Áo cưới cho tình yêu - Chương 26

Tác giả: KimNganHoa1995

Rốt cuộc thì Khánh cũng biết chuyện, Vy đã không giữ lời hứa với Trang mà đã nói hết cho Khánh nghe, cô không muốn thấy cảnh Trang phải chạy đôn chạy đáo đi xoay sở như thế, Nghe tin ,Khánh đã trách Vy sao không nói với anh sớm hơn, cũng rất tức giận vì Trang không coi anh như một người anh thực sự, không xem anh là chỗ dựa cuả mình, gọi điện ngay cho cô Khánh quát:
-cửa hàng khó khăn sao không nói với anh,?
-Anh biết rồi hả?, Trang buồn rầu!!
-Chớ sao nữa ,cái con nhỏ này, nếu Vy không nói thì em định giấu anh đến bao giờ hả?
-Tại em sợ anh sẽ ….
-Thôi đi, giờ em còn thiếu bao nhiêu?
-Dạ, em tự lo được mà
-Em có định xem ạnh là anh trai em không đó, tức ૮ɦếƭ đi mà….
Khánh cúp máy cái rụp, hơn ai hết anh rất thương yêu cô em gái của mình, anh kêu nó dẹp tiệm cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi đằng này nó lại, bực hết chỗ nói, Vy đứng gần đó cũng phải lo sợ vì sự giận dữ của Khánh, cô nhắc khéo:
-Thôi anh, từ từ rồi em khuyên nhủ chị Trang
-Ừ, em ráng khuyên nó đi, chứ cứ như thế này anh cũng lo quá
Rời khỏi cửa hàng, anh cũng vãn chưa hết lo, Trang là một con bé cứng đầu, nó đã bảo không cần thì sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ của mình, chợt nhớ đến Văn, ạn nghĩ là Văn có thể khuyên nhủ Trang được, nên Khánh liền gọi
-Alo,
-Văn hả,anh Nam Khánh nè
-Có chuyện gì không anh ?
Thế là Khánh lai kể hết mọi chuyện cho Văn nghe, thật không ngờ Trang lai gặp khó khăn như vậy ,nhưng giờ anh biết khuyên cô thế nào đây, ngay cả gặp mặt anh cô cũng không muốn nữa là, chào Khánh xong mà Văn cũng chẳng biết làm thế nào, thôi thì đành làm mặt dày tới cửa hàng tìm cô ta vậy
Hôm nay, Trang về sớm, đi chợ chọn lấy bó hoa tươi để cắm bàn vì lâu rồi cô không có thời gian chăm sóc cho căn phòng nhỏ của mình, những bông hoa ly hồng đang tỏa những mùi hương dịu mát dễ chịu hít ,lấy một hơi cô bảo người bán hàng gói lại ,một giọng nam quen thuộc vang lên:
-Chị gói dùm em bó hoa này
-Ủa, anh Lâm, an cũng đi mua hoa hả?
-Ừ, tình cờ quá ha,
-Hà my thế nào rồi?
-Sao lại hỏi anh,Lâm cười!!
-Không phải hoa này để tặng cho cô ấy đấy chứ?
Gương mặt Lâm thoáng sầm lại ,hai đôi lông mày khẽ nhíu lại ,ánh mắt cũng thay đổi theo đó, sâu thẳm và buồn hơn
-Là tặng Diệp, hôm nay là ngày đầu tiên anh và cô ấy quen nhau
-Em xin lỗi
-Không sao, em có muốn cùng đi đến đó không?
-Vâng
Trang không ngần ngại theo Lâm đến nơi yên nghỉ của Diệp,từng ngọn đồi chập chùng hiện ra, những đồi cỏ xanh tươi nhưng man một nỗi buồn man mát.mùi khói nghi ngút càng làm cho khung cảnh thêm u sầu, phần mộ của Diệp hiện ra, nhỏ nhắn nhưng rất sạch sẽ ,tấm ảnh được treo trên bia Trang đoán là được chụp trước khi Diệp bị bệnh. Trông rất tươi trẻ và tràn đầy sức sống,Lâm cản thận cắm từng bó hoa vaò lục bình, lau dọn những ngọn cỏ khô do gió chìu mang đến, anh buồn buồn
-Có lẽ sắp tới anh sẽ bắt đầu với tình yêu mới Diêp à, em không giận anh chứ, nhưng em yên tâm, hình bóng em anh sẽ vãn cất giữ, cất giữ nhưng anh sẽ thu nhỏ nó lại và cất sâu vào một ngăn trong trái tim ,em có đồng ý không
Lâm khóc không nức nở như những người phụ nữ nhưng Trang cảm nhận được đó là sự chân thành, cô rất kính phục anh, bước tới Trang ôm lấy anh, nhẹ vỗ vào vai anh như chia sẻ nỗi đau còn sót lại, cô nhủ thầm”cô ấy sẽ hiểu và thông cảm cho anh thôi, cố lên anh Lâm”
-Hai người không cảm thấy có lỗi trước mộ phần người đã ૮ɦếƭ sao, Vân Trang ,tại sao ai cô cũng ôm ấp được thế hả, cô là loại con gái gì thế?
-Anh Văn, sao anh lại ở đây?,Trang bàng hoàng
-Sự thật không như anh nghĩ đâu,!! Lâm chen ngang
-Như thế là chưa đủ sao hay đợi tôi trông thấy hai người trên giường rồi….
Bốp, lại một cái tát nữa Trang dành cho Văn, anh đã đi quá giới hạn của mình, đưa đôi mắt đỏ hoe, Trang nói
-Anh đi đi anh không có quyền xúc phạm đến tôi, cả anh Lâm nữa
Văn cười cay dắng:
Xúc phạm đến hắn ư, cô nói đi cô vì cái gì, vì tiền ư, tôi có thể cho cô ,sao cô không nói với tôi là cô cần tiền
-Anh im ngay, từ nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, đồ xấu xa
-Được lắm, cô đã nói thế thì thôi tôi không còn lời nào để nói với cô nữa, chào cô, Văn quay phắt đi ,khuôn mặt hằn lên nhưng tia lửa giận dữ của kẻ bị phản bội.,Trang đứng nhìn theo bóng Văn, nước mắt lại tuôn ra, Lâm chạy đến, anh bảo
-Em đuổi theo giải thích với Văn đi, nhanh lên chứ không kịp
-Thôi, đi, anh ta không có tư cách, trước mặt em thì chỉ trích em này nọ,sau lưng thì đi ôm ấp, hôn người khác thử hỏi anh ta xem em là cái gì chứ, mà suy cho cùng thì anh ta có là giì của em đâu ,huhuhu
Lâm cũng chẳng biết nên an ủi Trang thế nào ,bời giờ nó nói gì thêm càng làm cô ấy đau khổ hơn, Trang lủi thủi ra về, hình như cô và Văn có duyên nhưng không nợ, hiều lầm chồng chất hiểu lầm, biết làm sao đây, cô cũng muốn tìm hiểu chuyện của Thư như Uyên nói nhưng với tình hình thế này e rằng có biết được sự thật thì cũng chẳ để làm gì trong khi Văn đã nghĩ sai về cô quá nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc