“Tần Nam… Tần Nam bị bắt cóc rồi!”
Hà Dương ngỡ ngàng trước câu nói của mẹ mình. Hai chân cô chẳng thể đứng vững nữa, chỉ có thể lặp lại một câu: “Mẹ nói sao? Tần Nam… Tần Nam bị bắt cóc?”
Bà Hà lau nước mắt, nói: “Ừ, khi nãy… lúc nãy mẹ để Tần Nam ở trong phòng… nhưng mà mẹ chỉ nghe điện thoại của Tần Bắc, lúc mẹ quay lại thì đã không thấy thằng bé đâu cả. Mẹ tìm khắp nơi nhưng không thấy cháu…”
“Tần Bắc? Anh ta gọi cho mẹ làm gì?”
“Nó chỉ nói xin lỗi với mẹ. Mẹ còn nghĩ… còn nghĩ…”
Lúc này, trong đầu Hà Dương chỉ nghĩ đến mỗi mình anh ta. Nếu không phải anh ta thì là ai? Ngoài tên khốn nạn vì một người phụ nữ mà sẵn sàng đánh đổi máu mủ của mình, thậm chí còn chẳng ngần ngại vứt bỏ chức trách của người làm cha. Cô chắc chắn, cuộc gọi kia là hoàn toàn có chủ ý.
Hà Dương không thể nghĩ thêm gì nữa, cô vội vàng lái xe đi đến nhà của Tần Bắc. Vừa đi, cô vừa gọi cho hắn không biết bao nhiêu là cuộc điện thoại, nhưng lúc nào cũng chỉ nhận được một lời: “Ngoài vùng phủ sóng.” Của phía tổng đài,
Cô nghiến răng, gằn lên: “Đồ khốn nạn! Tần Bắc! Tên khốn nạn!”
Chiếc xe của Hà Dương lao như điên trên cao tốc, cô chỉ biết đạp ga xe thật nhanh để mau chóng đến chỗ hắn. Cô đứng ở bên ngoài, đập cửa thật mạnh: “Tần Bắc, đồ khốn! Anh trả con cho tôi!”
Đáp lại Hà Dương chỉ có một người làm vườn bên ngoài, người ấy thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô thì cơ bản chẳng biết được chuyện gì đang xảy ra. Tại sao vợ cũ của thiếu gia lại trở về đây làm loạn? Chẳng phải họ ly hôn rồi à?
“Phu nhân, không biết phu nhân tìm thiếu gia…” Người giúp việc vẫn chưa sửa được xưng hô theo thói quen cũ, định cất giọng hỏi Hà Dương, thế nhưng đã bị cô chặn ngang: “Tần Bắc đâu?”
“Tôi không biết, thưa phu nhân! Không phải hôm nay hai người…” Ông định nói chuyện hôm nay hai người họ không phải gặp nhau ở tòa để ly hôn sao, chỉ mới đây thôi, tại sao cô ấy lại tìm thiếu gia rồi?
“Ông không biết anh ta ở đâu?”
Ông ấy lắc đầu, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, ông bảo: “Sáng hôm nay, tôi nhìn thấy một cô gái có mái tóc ngắn bế theo một đứa bé lên xe thiếu gia, cho đến bây giờ thì tôi vẫn chưa thấy họ trở lại.”
Tóc ngắn?
Đó không phải Tâm Tâm à? Tần Bắc đưa ả ta theo để làm gì?
Linh cảm của Hà Dương cho biết sắp có chuyện gì rất xấu xảy ra. Cô lại nhanh chóng trở về xe, thẳng đến hướng bệnh viện mà đi đến.
Ở trên xe Tần Bắc.
Tâm Tâm ôm con trai của mình, khẽ thì thầm: “Con trai của mẹ, hôm nay con được cứu rồi!”