8h sáng tại sân bay Tân Sơn Nhất, ôm tạm biệt bà Lan Trang chậm rãi vào phòng cách ly,nghiêng người ra cửa kính từng ánh mây xanh lơ lửng đang bay trong không trung như muốn sà vào buồng máy để lắng nghe nỗi lòng của Trang, bên phía đối diện một đôi trai gái đang hạnh phúc trong vòng tay nhau , trao nhau những ánh mắt tình tứ yêu thương, Trang chợt mỉm cười cay đắng cho số phận của mình, mang tiếng là đi du lịch nhưng cô chẳng có chút háo hức nào ,nếu là trước đây thì Trang đã thức dậy từ sớm chuẩn bị cho mình biết bao nhieu là hành trang cho chuyến đi thú vị này nhưng hôm nay cô không có tâm trí,tiếng nói trong trẻo của cô tiếp viên hàng không vang lên báo hiệu cho hành khách chuyến bay từ TP HCM đến Nha Trang đang chuản bị hạ cánh ,mệt mỏi Trang cho hai tay ra sau ghế hít lấy một chút không khí cuối cùng của sài Gòn còn lại .Đến khi máy tay đã hoàn toàn hạ cánh mọi người bắt đầu lục ᴆục xếp hàng xuống sân bay, Trang mới vớ lấy cái túi sách nhỏ của mình, thong thả cô bước xuống những bậc thang ,vẫy một chiếc taxi cô tiến thẳng về TP Nha Trang
Sân bay Cam Ranh nằm cách thành phố Nha Trang một đoạn khá xa ,phải đi mất 1h mới tới được trung tâm thành phố, chiếc taxi đang bon bon chạy trên đại lộ Nguyễn Tất Thành, đây là con đường xanh và sạch nhất TP ,một bên là biển một bên là núi, núi hùng vĩ tráng lệ với những dãy đồ sộ ,trên đó mọc lên những hàng cây xanh vun ✓út như chào đón các du khách tới đây, còn biển thì e ấp diễm lệ nằm ôm mình quanh bãi cát trắng tinh khôi, từng đoàn thuyền của các ngư dần thấp thoáng ẩn hiện nơi phía xa chân trời, Trang say xưa ngắm cảnh, thiên nhiên đã ban tặng cho nơi đây một khung cảnh quá tuyệt vời,trong phút chốc Trang như quên hết mọi u sầu trong lòng,cô đã giành hết tâm hồn mình cho nàng tiên của đát trời mà quên hẳn thời gian và phiền muộn, quả đúng như người ta thường nói nếu có khuất mắc trong lòng hãy chọn cách xả stress tốt nhất là đi du lịch
Chiếc taxi đang chạy vào trung tâm của thành phố, từng dòng người tấp nập với những chiếc xe cộ hiện ra ,đường phố Nha Trang không nhiều xe như Sài Gòn ,chỉ có một lương vừa đủ ,không có tình trạng kệt xe mỗi buổi chiều, người dân ở đây hồn hậu, từ tốn ,chiếc xe lướt nhanh qua các hàng cây me xanh rờn, đúng là TP du lịch mọi cái đều đâu ra đó, sạch sẽ thoáng mát đó là cảm nhận của Trang về TP này, lúc nhỏ cô rất hay ra đây để thăm bà của mình, phải hơn 10 năm nay cô mới trở lại TP này, nó đổi khác nhiều quá,anh chàng lái taxi lại hỏi Trang
-Cô muốn nghỉ chân ở khách sạn nào thưa cô?
-Anh chở tôi đến 21 Thái Nguyên đi?
-Cô ở nhà người quen à
-Vâng,mà anh là người ở đây sao?
-Không tôi là dân ở tỉnh ra đây làm nghề thôi, cô thấy TP này thế nào
-Phải nói như thế nào nhỉ, tuyệt đấy
-Cô cứ ở đây khám phá vài ngày đi, cô sẽ thấy nó còn tuyệt hơn rất nhiều, cô hãy đi các đảo của TP chúng tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng
-Anh đang làm hướng dẫn viên du lịch đó a,Trang cười tinh nghịch chọc anh tài xế
-Tôi chỉ hướng đẫn thôi mà,à tới nơi rồi xin mời cô
Anh taxi lịch sự mở cửa và khiêng hành lý xuống choTrang, cúi chào anh Trang tiếng vô cổng nhà bà ngoại mình,khi đi ra đây cô không thông báo vì muốn tạo sự bất ngờ cho bà, rón rén bước lại gần cánh cổng với những giành hoa giấy đủ sắc màu,
-Renh….reng…..
Một bà ** già chạy ra mở cổng, Trang nhận ra ngay đó là ** Mỹ, bà là ngườii lúc nhỏ Trang hay nhõng nhẽo theo bắt bà kể chuyện cho bằng được chứ không là không chịu đi ngủ, mỉm cười sung sướng Trang cất giọng
-Con chào **
Bà ** già ngơ ngác một hồi rồi như chợt nhận ra bà la toáng lên
-Bà ơi, bà ơi cô Trang, cô Trang ra kìa bà ơi
Bà ngoại từ trong nhà lật đật chạy ra giọng hơi cáu
-Gì thé ** Mỹ, con Trang nào
Ra đến cổng và nhận ra Trang nước mắt lấm lem cả đôi mắt in hắn nếp nhăn hai bà cháu ôm nhau sụt sùi, ** Mỹ cũng ứa nước mắt, được một lúc bà ngoại giục ** Mỹ
-** xách đồ con Trang vào rồi pha cho nó ly nước chanh tội nghiệp cháu bà đã mệt chưa
-Chưa bà ạ, con còn khỏe như trâu nè,hihi
Ba người vui vẻ vào nhà, căn nhà vẫn như ngày nào, không khác xưa là mấy, vẫn giàn hoa giấy mà cô rất yêu thích, vẫn bộ bàn ghế mây mà lúc nhỏ hai bà cháu hay ngồi đan len, căn nhà như viết lên hai chữ ấm cúng và hạnh phúc của một gia đình, bà ngoại lại giục Trang
-Trang, con vào tắm rửa thay quần áo cho mát mẻ, mùa này ở đây nóng lắm, nhanh đi con rồi ra ăn cơm
Trang ngoan ngoãn làm theo lời bà, cuốn mình trong dòng nước mát lạnh Trang thấy tinh thần đã thoải mái hơn hẳn, xong đâu đó cả ba người quây quần bên bữa cơm thân mật Trang ăm lièn ba chén chẳng có gì hảo hạn nhưng đó là tấm lòng mà ** Mỹ đã làm nên ăn rất ngon, ăn xong, Trang phụ ** Mỹ rửa chén dọn nhà, cuối cùng Trang vào phòng nghỉ lưng một chút để chuẩn bị cho chuyến đi tham quang thành phố buổi chiều và tôi nay.
Văn cũng đến Nha Trang nhưng chuyến bay của anh cất cánh sau Trang 2h đồng hồ, đến nơi cũng đã xế trưa Văn chọn cho mình một chỗ nghỉ lý tưởng từ khách sạn Yasaka Sài Gòn nằm trên đường Trần Phú,nghỉ ngơi được một lúc Văn phải đi gặp đối tác hướng dẫn cho công việc của anh lần này.Thay bộ vest lịch sự Văn điềm tĩnh bước xuống đại sảnh của Khách sạn,một người đàn ông đứng tuổi đón Văn ở đó hai ngườ trò chuyện một lúc thì ra ô tô và đi dạo quanh TP
Sau một giấc ngủ ngắn để lấy lại sức Trang cũng chuẩn bị đồ đạc và rời khỏi nhà bà, mang theo chiếc máy ảnh vật bất ly thân trong mỗi chuyến di lịch của Trang ,cô đi bộ dạo quanh phố phường của Nha Trang, đi tới đâu cô chụp hình tới đó, nhất là các dãy tiệm áo cưới ở ven đường, ngắm cảnh chán chê, cô vẫy một chiếc Taxi và ra hiệu đi thẳng ra biển, mở cửa kính cho từng làn gió ùa vào mát rượi, Trang thích thú hít thở không khí trong lành của thiên nhiên ban tặng,đến nơi cô ùa nhanh ra biển từng đợt sóng lăn tăn đang phả vào bờ, cởi bỏ đôi dẹp Trang đi chân trần trên cát, vùi chân vào cát chơi đùa với biển chán chê bụng Trang bắt đầu sôi lên sùng sục ,cố quan sát khắp nơi để tìm cho mình thứ gì lót dạ nhưng thật thất vọng chẳng có gì ngoài nhưng người đi tham quan,vì là TP du lịch nên việc buôn bán hàng rong bị nghiêm cấm, xa hơn một chút thì chỉ toàn nhà hàng khách sạn năm sao,nơi đó lại không thích hợp với cô, cuối cùng Trang đành vác cái bụng đói meo về nhà, bà ngoại chào đón cô nơi cửa, mỉm cười hồn hậu bà hỏi
-Sao, cháu bà hôm nay đi chơi thế nào
-Vui bà ạ, rất thoải mái,
-Thế đã ăn gì chưa?
-Dạ…. chưa nhà mình còn gì ăn không ạ
-Bà biết ngay mà, thôi vào đây ,** Mỹ ơi dọn cơm lên đi
Thế là kết thúc một ngày đầu tiên ở Nha Trang, Trang thấy rất thoải mái khi ở đây, cả buổi chiều hôm nay cô đã được trở lại là Trang vô tư hồn hiên của 6 tháng trước khi chưa gặp Văn, hình bóng Văn lại xuất hiện trong đầu óc Trang, không biết giờ này anh thế nào, chắc đang hẹn hò với Thư, nghĩ thế nào Trang lấy máy lên sau một hồi dắn đo cô bật máy
Văn đang tận hưởng bữa tối thơm phức tại nhà ăn của khách sạn, không gì ngon bằng đồ hải sản ở đây, vừa tươi vừa ngon bởi nó được nấu theo phiong cách Nhật Bản, không cay xòe như thức ăn Trung Hoa nhưng mùi vị thì lại đậm đà vô cùng, điiẹen thoại lại rung lên, anh bực mình” ai giờ này mà gọi thế lỡ mất miếng ăn ngon”, trên màn hình số điện thoại hiện lên cùng với hình ảnh của Trang tấm hình mà văn đã chụp lén trong buổi tối ở Candy Plaza, trống иgự¢ Văn nhịp nhành đánh lên, nhận dược điện thoại của Trang anh thấy hồi hộp vô cùng, không biết cô ấy gọi mình để làm gì, hít một hơi Văn lấy giọng lạnh lùng
-Alo,Tùng văn nghe
-Là tôi –Vân Trang đây
-Biết rồi, tôi không có mù,sao có chuyện gì
Trang ngập ngừng ,vì chẳng biết nói gì với Văn ,chẳng lẽ nói em nhớ anh, em thích anh, mà nghe giọng Văn lạnh lùng như vậy càng làm cô bối rối quá
-Có gì thì nói nhanh đi, tôi bận lắm đó, Văn cũng hồi hộp không kém
À, không không có gì đâu ,chào anh
Trang vội vã cúp máy, thêm chút nữa chắc cô đứng tim mất, chán nản nhìn lên đồng hô đã 9h tối, chẳng biết làm gì vào lúc này, Trang lấy giấy 乃út ra để thiết kế, cô đang dự định sẽ cho ra mắt một bộ sưu tập áo cưới với thương hiệu của riêng mình chẳng biết có thực hiện được không nhưng trước mắt cứ cố gắng hết sức cái đã
Sự vô tình cúp máy của Trang khiến Văn càng thêm tức giận, liên tục gọi lại mà Trang không bắt máy, văn cũng chẳng buồn ăn nữa, anh ra hiệu cho nhân viên dọn, Văn lên phòng mở cửa sổ nhìn ra biển, biển ban ngày hiền hòa là thế nhưng về đêm thật dữ dội nó có thể nuốt chửng bất cứ ai bất cẩn, từng đợt sóng cao ngút liên tục xô vào bờ,bọt tung trắng xóa những cơn gió cũng cành mạnh thêm,ngọn đèn vàng đang phản chiếu những tia sáng héo hắc, bất giác anh rùng mình một cái, tỉnh hẳn lại người , Văn đóng cửa sổ, tiến đến bàn làm việc,bật Laptop anh liên lạc với trợ lý để theo dõi tình hình của công ty.Ngày mai là một ngày bận rộn đối với Văn ,những công việc mới những dự án mới đang chờ anh,cố gắng tập trung vào công việc,ngoài kia những cơn gió vẫn thi nhau thổi mạnh ,trăng đã lên cao báo hiệu một ngày nữa sắp qua.
Từ mờ sáng Trang đã thu xếp hành trang cho chuyến đi tham quan khu reort DaimonBay-Nha Trang. Tọa lạc trên Đại lộ Nguyễn Tất Thành, phía tây thành phố Nha Trang, cách cảng hàng không Cam Ranh khoảng 30 km, Diamond Bay – nơi tự hào tổ chức Hoa hậu hòan vũ 2008 là sự kết hơp hài hòa giữa Sông, Núi, Đồi và Biển tạo nên một nét riêng so với những vùng đất khác. Đây cũng là một nơi lý tưởng dành cho du khách tận hưởng và khám phá những nét đẹp tiềm ẩn trên vịnh Nha Trang, một trong 29 vịnh đẹp nhất Thế giới.,quả dúng không như lời đồn thổi, vừa bước vào cổng Trang đã choáng ngợp bởi sự xinh đẹp của nó, xanh và sạch là cảm giác của Trang lúc này,đón lấy tấm bản đồ từ tay co hướng đẫn viên du lịch Trang bất ngờ,bởi nó quá lớn và có đầy đủ mọi loại hình nghệ thuật,diện tích 180 ha,chắc đi rã cẳng ba ngày cũng chưa hết ,ngoài khu vui chơi còn có khu nghĩ dưỡng,spa. Mua sắm, sân khấu đa năng….., chần chừ một hồi lâu Trang quyết định leo lên xe điện tham quan một vòng cái đã rồi từ từ tính sau
ở trên xe điện Trang mãi mê ngắm cảnh đến đã mắt, máy ảnh vì thế cũng được dịp nháy liên tục, dự định khi về sẽ tư vấn cho Vy và Khánh ra đây du lịch,lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắt gay gắt của miền nhiệt đới quả thật là khó chịu cộng thêm hơi gió biển khiến Trang cảm giác bỏng tá nơi làn da, mua cho mình một chiếc mũ lát, là loại mũ chuyên dùng đi nắng ở đây, Trang quyết định vào khu nhà hàng để kiếm chút gì lót bụng, xem menu mãi cuối cùng Trang cũng gọi được hai món yêu thích ,trong thời gian chờ đợi cô lại típ tục ngắm khung cảnh của nhà hàng, cách bày trí đơn giản nhưng tạo cảm giác ấm cúng thân mật, với gam màu chủ đạo là vàng,toàn bộ khôgn gian nhà hàng toát lên vẻ sang trọng và quý phái, nhân viên trong những bộ đồng phục mà theo con mắt nhàn ghề của Trang là tuyệt vời mang lại hiệu ứng tốt đẹp cho thực khách,nhìn xung quanh ,phải nói là khách không nhìu chỉ những người am hiểu về ẩm thực và có kinh tế mới đến đây,bởi các món ăn ở đây toàn tính bằng $,đúng là đời người nếu được đến đây một lần chắc cũng không hối tiếc, lúc này anh phục vụ đã mang thức ăn ra cho cô, mới chỉ nhìn thấy mà nước miếng của Trang đã tuôn ra lã chả nhưng cô vẫn lịch sự nói cám ơn anh phục vụ,anh ta cũng lễ phép đáp trả” chúc quý kháchn ngon miệng”
Trang chậm rãi thưởng thức các món ăn của mình, rất đậm đà, đúng chất châu Á, không cay quá nhưng mang lại cảm giác the the nơi đầu lưỡi rất dễ chịu, chợt nhớ lại buổi đi ăn cùng Văn ở nhà hàng Pháp, cô lại chạnh lòng, giá như có anh cùng di lúc này thì tốt quá, cố lắc đầu xua đi ý nghĩ không thực Trang típ tục với sự nghiệp ăn uống của mình
Thật ra thì Văn cũng đang ở DaimonBay ,sáng nay một đối tác làm ăn với Hanshin khi nghe tin anh ra Nha Trang đã mời anh đến khu resot này, hiện tại anh cũng đang dùng bữa trưa ở Universe,nhưng là ở tầng trên của nhà hàng,vừa ăn vừa bàn công chuyện làm ăn nên khi Văn rời khỏi nhà hàng thì Trang đã đi rồi, thế là tuy ở cùng một TP, cùng một địa điểm nhưng có vẻ sự tình cờ vẫn chưa thể đến với họ
Chìu tối ,sau khi đi chơi chán chê,Trang quyết định ra về, nhưng khi đi ngang cửa nhìn tấm aphic quảng cáo có dòng chữ “tiễn lãm áo cưới của nhãn hiệu Sido hàn quốc” làm Trang phải thay đổi quyết định,tiến đến quầy lễ tân Trang hỏi nhỏ nhẹ hỏi cô típ tân
-Em cho chị hỏi, buổi triễn lãm kia bao giờ diễn ra vậy em
-7h tối nay tại khu vui chơi giả trí của DaimonBay chị ạ,
-Thế có tiêu chuẩn gì không em?
-Dạ không, tụi em mở cửa tự do chỉ cần chị yêu thích thời trang thì có thể vào thôi
-Cám ơn
Trang hí hửng trong lòng, đúng là một công đôi việc ,cô sẽ ráng nán lại đến 7h tối để xem ,nhìn đồng hồ đã 6h ,Trang bắt đầu tiến về hướng khu vui chơi giả trí
Đúng 7h, toàn bộ một góc của khu vui chơi giả trí như sáng rực bởi các ánh đèn đủ màu, hàng trăm con manocanh được khoác lên mình bởi những chiếc váy cưới sang trọng và cực đẹp mắt ,rất đông khách đã vào đây nhìn ngắm, Trang cũng vậy, vì đây là nghề của cô mà, tích thú ngắm từng mẫu áo, xăm xoi xem xét từng chút một,cô trầm trồ,”đẹp quá”,một khách nàng đứng bên cạnh cũng nhìn Trang và bắt chuyện
-Đẹp phải hông chị,ước gì khi em cưới cũng được khoác lên mình những bộ này
-Trang cười :thì khi cướii kêu chồng em mua cho một chiếc
-Chị đùa hả, em sợ thuê còn không đủ tiền nữa huống chi là mua
Trang chỉ biết cười trừ ,quả đúng như thế thật, giá một chiếc áo ở đây quá đắt so với hàng trong nước,tình hình này thì chỉ có đại gia mới mua nổi, trong đầu Trang đã bắt đầu lóe lên những tia suy nghĩ về những ấp ủ về thương hiệu áo cưới của riêng mình
Tình cờ đi ngang qua khu triễn lãm,Văn thoáng thấy có cảm giác rất lạ, nhớ đến Vân Trang, văn vô thức bước vào, đưa mắt nhìn ngắm các mẫu áo cưới đẹp mắt, anh định bụng sẽ chụp lại vài kiểu coi như làm quà cho cô nhân chuyến đi Nha Trang, nghĩ thế Văn rảo bước thật nhanh, len lỏi vào trong ,xuyên qua những ánh điện lấp lánh sắc màu.