầu cô đã va vào một tản đã nhỏ bên đường, máu bắt đầu rịn ra ướt cả áo, Văn bế xốc Thư lên Trang cũng lật đật chạy theo chiếc xe lao vun ✓út đến bệnh viện
………………..
Chỉ là những vết thương ngoài da nên Quỳnh Thư đã được chuyển về phòng yêu cầu cho bệnh nhân nhẹ,một vấn đề chính của Thư đó là cô bị suy nhược cơ thể trầm trọng lại thêm chứng nghiện rựu nên cô vẫn chưa được xuất viện ngay mà phải ở lại tĩnh dưỡng và cho bác sĩ theo dõi thêm.Cô ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, cơ thể cô như con thiêu thân ,cô không dám gọi điện về cho mẹ, không dám để bà buồn phiền thêm nữa, cô thấy hận bản thân mình đã quá yếu đuối.Nhìn cảnh người chăm sóc cho bệnh nhân xung quanh mình, nước mắt Thư lại trào ra ,cô thấy tủi thân ghê ghớm.Trng lúc này Thư nhớ đến Văn, giờ này chắc anh đang hạnh phúc bên cạnh Trang, đêm qua tuiy mơ hồ nhưng cô cũng nhận ra có một người đàn ông đã cứu cô, bóng dáng và mùi nước hoa rất quen thuộc, xoay người úp mặt vào tường, nước mắt lại lăn dài trên má Thư
7h, hôm nay Văn phải đi làm sớm nên không thể đến bệnh viện thăm Thư ,Trang đã nhận trách nhiệm này thay Văn, mua một ít cháo và sữa cô tiến đến bệnh viện.Dãy phòng 304 hiện ra, đẩy nhẹ cửa cô bước vào, nhìn khuôn mặt héo hắc của Thư khiến cô xót xa, cô biết mình đã nhẫn tâm ςướק mất hạnh phúc của Thư nhưng sự việc cũng đã rồi không thể đổ lỗi cho ai được, âu cũng là duyên số, cô sẽ có gắng hết sức mình để giúp đỡ cho Thư nếu cô cần.Lau nhẹ vai Thư ,Trang gọi nhỏ:
-Thư ơi, em dậy ăn cháo nè
Đưa đôi mắt mệt mỏi Thư nhìn Trang, một chút hận trào dâng trong lòng cô, đúng vậy dù Thư có là người con gái hiền lành, không mưu mô toan tính nhưng nhìn thấy tình địch của mình đang đứng trước mặt thử hỏi ai mà giữ được bình tĩnh chứ?
-Chị đến đây làm gì,?đến đây để xem tôi thân tàn ma dại thế nào hả?
-Em đừng nói vậy ,chị biết chị và anh Văn đã rất có lõi với em nhưng mà….
-Chị đưng có ngụy biện, tại sao chị không nói rõ với tôi ngay từ đầu rằng chị và anh Văn mới là một đôi như thế sẽ khiến tôi bớt đau khổ và… mà thôi giờ nói gì cũng đã muộn rồi, tôi không muốn gặp mặt chị nữa, chị về đi ,tôi mệt lắm
Trang cố nén lòng, cô biết Thư sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình ,nhưng cô là người có lỗi, cô phải nhận lỗi,cô phải bù đắp cho Thư
-Nếu em không muốn nhìn mặt chị, chị sẽ đi, nhưng em hãy ăn bát cháo này đi đã. Vừa nói Trang vừa trút cháo ra tô và để lên bàn
-Tôi đã bảo là tôi không muốn ăn, chị làm ơn đi ra ngoài đi
Thư hét lên khiến mọi người trong phòng đều quay phắt lại nhìn, Trang nhìn vẻ mặt đau khổ của Thư ,cô biết rằng mọi chuyện không nên quá nóng vội,cô sẽ có gắng thuyết phục Thư, hiện giờ tốt nhất là cô nên ra về để tránh kích động cho Thư.Nghĩ thế cô nói :
-Được rồi ,chị sẽ đi, cháo chị để trên bàn, còn sữa và trái cây nữa nè ,khi nào cần gì cứ gọi cho chị,chị sẽ giúp.Nói xong Trang quay bước đi thẳng, khi Trang đã ra khỏi phòng Thư tức giận vung tay hất hét đống đồ ăn xuống bàn”tôi không trách gì chị mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là do tôi tự chọn nhưng tôi không thể nhìn mặt chị, nói chuyện với chị như không có chuyện gì xảy ra, mong chị sẽ hiểu cho tôi”.