“Cô có cảm thấy tôi lớn tuổi không?”
“Đối với cô, tuổi tác có thành vấn đề không?”
Hà Dương đơ người, không biết nên đáp lại sao cho đúng. Suy nghĩ một lúc, cô đáp: “Chỉ cần vẫn có thể trong khả năng chấp nhận là được.”
“Vậy, theo cô bao nhiêu tuổi thì có thể chấp nhận?” Tần Phong hỏi tiếp.
“Ừm… theo tôi là năm tuổi là vừa đủ.”
Nghe câu trả lời của Hà Dương xong, trong lòng Tần Phong cực kỳ dậy sóng. Ừm, hắn hơn cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như, chỉ mười ba tuổi thì phải…
Mười ba tuổi, vượt trên tiêu chuẩn của cô đến tận tám tuổi…
Ha ha, thật đúng là bi hài, chưa gì mà đã cảm thấy khó khăn chồng chất rồi!
Tần Phong ậm ừ xong, cũng chẳng hỏi thêm Hà Dương vấn đề gì nữa. Hắn tự biết thân biết phận, sau đó nhanh chóng đạp ga xe chạy đi.
(…)
Khu vui chơi mà Tần Phong nhắc đến nằm ở khu trung tâm thành phố Hà Đại. Hà Dương ngẩng người, nhìn chiếc đu quay đang xoay vòng vòng trước mặt mình, ánh mắt không che giấu được nét hào hứng.
“Đây giống như khu đất ở gần trường cấp ba khi xưa của tôi thì phải?”
“Ừm.”
Hà Dương vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cho dù đã làm mẹ rồi nhưng sự “ham vui’ của cô vẫn còn đó, không lẫn đi đâu được. Vòng quay ngựa gỗ lấp lánh ánh đèn, âm thanh cười đùa của trẻ thơ vang vẳng bên tai cô. Vuốt lọn tóc lòa xòa trước mặt, Hà Dương bỗng thốt ra một câu trong vô thức: “Tôi rất thích trẻ con. Nhất là khi chúng cười, mọi ưu phiền trong tôi sẽ chẳng còn nữa.”
“Trẻ con thì luôn tìm cách để trưởng thành, còn người lớn thì luôn tìm cách để bé lại. Thật lạ, để rồi chúng ta chẳng thể chọn được cách sống của mình.”
“Dù là người lớn hay trẻ con, chúng ta đều chẳng có quyền được làm thứ mình muốn.”
Mi Hà Dương hơi chớp lại, đôi mắt thoáng qua một nét buồn. Cô quay gót, không biết được lời nói của bản thân đã bị người phía sau nghe thấy toàn bộ. Hắn dõi bước theo cô gái ở trước mặt, từng bước từng bước tiến về phía cô. Cô gái của hắn, hôm nay em ấy lại buồn rồi.
Hà Dương không biết được tại sao mình lại nói nhiều lời như vậy với Tần Phong. Chỉ là, đôi lúc cô muốn trút ra một chút nỗi lòng mình cho ai đó. Tiếc là, lại chẳng ai có thể lắng nghe cô. Không một ai cả…
“Thật ra, tôi cũng mong muốn mình được bé lại.” Đến một đài phun nước, Tần Phong nhìn bóng lưng của Hà Dương, trầm ấm nói.
“Anh cũng muốn trở thành trẻ con à?” Hà Dương quay đầu nhìn Tần Phong, nói.
“Không, tôi chỉ cần được bé lại tám tuổi.”