“Được không anh? Em muốn gặp anh trai của anh để xin lỗi anh ấy. Em không hề biết là Tần Nam… hóa ra lại là con trai của…”
Tâm Tâm ngập ngừng, hình như ả định nói vế sau nhưng lại chẳng dám. Thật không thể tin được, dù qua bao lâu rồi mà chấp niệm của Tần Phong đối với Hà Dương chưa từng suy giảm, thậm chí càng ngày càng sâu đậm. Ha, còn mắt nhắm mắt mở dùng chung “vợ” với em trai mình? Thì ra, cũng có lúc hắn hèn mọn đến vậy.
Ả không để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài, chỉ ngân ngấn nước mắt, sụt sịt: “Em thấy mình sai rồi, anh à!”
Tần Bắc lau đi vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi của Tâm Tâm. Anh hơi chần chừ, định bật ra câu từ chối. Anh trai của anh là người như thế nào? Không lẽ anh còn không biết hay sao? Chỉ sợ là cô gái nhỏ của anh sẽ bị tổn thương mất!
“Nhưng mà anh ấy chẳng muốn gặp chúng ta bây giờ đâu. Anh sợ là…”
“Mình có thể chờ mà anh? Đợi anh ấy nguôi ngoai rồi, sau đó mình sắp xếp một bữa ăn để mời anh ấy ăn. Hai người dù gì cũng là anh em, với lại chúng ta cũng chưa hề làm hại đứa trẻ ấy. Chỉ cần anh thành tâm xin lỗi, anh trai anh sẽ tha thứ thôi.” Ả cố gắng thuyết phục Tần Bắc. Cơ hội này ả đã đợi rất lâu rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Những gì ả dày công sắp đặt từ đầu đến cuối, cũng chỉ vì đợi hắn trở về.
Dưới sự thuyết phục của Tâm Tâm, anh miễn cưỡng gật đầu. Nếu Tâm Tâm đã muốn như thế thì anh sẽ chiều ý cô ấy, miễn cô ấy vui là được.
“Ừm. Anh sẽ cố gắng sắp xếp.”
Nghe vậy, Tâm Tâm cười thật tươi. Ả sung sướng hôn vào má của anh ta, nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Bắc, xin lỗi anh, lại phải lợi dụng anh một lần nữa rồi!
(…)
Sau một hồi, Tần Phong cũng đưa Hà Dương cùng với Tần Nam về đến nhà.
Cô bế Tần Nam ra khỏi vòng tay của Tần Phong, những đầu ngón tay của cô lướt nhẹ qua đầu ngón tay của hắn làm tim hắn suýt nữa thì ngừng lại một nhịp. Lúc này, ánh mắt hai người giao nhau, thế nhưng hắn vẫn phải cố gắng ra vẻ bản thân thật bình tĩnh, không để lộ nội tâm của mình cho Hà Dương biết.
Dù bao lâu đi nữa, người con gái của hắn vẫn đẹp như lúc ban đầu mà họ gặp nhau. Ngày ấy, ở giữa sân trường vắng lặng, từng có một cậu thiếu niên nhìn cô gái mình thích từ phía xa. Từng cái nhíu mày, từng cái chớp mắt của cô ấy đều khiến con tim hắn loạn nhịp.
Bây giờ, dù thời gian đã qua thật lâu, nhưng hắn cứ ngỡ mình là cậu thiếu niên ấy, mãi mãi đứng nhìn cô từ phía xa. Chỉ trong bóng tối, hắn mới có can đảm chạm vào cô, vân vê tất cả những gì thuộc về cô. Bao đêm, hắn làm chuyện đó với cô, hắn đã hỏi cô rằng: “Hà Dương, Hà Dương, em có biết ai đang ở đây không?”
Trong mơ mơ màng màng, Hà Dương khe khẽ đáp: “Tần Bắc, em biết anh đang ở đây.”
Tần Phong cười khẽ, không hỏi cô nữa. Hắn đang nghĩ gì vậy nhỉ? Làm sao cô có thể biết được sự xuất hiện của hắn được? Hắn vừa muốn cô biết, vừa muốn chôn vùi bí mật này vĩnh viễn. Hắn sợ, nếu cô biết được rồi thì cả hai người chẳng còn gì cả.
Buồn cười thật, cả hai chưa từng bắt đầu, vậy tại sao lại phải nghĩ đến kết thúc của đôi bên? Chỉ có mỗi hắn đa tình mà thôi.
“Anh Tần. Không biết tôi có thể mời anh ăn một bữa được không?” Tiếng của Hà Dương vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Phong.
Hà Dương bước ra khỏi xe, bỗng quay lại nói với hắn. Cô không biết làm sao để cảm ơn hắn ta nữa. Chắc, phải mời một bữa cơm để tỏ rõ thành ý, sau đó lại tính đến chuyện đền đáp.
“Ừm.”
“Vậy vào thứ bảy được không?” Hà Dương nói.
“Được.”
Sao trông Tần Phong có vẻ miễn cưỡng vậy?
“Nếu anh bận thì…”
“Không bận.” Tần Phong cắt ngang.
“À, vậy hẹn anh vào thứ bảy, lúc sáu giờ tối nhé. Tôi sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho anh sau. Chúc anh buổi chiều vui vẻ.”
Chiếc xe của Tần Phong lăn bánh một hồi. Bỗng, ai đó ấn nút gọi cho trợ lý, lạnh lùng nói: “Hủy giúp tôi tất cả cuộc hẹn vào chiều thứ bảy.”
“Ơ, lão đại, nhưng mà…” Cậu trợ lý bất ngờ, ôi trời ạ, có chuyện gì đột xuất sao? Sao khi không lão đại lại đột nhiên hủy hẹn?
“Cứ vậy đi.”
Cậu trợ lý ú ớ, chẳng kịp nói gì thêm.