Trên đường về nhà Văn phải dùng ba cái khẩu trang để bịt mặt,thỉnh thoảng anh ọe lên ọe xuống vì nhợn,từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên anh gặp tình cảnh này cũng là lần đầu tiên anh gặp một người con gái láo xược như cô ta,hên là lúc nãy cô ta chạy nhanh chứ nếu không Văn không biết mình đã làm gì cô ta nữa.Gột bỏ hết những thứ dơ bẩn trên người văn cẩn thận cho bộ quần áo vào túi nilon và vứt vào sọt rác,thay nhanh bộ âu phục để đến công ty cho kịp giờ gặp đối tác,nhìn đồng hồ đã 1h30,Văn đành bấm bụng đi con SH không quên căn dặn chị giúp việc kêu người đến rửa chiếc xe yêu quí của mình
Hắn tên đầy đủ là Nguyễn Minh Tùng Văn,một đại gia khét tiếng của đất Sài thành,được biết đến trong giới kinh doanh với vai trò tổng giám đốc tập đoàn Hanshin một trong những tập đoàn điện tử lớn nhất nhì đông nam á,ngoài ra Văn còn sở hữu trong tay mấy nhà hàng, nhà nghỉ khách sạn năm sao đúng tiêu chuẩn quốc tế.Giới dân chơi không ai là không biết danh tiếng của Văn,một tay sát gái chuyên nghiệp lúc nào cũng có hàng tá em chân dài vây quanh nhưng Văn chỉ xem họ là khách qua đường,miến sao làm cho Văn vui mà đựoc chứ chọn họ để làm vợ thì không bao giờ,Văn muốn vợ anh phải là một người phụ nữ đoan trang hiền hậu,không cần giàu có miễn sao yêu anh thật lòng là được nhưng tìm mãi bao nhiêu năm nay mà người con gái đó vẫn chưa xuất hiện.Trước đây Văn cũng từng có tình cảm với Quỳnh Thư cô người mẫu mới nổi trong làng thời trang,cũng đã từng nói lời yêu và muốn tiến đến hôn nhân với Quỳnh Thư nhưng cô lại từ chối anh vì một lý do khiến Văn hết sức bất ngờ: ” Em muốn có sự nghiệp ổn định,hơn nữa em còn lo cho gia đình anh cũng biết đó gia dình em rất khó khăn”
-Anh có thể lo cho gia dình em
-Em đã nợ anh quá nhiều rồi,em không muốn nợ thêm nữa,nếu anh yêu em thì hãy chờ em,em tin một tình yêu thật sự sẽ không có rào cản ngay cả thời gian đúng không anh
-Được anh sẽ đợi em
Văn rất khâm phục Thư,cô gái bé nhỏ nhưng có một nội lực phi thường một mình làm việc chăm lo cho gia đình,đã nhiều lần Văn ngỏ ý muốn giúp đỡ đều bị cô từ chối,tuy làm việc trong môi trường đầy rẫy nhũng cám dỗ và cạm bẫy nhưng Thư không bị cuốn theo những xa hoa danh lợi của nghề.CHính vì thế mà anh luôn tôn trọng Thư ,dành tình cảm cho Thư và là người con gái đầu tiên anh muốn cưới làm vợ
Thư lại là người sống nội tâm,lòng tự trọng quá lớn khiến cô không thể nhận lời yêu và lấy Văn mặc dù rất yêu anh nhưng cô thấy mình không xứng đáng,cô muốn mình phải có địa vị có chút tiếng tăm trong nghề mới tự tin đến với Văn mà không sợ người đời và đồng nghiệp dị nghị nói ra nói vào vì hiện nay người mẫu cặp đai gia đang là chủ đề nóng hổi của giới thời trang Thư không muốn mình cũng bị vướng vào cái vòng quay thời đại như thế.Văn cũng vậy ,anh tôn trọng quyết định của Thư, hai năm trôi qua, vì tính chất công việc của mỗi người không cho phép nên văn và Thư rất ít khi gặp nhau,ngay cả những ngày lễ càng không thể,Thư là người mẫu hạng A những ngày như thế này là dịp để các công ty,cá nhân tổ chức các even,sự kiện liên tục nếu không nhận lời tham gia khác nào mang tiếng chảnh về mình.
Còn Văn anh cũng không giận Thư suy cho cùng anh với cô đã có gì đâu ngoài tình bạn và lời hứa mong manh của Thư dành cho anh ” khi nào sự nghiệp ổn định em mới suy nghĩ đến chuyện tình yêu”.Văn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì hai chữ chờ đợi,gia đình thì hối thúc liên tục cũng đã 28 tuổi rồi còn gì,đến lúc phải kết hôn sinh cháu cho ba mẹ chắt cho ông bà rồi.Đã có lúc anh tìm đến những người con gái khác nhưng khi tiếp xúc với họ một thời gian cái cách nhõng nhẽo,vòi tiền của anh làm Văn thấy ngán ngẩm.Suy cho cùng Văn không thấy ai hơn Thư nhưng liệu trái tim và lý trí của Văn có cho phép anh đợi chờ một người mà kết quả lại rất monh manh như thế không,và hình như trong trái tim anh đã bắt đầu chú ý đến một người con gái khác.
http://thichtruyen24h.com
Mấy tuần nay tâm trí Văn bắt đầu nhớ đến Trang,nhiều khi đang làm việc hình ảnh Trang tự dưng hiện diện lên trong đầu văn,anh cũng rất muốn gặp lại Trang nhưng không có cơ hội chẳng lẽ chạy tới nhà rồi rủ đi uống cà phê như thế thì vô duyên quá,mình với cô ta đâu có thân quen gì lắm đâu,ngay cả số điện thoại của Trang mình còn chưa có nữa mà nhưng cái cô này cũng kì cục thật rõ ràng đã hứa đền quần áo cho mình sao cả tuần nay chẳng thấy tăm hơi đâu,hay cô ta không biết chỗ mình làm nếu mình nhớ không lầm thì lần trước trên đài truyền hình mình giới thiệu rõ như thế chẳng lẽ cô ta không nghe
…cốc..cốc…cốc,tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của văn
-Mời vào
Cô thư ký mở cửa ,lịch sự cúi đầu chào Văn
-Thưa anh đây là bảng chi tiết kế hoạch về việc thay đổi trang phục cho nhân viên bán hàng lần này, mời anh xem qua và kí duyệt dùm em
Văn giở tập hồ sơ,xem xét kĩ lưỡng từ trên xuống dưới,vì sự cẩn thận trong kinh doanh của văn nên Hanshin chưa bao giờ bị sai sót trong hợp đồng,văn liếc qua mấy điều khoản có lợi cho hai bên chợt thấy có điều bất cập,anh hỏi
-tại sao thời gian giao hàng lại lâu như vậy,3 tháng là quá nhiều đó,ai là người soạn thảo hợp đồng này?
-Dạ, chị Linh anh ạ
-Em bảo chị Linh sửa thành hai tháng cho anh,chúng ta cần đổi mới kinh doanh,dùng cái đẹp đánh vào tâm lý khách hàng,họ muốn chiêm ngưỡng cái đẹp nếu nhân viên chúng ta ăn mặc không chỉnh chu thì làm sao đảm bảo doanh thu nên phải gấp rút tiến hành cho nhanh chóng,1 tháng là bay biết bao nhiêu tiền của công ty rồi,em về truyền đạt lại với chị Linh hộ anh
-Dạ
-à, mà lần này có những công ty nào ứng cử?
-Dạ có 3 công ty,IC,may mặc Hải Hà và Lăng Cô
-Ic,…IC, cái tên này nghe quen quen,đã bao giờ công ty chúng ta hợp tác với họ chưa
-Thưa,chưa ạ,IC là nhãn hàng thời trang mới thành lập được một năm nay nhưng tiếng vang của nó đã vượt mặc các giới anh chị trong làng thời trang đó anh
-Thế à,IC…IC… à đúng rồi,là nơi cô ta làm việc đây mà,Văn cười thầm,lại chạm trán nữa rồi lần này nhất định tôi sẽ đòi cho được bộ quần áo,Vân Trang cô hãy đợi đây,mỉm cười một mình Văn gọi cô thư ký lại
-Em gọi qua bên IC hẹn gặp dùm anh,anh quyết định hợp tác với họ lần này
Cô thư ký thoáng ngạc nhiên,bình thường xếp rất khó khăn trong việc chọn đối tác,họ phải tổ chức họp,thuyết trình ý tưởng rồi trên cơ sở đó anh mới chọn để hợp tác vậy mà hôm nay chỉ nghe cô nói có mấy câu về IC mà sếp đã…, thắc mắc lắm nhưng cô không dám hỏi vì không phải chuyện của mình,nhiều chuyện sẽ bị đủi
việc như chơi
Trong khi Văn hí hửng vì sắp được hợp tác với Trang thì cô lại không hề hay biết gì về việc này,sáng nay đi làm có nghe phong phanh là IC đang đấu thầu để giành quyền thiết kế trang phục nhân viên cho một công ty nào đó,cô cũng chẳng buồn quan tâm tới bởi nó không phải việc của cô,Hiện tại Trang đang vắt chân lên cổ mà chạy để chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập thu đông sau ba tháng nữa,vào thời điểm này Trang chỉ mới làm xong khâu thiết kế,còn việc chọn chất liệu ,địa điểm, nhà may cũng đã ngốn hết thời gian rồi.Đã ba ngày nay cô chưa về nhà, sáng lo việc công ty chiều lại đến “Vân Trang” mệt bở hơi tai,cô không còn sức nữa nên ngủ lại “Vân Trang ” luôn cho tiện,dạo này đang là mùa cưới nên cửa hàng rất đông khách,cũng may là có mấy anh chị em trong cửa hàng phụ giúp nên cũng đỡ chứ một mình chắc Trang ૮ɦếƭ sớm quá.Ráng hoàn thành cho xong chiếc váy cưới để mai còn giao cho khách hàng,lần này là đám cưới việt kiều nên không được để sơ xuất nếu không sẽ phải đền bù như chơi.
Sáng nay Vy đi làm thật sớm để đem đồ ăn đến cho Trang,mấy hôm nay thấy Trang làm việc vất vả mà không giúp gì được nhiều cô cũng buồn lắm nhưng chẳng biết sao giờ,cô chẳng hiểu gì về thiết kế hết thì làm sao giúp được ᴆụng vào chỉ làm hỏng việc,kéo nhẹ cửa vy thấy Trang đang ngủ trên bàn làm việc,giấy tờ bay tứ tung,mỉm cười Vy dọn dẹp lại căn phòng,xếp giấy tờ lại ngay ngắn cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức Trang dậy.Một lúc sau Trang tỉnh đậy đưa tay dụi dụi mắt cô nhìn thấy Vy ,Trang hốt hoảng nhìn đồng hồ
-Đã 7h rồi cơ à, sao em không gọi chị dậy
-Em thấy chị ngủ say nên không dám làm phiền
-Cái con nhỏ này,mà sao hôm nay em đi làm sớm vậy
-Em đem đồ ăn đến cho chị
-Thế à,vậy em ăn đi chị muộn rồi,lát chị lên công ty ăn luôn,à em kêu anh Phúc với chị Liên giao áo cho khách hàng giúp chị, địa chỉ có ghi trên giỏ rồi,thôi chị đi nha
Vy chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng Trang đang hối hả chạy ra ngoài “không biết cứ như thế này thì chị ấy còn trụ được bao lâu nữa”