Áo cưới cho tình yêu - Chương 37

Tác giả: KimNganHoa1995

Chiếc taxi nhanh chóng đưa hai người rời khỏi nhà, lướt di trên đường Trần Phú con đường đẹp nhất Nha Trang, những hàng cay xanh thẳng dài vương mình đón gió, công viên khu vui chơi tất cả tạo nên một bức tranh xinh động cho phong cảnh nơi đây.Đến cảng cầu đá, một tấm áp phich to như chỉ đường hiện lên trong tầm mắt, nhìn lên phía xa xa nhưng chiếc capin đang nối đuôi nhau chạy thẳng tắp trên nền trời xanh thẳm càng làm cho Trang thêm thích thú,trước đây tuy cô đã đừng đi cáp treo Bà Nà rồi nhưng lần này đi vẫn thấy hồi hộp.Chiếc taxi chu đáo chở Trang và Văn vào tận cổng , sau khi hoàn tất các thủ tục ,hai người vào hàng chờ để qua đảo.Hôm nay là chủ nhật nên khách du lịch rất đông, đa phần là người nước ngoài, họ vui vẻ nói cười không ngớt ,Trang cũng vậy cô liên tục tười tươi như hoa từ nãy giờ khiến Văn rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng cô thích du lịch đến thế, mặc dù đã đến đây nhiều lần nhưng có lẽ Trang đã nói đúng, có cô bên cạnh hình như cảnh vật thêm đẹp và rạng ngời hơn thì phải, nhìn khuôn mặt dễ thương xinh xắn của cô không nhịn được anh cúi xuống hôn Trang , cô hơi bất ngờ pha lẫn thẹn thùng ,Trang đỏ mắt cố tránh nụ hôn của anh, mọi người xung quanh vỗ tay rầm rầm, vì đa số là người nước ngoài nên họ rất phóng túng làm Trang cũng đỡ ngại bớt đi phần nào.Bước lên chiếc capin Trang và Văn ngồi cạnh nhau, capin chỉ dủ sức chứa 8 người, nên phải xếp hàng rất lâu mới tới lượt.Đóng cửa, chiếc capin bất ngờ lao nhanh vun ✓út khiến mọi người ồ lên thích thú, từng mảng mây trời xanh thẳm hòa cùng nước biển xanh cũng xẹt nhanh qua, ngồi trên cao ngắm biển thật dẹp, biển yên ả hiền hòa nhưng cũng hung dữ ,nó có thể nuốt chửng bất cứa ai nếu vô tình xa vào lòng nó,từng ngọn gió Ⱡồ₦g lộng luồn qua kẽ của capin làm tung bay mái tóc của cô,khẽ hít lấy một hơi thật sâu,Văn choàng tay qua vai Trang anh thì thầm:
-Mai mốt mình sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu nha em
-Anh lo xa quá ha
-Chớ sao
Tiếng trang cãi lại vang lên hòa chung với tiếng cười hạnh phúc, sau 15 phút, chiếc capin đã cập bến anh toàn dòng chữ vinpearland hiện ra ,trắng sáng long lanh trên ngọn núi cao, mọi người nhanh chóng xuống capin và hòa vào dòng người chung của đảo ngọc.Khung cảnh nơi đây thật đẹp, những bãi cỏ xanh mướt in hằng trên nền đất rắn rỏi , từng khuôn viên với những chạm khắc tinh xảo uốn mình trong những cây trúc xanh lơ, Trang và Văn đi dạo một lượt , thoáng thấy chiếc đu quay mạo hiểm Trang khều Văn
-Mình tới chơi cái đó đi anh
-cái kia hả, em không sợ sao?
-Sợ gì chứ, mấy bữa đi đầm sen em chơi hoài
-Trời đất, em thật trẻ con quá đi, chừng nào mới trưởng thành được hả, mau lấy chồng đi nghe chưa, Văn nhắc khéo
-Xì, anh thử nhìn đi, mọi người chơi trên kia toàn là người lớn không hà, có cả ông bà già nữa kìa
Chịu thua triết lý của cô người yêu ,Văn miễn cưỡng chìu theo y cô, mặc dù anh là con trai nhưng anh đặc biệt rất dị ứng với mấy trò chơi này, nó cứ chúc xuống chúc lên khiến anh buồn nôn.Tiếng anh quản lý báo hiệu bắt đầu trò chơi, Trang chạy ùa vài giành chỗ không quên keo theo Văn,thắt chặt dây an toàn chiếc đu quay bắt đầu cất cánh, từng vòng từng vòng nó nhào lộn không thương tiếc các hành khách trên đó, tiếng hò hét vì thích thú có, sợ hãi có…, sau 1p30s, cuối cùng nó cũng đáp xuống an toàn, Trang hăng hái đòi chơi tiếp còn Văn thì mệt mỏi ,cứ thế ,hết trò này qua trò khác,Trang bắt Văn phải chơi cùng cô khiến anh phát ngấy .Cứ mỗi lần định từ chối thì Trang lại đưa nụ cười tươi rói ra dẫn dụ thế là Văn không nỡ tình.
4h chiều sau khi đã chơi đùa chán chê, cả hai quyết định ra về, Văn mệt mỏi tột độ, cái lưng anh như sắp gãy rời ra, hai mắt nổ đom đóm,lững thững bước theo cô mà mặt anh xanh lét,Trang thì cứ hồn nhiên tung ta tung tăng lại còn say sưa chụp ảnh nữa chứ, mãi một lúc sau cô mới chú ý đến anh , thấy Văn đi lâu ,cô giục
-Sao anh đi chậm thế, tới đây em chụp hình cho nè
-Anh không đi nổi nữa
-Gì cơ?
Lúc này Trang mới quan sát kĩ khuôn mặt của anh, cô hốt hoảng
-Anh Văn ,anh bị làm sao thế này?, mặt anh xanh quá
-Hậu quả của em chớ ai? Văn cố đùa
-Em xin lõi em không biết anh không chơi được các trò chơi đó
-Không sao đâu, anh nghỉn gơi chút xíu sẽ khỏe thôi mà,em đi gọi xe đi
Trang răm rắp nghe lời Văn, cô gọi một chiếc taxi, trên đường về nhà, Văn vì quá mệt nên đã dựa vào vai trang ngủ ngon lành, để yên cho anh ngủ cô lặng lẽ ngắm anh, đúng là cô đã quá vô tư khi không hề chú ý đến sức khỏe của anh,tự hứa với lòngcô sẽ có gắng chăm sóc cho anh thật tốt, không biết được bao lâu nhưng cô tin với mọi cố gắng của mình sẽ mang lại những niềm vui và hạnh phúc cho anh.
Thời gian trôi di rất nhanh ,mới đó mà đã một tuần trôi qua kể từ lúc hai người chính thức quen nhau, trong khoảng thời gian đó Văn và Trang đã vi cu qua hết các thẳng cảnh ở Nha trang, hai người đã có biết bao nhiêu là kỉ niệm đã trao nhau không biết bao nhiêu chiếc hôn lãn mạ và nồng ấm.Công việc của cả hai không cho phép họ chơi ở đây lâu thêm nữa đã đến lúc họ phải quay về Tp để típ tục công việc giang dở của mình.Sáng nay chuyến bay đi Tp HCM cất cánh vào 8h sáng nên Trang và Văn từ 7h đã phải đi taxi ra sân bay Cam Ranh, lúc đầu Văn dự định sẽ đưa Trang đi ô tô vào nhưng vào giờ chót anh có cuộc họp quan trọng nên cần phải đi máy bay cho nhanh chóng.Tạm biệt bàn ngoại và ** Mỹ, Trang và văn bước vào phòn cách li, trước khi đi bà ngoại đã dặn dò Trang đủ điều ,chủ yếu nói về Văn là chính bà khen anh là người tốt ,rồi khuyên cô nên cố mà giữ lấy, Trang cũng gật đầu và tâm sự mọi chuyện cho bàn ghe,thấy Trang buồn buồn ,Văn an ủi:
-Không sao đâu em, mai mốt anh hứa sẽ đưa em thường xuyên về đây thăm bà
-Vâng, cám ơn anh
Xoau người nhìn quang cảnh lần cuối, Trang cúi đầu bước đi,chuyến bay từ từ Nha Trang vào Sài Gòn như dài vô tận, nó mang theo tâm tình, niềm vui và nỗi buồn của cô gái trẻ,Văn ngồi bên cạnh anh luôn quan sát cô, nhìn vẻ mắt không có cảm xúc của cô anh thở dài
-Em buồn lắm hả
-Không, 2 tuần qua em đã quen có bà chăm nên giờ xa thấy trống vắng một chút thôi, không có gì đâu, anh đừng bạn tâm
-Ừm, vậy thì anh yên tâm rồi
Vì có cuôc họp gấp nên Văn không thể đưa Trang về nhà được Trang đành bắt taxi về nhà, bà Lan Khánh và Vi chào đón cô nơi cửa, họ tươi tình nhìn cô ,hình như họ chưa biết cô đã chấp nhận tình cảm của Văn thì phải, mỉm cười Trang chạy tới ôm chầm lấy bà Lan
-Con đã về
-Ừ, mẹ biết rồi
-Lớn mà còn nhõng nhẽo. Khánh Trêu Trang
-Kệ em
-Thôi hai anh chị thôi đấu khẩu với nhau đi, chị Trang mau vào tắm rửa rồi ăn cơm ,em chuẩn bị cả rồi
-Đảm đang quá ta, Trang nháy mắt tinh nghịch
-Chị cứ trêu em, Vy thẹn thùng
Trang thôi trêu Vy ,cô tiến về phòng, cất đống đồ đạc cô tắm rửa, chọn cho mình chiếc váy xanh nhạt trên nền hoa , trông cô tươi mát và đầy sức sống, xong đâu đó Trang khép cửa bước xuống nhà mùi thức ăn thơm nồng làm mũi Trang muốn nức ra, chạy đến bên bàn ăn cô dùng tay chọt vào một đĩa thức ăn
-Cạch….
-Gì vậy? ,sao anh đánh em
-Con gái con nứa, ăn vụng không à, thế sao mà lây chồng được
Trang chu môi
-Em không lấy chồng đâu, em ở với mẹ
-Ai cho chứ, đúng không mẹ, tao gia hạn cho mày một năm nữa mà không lấy chồng thì sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà, kaka
-Mẹ anh Khánh ăn Hi*p con
-Thôi hai anh chị ăn cơm đi, đừng cãi nhau nữa
Thế là Trang và Khánh ngồi vào bàn, lúc nào cũng vậy cứ sáp lại là hai anh em lại giỡ và cãi nhau nhưng hơn ai hết Trang biết Khánh rất thương cô, luôn lo lắng cho cô, Trang biết anh sợ cô buồn nên mới cố tạo không khí vui vẻ, trong sâu thẳm tâm hồn cô luôn cầu chúc cho gia đình mình yên ả, Khánh sẽ cưới được Vy sẽ có chỗ dựa tinh thần bình yên thế là đủ rồi.
Kết thúc bữa ăn trong sự vui vẻ của cả nhà ,Trang lôi đống quà ra cho mọi người, chỉ là những con ốc, con sò biển được các nghệ nhân điêu khắc nhưng lại rất đẹp và mới lạ ,ai cũng trầm trồ khen ngợi khiến cô rất vui
Khi mọi việc đã hoàn tất, Khánh đưa Vy về, Trang cũng vào phòng đển ghỉ n gơi, bật điện thoại cô thấy có tin nhắn của Văn
-“em về tới nhà chưa, anh xin lỗi nhưng vì công việc”
-”Em hiểu mà,anh cứ yên tâm lo công việc đi, em không sao”
Nhắn tin cho Văn xong, cô nằm thả giường ,đã hai tuần nay vắng nó nên cô thấy nhớ, vớ lấy cái gối ôm, cô chìm vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc