Đang miên mang với những dòng suy nghĩ và thửơng thức ly cà phê sữ béo ngậy thì mọi tiếng xì xầm phá tan bầu không khí yên tĩnh của quán cà phê Mê Linh, từ ngoài cửa một đôi trái gái đang tiến vào thu hút hết mọi ánh nhìn của các vị khách,phải nói thế nào nhỉ, đúng là trai tài giá sắc xứng đôi vừa lứa, nam đẹp trai lịch lãm nữ có chiều cao lý tưởng khuôn mặt trái xoan thanh tú với những đường nét không thể chê vào đâu được, đó là Tùng văn và Quỳnh Thư ,họ đang tay trong tay tiến vào quán,một số người đã nhận ra Quỳnh Thư cô người mẫu sáng giá của đất Sài Thành, tiếng xì xào bàn tán nổi lên bởi họ không biết chàng trai đi bên cạnh Thư là ai, đại gia nào bởi chân dài hay cặp đại gia mà, Trang cũng tò mò quay ra nhìn ,ánh mắt cô sa sầm ngay lại khi nhận ra Văn, cố quay đầu thật nhanh lại để anh không nhận ra cô rồi nhìn Phúc Lâm Trang giục,
-Em có việc phải về trước ,anh về sau nha
Mọi thay đổi trên nét mặt Trang đã được Lâm nhìn thấy và thấu hiểu, mặc dù anh chưa chắc lắm về mối quan hệ giữa Trang và Văn nhưng anh biết là Trang đang rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, Lâm chậm rãi uống một ngụm cà phê rồi nói
-Đừng trốn tránh hãy đối mặt với nó đi Trang à
Đang định ngồi dậy thì câu nói của Lâm khiến cô sững người Trang lắp bắp
-Anh… sao anh biết
-Khuôn mặt em đã nói cho anh biết đó,hãy bước tới và chào hỏi đi
-Em không làm vậy được, em sợ em không muốn làm kẻ thứ 3
-Hạnh phúc là do mình níu giữ, mình tự tìm đến nó nếu em cứ như vầy hoài sẽ rất khó chịu đó
-Anh nói em thì giỏi mà coi lại mình đi, thôi kệ em, em về đây
Trang cố gâng cúi mặt bước đi sao cho họ không nhận ra mình vì muốn ra khỏi quán này phải đi qua bàn của Văn, dùng tay phủ mấu cọng tóc lòa xòa ra để che mặt Trang vừa đi vừa lạy trời cho thoát được nhưng biết làm sao khi ông trời đã làm nên định mệnh đã kí vào sổ se duyên cho cặp đôi này
Xoảng…….. mãi lo trốn Trang không chú ý đã va ngay vào anh phúc vụ bàn, ly cà phê trên khay vỡ tung tóe văng hết lên bộ quần áo của cô,
-Xin lỗi anh, tôi không cố ý
Vừa nói Trang vừa lui ciu phụ anh ta dọn dẹp những mảnh vỡ dưới sàn
-Quý khách bất cẩn quá, thôi được rồi, mời cô ra quầy tính tiền dùm tôi ly cà phê đó đi
Trang ậm ừ, rồi cố gắng bước đi thật mau nhưng vận sui nào có tha cho cô, vừa mới bước được hai bước, cô đã trượt cái rầm bởi nước cà phê mới đỗ lúc nãy, mọi người đều tập trung mắt về phía cô, Văn và Thư cũng đã nhận ra Trang,lật đật ngồi dậy Trang cố cười gượng để khỏi quê, một vòng tay rắn chắt siết chặt eo Trang và đợ cô dậy, trong tìm thức co biết đó là Văn, lí nhí nói tiếng cảm ơn chứa xong đã bị Văn mắng tới tấp
-Cô Đúng là vụng về quá đi,có sao không?Văn lo lắng nhìn Trang
-Nhờ diễm phúc của anh tôi không sao?
-Cô đúng thiệt là miệng chẳng nói ra được một câu tử tể
Cuộc xung đột có lẽ còn diễn ra nữa nếu như không có sự can thiệp của Thư và Lâm,Thư rất ngạc nhiên khi thấy hai người nói chuyện với nhau cô hỏi dồn
-Ủa chị Trang, hai người quen nhau hả
Trang bối rối nên chỉ ậm ờ
-Là đối tác làm ăn thôi,
-Vậy hả, Vậy mà em tưởng hai người là bạn chứ
-Đối tác làm ăn thì cũng là bạn mà,Lâm chen ngang
Thư lịch sự
-Nhận tiện gặp chị Trang ở đây mình mời anh chị vào uống nước luôn anh Văn ha, chị Trang là người thiết kế cho show em diẽn lần trước đó, và cũng để cảm ơn chị luôn nhờ nó mà em kí được mấy cái hợp đồng mới đo.Văn chẳng biết nói thế nào nên cũng gật đầu đồng ý, còn Trang cô định từ chối nhưng Lâm đã lên tiếng trước
-Ồ, vậy xin cảm ơn tấm lòng của hai vị, nào chúng ta ra kia đi chứ
Văn đưa ánh mắt khó chịu nhìn Lâm trong đầu anh đang thắt mắc không biết anh ta là gì của Trang mà xông xáo vậy, còn cô ta nữa nghe lời anh ta răm rắp, bực mình nhưng anh vẫntỏ ra lịch sự mời Lâm và Trang tiến lại phía bàn của mình.
Suốt buổi hôm ấy không khí diễn ra thật ngột ngạt và khó chịu chỉ có mình Thư là vui vẻ không biết gì ,Trang không nói gì nhìu chỉ ậm ờ cho qua những câu hỏi của Thư còn Văn ánh mắt anh luôn nhìn Trang chằm chằm làm cô cảm thấy khó xử không tự nhiên ,hết nhìn Trang Văn lại nhìn Lâm bằng ánh mắt dò xét, cuối cùng hết chịu nổi Trang đã dứng dậy với lý do có việc bận phải về, ra tới cổng Trang thở phào một cái cho thoải mái định bước đi típ thì bị Văn chận ngay trước mặt
-Anh ta là ai vậy
-Anh làm tôi hết hồn vừa nói Trang vừa đưa tay lên иgự¢
-Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi
-À,anh Lâm đó hả, anh ta là bạn tôi
-Bạn mà nhìn nhau tình tứ thế hả, còn anh này anh kia
Trang tức điên lên, anh ta có quyền gì mà tra khảo cô, lại còn nói với cái giọng điệu khó ưa nữa chớ, cô quắc mắt
-Anh thôi ngay đi, mang cái giọng đó về mà nói với nhân viên của anh đó, toi không rảnh, chào anh
Văn тһô Ьạᴏ kéo xệch tay cô lại, rồi dùng vũ lực lôi Trang đi trong sự ngỡ ngàng của Thư và Lâm,mở cửa xe đẩy Trang vào anh rồ ga phóng như bay trên đường, Trang hốt hoảng
-Anh làm gì vậy ,ở đây là trung tâm thành phó đó, coi chừng gây ra án mạng
Lời nói của Trang chẳng có chút tác dụng nào đối với Văn, anh càng phóng nhanh thêm,sợ đến tái xanh mặt nhớ lần trước ở bệnh viện Văn cũng lái nhanh nhưng hôm nay còn khùng khi*p hơn, biết là la ó không có tác dụng gì nên cô đành xuống giọng
-Có chuyện gì anh cứ từ từ nói, tôi muốn ói quá rồi
Lời nói của Trang lập tức có tác dụng ngay sau đó, két… tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường kèm theo khói bụi tung lên làm Trang như muốn ngẹt thở,cố lấy lại bình tĩnh cô cất giọng
-Tại sao anh lại
-cô là con ngốc hay sao mà không biết tôi nghĩ gì thế hả, vì thằng đó phải không?
-Anh nói gì tôi không hiểu
-Không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, cô nói đi, tôi phải làm gì…
Chưa nói hết câu thì cảnh sát giao thông đã ra hiệu cho hai người xuống xe, vì Văn đã chạy quá mức tốc độ quy định nên bị cảnh sát đủi theo là đương nhiên,sau khi xem xét giấy tờ họ ra hiệu cho cả hai theo về đồn, chiếc xe cũng theo đến đó luôn
Tại đồn cảnh sát sau khi trợ lý của Văn đến làm thủ tục và nộp phạt xong, họ được thả ra về nhưng chiếc xe thì phải bị giam lại nửa tháng, Trang cũng không nói gì thêm coo lẳng lặng bắt taxi ra về Văn cũng không can ngăn, anh leo một mạch lên xe của anh trợ lý mà khôgn thèm nhìn cô lấy một lần,điều đó làm Trang thấy đau nhói trong lòng, không biết lúc nãy anh ta giân mình vì cớ gì chẳng lẽ tại anh Lâm, mà sao anh ta nói những lời gì nghe kỳ vậy chẳng lẽ anh ta…..,không đâu ,anh ta sẽ không thích mình,nếu xét về mọi mặt Trang chỉ hơn được Thư cái là có công việc ổn định còn lại cô đều thua hết cả danh tiếng ,tiền bạc và nhan sắc, chắc chắn anh ta sẽ không để ý đến mình,mỉm cười cay đắng Trang cố xua đi dòng suy nghĩ đang trôi trong đầu
Cầm tờ giấy quyết định xin nghỉ phép trong tay,Trang đang phân vân là không biết có nên đi du lịch đâu đó một thời gian không, công việc ở vân Trang cũng đã đi vào ổn định, không có cô mọot vài ngày cũng không sao,liếc thấy tấm aphic quảng cáo của vinpearl trên đường một ý nghĩ lóe lên trong đàu Trang, đúng cũng đã lâu rồi cô không ra Nha Trang thăm bà ngoại, nhân tiện đây đi ra ngoài đó luôn, một phần cũng là để tránh mặt Văn, hi vọng thời gian sẽ giúp cô quên hẳn anh và típ tục cuộc sông bình yên như trước đây
Chần chừ một hồi lâu, Trang mới quyết định nói với bà Lan
-Mẹ à,tuần tới con sẽ ra Nha Trang thăm bà ngoại, mẹ có đi với con không
Bà Lan nhìn Trang vỡiánh mắt dò xét:
-Sao tự nhiên con lại quyết định như vậy, con muốn trốn tránh việc gì ư
-Không mẹ ạ chỉ là con muốn đi du lịch đâu đó, sẵn tiệng thì thăm bà luôn
Thở dài nhìn con gái bà biết ngay là Trang đang gặp chuyện buồn phiền gì đó ,thôi như vậy cũng tốt để nó ra đó nghỉ ngơi vài bữa cho lấy lại tinh thần, nghĩ thé bà liền nói
-Mẹ còn phải lo coi nhà nữa chứ con, thôi con đi đi, lần sau mẹ đi
-Vâng, Trang buồn bã đáp lời, cố nuốt chén cơm cho xong ,cô vội vã lên phòng chuẩn bị đồ đạc cho chuýên du lịch dài ngày vào tuần tới
Từ hôm đó Văn cũng rất giận Trang, anh chẳng thèm liên lạc với cô nữa, Thư thì cứ kiên tục gọi điện anh cũng báo bận không đi gặp. mỗi lần đi ngang quac IC là lý trí cứ thôi thúc anh vào gặp Trang nhưng hành động đã ngăn anh lại vì lòng tự tôn của một đáng nam nhi không cho phép anh làm vậy,nên anh cho xe vụt qua IC mà thấy trong lòng khó chịu vô cùng
Sáng nay, trong cuộc họp cổ đông có dự án sẽ phát triển chi nhánh của Hanshin ở thành phố biển Nha Trang xinh đẹp, nơi có nền kinh tế đang phát triển, đặc biệt đây là thành phố du lịch nên việc quảng bá hình ảnh của Hanshin ra các châu lục khác là rất khả quan, suy đi tính lại không thấy ai là thích hợp di khảo sát tình hình cuối cùng Văn đã đưa ra quyết định chính anh sẽ ra đó tìm hiểu và xây dựng chiến lược cho Hanshin, mọi người cũng gật đầu đồng ý, như thế Văn sẽ lên đường ra Nha Trang vào tuần sau,hi vọng sẽ có kết quả tốt dẹp cho Hanshin.