Anh Về Với Em Được Không? - Chương 09

Tác giả: Nguyễn Lê Hoàng Mai

Đến tận khi lễ đính hôn kết thúc, Minh Nguyệt vẫn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao vị hôn phu của cô lại là Phong Dạ? Tại sao cha mẹ không thông báo gì cho cô cả?
Còn Lý Đại Minh thì sao? Anh ta đâu?
Thế giới này, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Minh Nguyệt.”
Mãi cho đến khi Phong Dạ lên tiếng gọi, Minh Nguyệt mới hoàn hồn. Chiếc xe chở hai người họ dừng lại trước một căn nhà quen thuộc, chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm… à không, là ký ức buồn của cả hai.
“Phong Dạ, khoan đã, em…” Cô muốn hỏi gì đó, thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, bao nhiêu lời muốn nói cũng vì vậy mà trôi ngược xuống bụng.
“Xuống xe.” Phong Dạ chỉ để lại cho cô một câu cộc lốc như vậy rồi mở cửa đi xuống, cũng chẳng thèm quan tâm xem là bộ váy cô mặc trên người hôm nay thật khó di chuyển biết bao nhiêu.
“Em muốn về nhà em.” Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của cô.
“Nếu ba mẹ cô cho phép thì cô có thể về, tôi cũng không giữ cô đâu.”

Minh Nguyệt lủi thủi theo sau anh, chật vật tự mình nâng váy, cõi lòng vất vả đè nén sự tủi thân đến tội nghiệp.
Nhớ ngày đó, khi hai người họ vừa về đến nhà, anh đã dịu dàng bế cô lên đến tận phòng tân hôn, chu đáo sửa soạn tất cả mọi thứ cho cô.
Phong Dạ bây giờ… thật khác quá…
Xa cách và lạnh lùng biết mấy.
Làm cô thấy tổn thương.
Mặc dù cô biết anh như thế này tất cả đều là vì cô sai trước, nhưng…
“Phong Dạ, em đau chân.”
Mang đôi giày cao gót cả ngày đã khiến chân cô bị thương, làn da trắng nõn cũng ửng đỏ cả một vùng. Minh Nguyệt dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, thanh âm theo đó mà trở nên sụt sùi, tựa như một cô bé bị lạc mất đường về, rất đáng thương.
Phong Dạ trông thấy hết, nhưng anh vẫn duy trì sự im lặng, âm trầm nhìn cô.
Sau vài giây đối mặt, cuối cùng, anh quay đi trước, tiện tay chỉ về một hướng trong nhà: “Tủ thuốc ở đằng kia.”
Thái độ rõ ràng đó dĩ nhiên là Minh Nguyệt hiểu được, cô gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn tháo giày ra rồi bỏ lên phòng. Khi đi ngang qua anh, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực rơi, nhỏ giọng: “Đêm nay em sẽ ngủ ở phòng cho khách.”
Cô sẽ không làm phiền anh thêm nữa, nếu anh không muốn nhìn thấy cô, cô sẽ tự giác tránh đi.
“Tuỷ cô thôi, dù sao đêm nay tôi cũng không ở nhà.”
Phong Dạ vừa dứt câu thì điện thoại anh đổ chuông, khi anh nhấc máy, Minh Nguyệt nghe loáng thoáng vài giọng của phụ nữ. Cô thấy anh hơi mỉm cười, dịu dàng đáp lại những cô gái đó, rồi trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Minh Nguyệt, anh quay người rời đi.
Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại sau lưng cô, Minh Nguyệt không đủ can đảm quay đầu lại.
Toàn bộ thế giới của cô như sụp đổ, những hy vọng còn le lói về một khởi đầu mới cùng anh thoáng chốc đã bị sự lạnh lùng đó thổi bay, không còn lại một chút vết tích gì.
Minh Nguyệt trơ trọi đứng giữa bốn bức tường, sự im lặng này bức cô đến nghẹt thở. Nước mắt chực trào ra, nhưng cô có làm sao cũng không thể khóc được.
Đau…
Hình như… vào đêm tân hôn, cô cũng đã đối xử với anh như vậy.
Bỏ rơi anh, đàn đúm với bạn bè.
Bây giờ…
Phong Dạ, chẳng lẽ toàn bộ những chuyện này đều là sự trả thù của anh sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc