Từ nay về sau, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Bên tai Minh Nguyệt chợt trở nên lùng bùng, mọi suy nghĩ trong não bộ bị tắc nghẽn, cuối cùng, còn sót lại rõ ràng nhất chỉ có mười từ kia.
Rõ ràng bầu trời đầy sao rực rỡ, khuôn viên này cũng được bật đèn sáng trưng, thế nhưng trước mắt cô lại tối sầm.
Có phải cô vừa nghe lầm rồi không? Phong Dạ nói… bọn họ sau này đừng gặp nhau nữa?
Không thể nào!
Minh Nguyệt vốn nuôi hy vọng rằng lần gặp gỡ này sẽ nối lại đoạn tình dang dở, Phong Dạ sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm trong quá khứ để quay về bên cô, nhưng ngờ đâu lại là chia ly suốt đời? Cho dù cô đã thật sự hối hận rồi, anh vẫn muốn rời xa cô sao?
Mắt thấy anh sắp bỏ đi, trái tim Minh Nguyệt đau đớn như sắp vỡ vụn. Cô vội vã đuổi theo anh, lại một lần nữa vươn tay ôm chầm lấy Phong Dạ, níu giữ lấy tình yêu muộn màng của đời mình.
“Phong Dạ, nếu em nói em yêu anh rồi, thì anh có còn muốn vĩnh viễn không gặp em nữa không?” Cô lấy hết can đảm để nói thật lòng mình, mong đợi sự hồi tâm chuyển ý từ anh. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thì Minh Nguyệt cũng không muốn bỏ qua.
“Muốn.” Anh chẳng cần nghĩ nhiều mà đáp ngay, “Minh Nguyệt, anh toàn tâm toàn ý muốn rời xa em.”
Minh Nguyệt cứ nghĩ rằng anh vẫn chưa biết tình cảm mình chôn giấu trong lòng, nếu như cô thổ lộ, có thể anh sẽ suy nghĩ lại thì sao? Tuy vậy, sự thật đã chứng minh, việc cô có tỏ tình hay không chẳng quan trọng gì nữa.
Anh biết, anh biết hết, chỉ là anh đã hạ quyết tâm cắt đứt tất cả với cô mà thôi.
Đôi tay mảnh mai thẫn thờ buông thõng xuống, đáy mắt vốn đang tràn đầy hy vọng giờ lại phủ một tầng sương mù dày đặc. Trông Minh Nguyệt lúc này tựa như một con 乃úp bê vải bị người ta chà đạp đến mất hết sức sống, mỏng manh đến đáng thương.
Cô không còn khóc nữa, mà cô cũng sẽ không để cho mình rơi lệ, không cho phép mình tỏ ra yếu đuối.
Giờ phút này, cô tuyệt đối không nhận bất kỳ sự thương hại nào từ anh.
Bóng lưng ấy ngày càng khuất dần, người đàn ông đó cứ từng bước, từng bước rời khỏi cuộc đời cô mà Minh Nguyệt lại chẳng biết làm gì để giữ anh lại. Cuối cùng, cô lựa chọn mỉm cười, lựa chọn âm thầm chúc phúc cho anh.
Xin lỗi anh, Phong Dạ. Xin lỗi vì ba năm trước, em đã không thể cho anh hạnh phúc mà anh mong muốn.
Bây giờ, dưới trời sao, em thật lòng mong anh hạnh phúc. Nguyện hóa thành vầng trăng, dùng ánh sáng dịu dàng của mình để ôm lấy anh mỗi khi anh buồn. Nguyện hóa thành cơn gió mát, xoa dịu mọi nỗi đau của anh.
Nguyện cầu anh mãi mãi bình an, một đời vui vẻ!
Ba năm trước, anh đã luôn ở phía sau em. Ba năm sau, hãy để em thay anh ở vị trí đó, anh nhé!
Một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, Minh Nguyệt cố gắng nén bi thương muốn quay về buổi tiệc, nhưng vừa nhấc chân lên, cô phát hiện cơ thể mình đã hoàn toàn rệu rã. Bóng dáng nhỏ nhắn dần dần đổ sụp xuống, cô nhìn chằm chằm mặt đất, lệ không ngừng tuôn rơi.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình lại bất lực như thế này.
Vậy là hết thật rồi sao? Thế là chuyện giữa cô và anh kết thúc ư?
Ba năm mong mỏi của Minh Nguyệt là để nhận cái kết cục này sao?
Cô không cam tâm!
Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ đó trông khổ sở vô cùng. Đôi tay ôm lấy đầu gối, cô gục mặt vào đó, khóc hết nước mắt. Khóc cho sự ngốc nghếch khờ dại của mình ba năm trước, khóc cho cái giá mà mình phải trả ba năm sau.
Cũng bởi vì mải mê khóc lóc nên cô không nhận ra có người đang tiến đến gần mình, sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Em thật sự không đuổi theo anh à?"
Này là... Phong Dạ? Cô kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, mặt mũi tèm lem nước mắt nhưng ánh mắt lại sáng rực lên. Anh quay lại với cô sao?
Người trước mặt thật sự đúng là Phong Dạ. Anh đút hai tay vào túi quần, chằm chằm nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra nhiều cảm xúc phức tạp mà Minh Nguyệt không thể hiểu nổi.
Mấy giây sau, anh đột nhiên vươn tay kéo cô đứng dậy, sau đó ôm chặt lấy cả người cô vào lòng. Hơi thở ấm áp lượn lờ bên tai khiến mặt cô đỏ ửng lên.
"Phong..."
"Sao bảo nhớ anh mà? Thế mà thấy anh đi lại không đuổi theo?" Đầu anh gục vào hõm cổ của cô, hít nhẹ, để buồng phổi căng đầy mùi hương thanh khiết quen thuộc. Cảm giác thoả mãn này thật sự là đã lâu rồi anh không được trải nghiệm qua.
Trái tim Minh Nguyệt nhảy nhót lung tung nơi Ⱡồ₦g иgự¢, nhịp đập mỗi lúc một nhanh. Có phải cô đang nằm mơ không? Anh thực sự đã quay lại? Đây không phải là ảo giác đúng chứ? Vòng tay này... Sự dịu dàng này...
"Phong Dạ." Cô nghe thấy giọng mình như lạc đi vì mừng rỡ, "Anh... Anh..."
"Anh làm sao? Anh quay lại với em rồi, không vui hả?"
"Không! Không! Em dĩ nhiên là hạnh phúc rồi! Nhưng mà... nhưng mà tại sao..." Cô còn tưởng rằng anh sẽ không tha thứ cho mình nữa, vì gì mà anh lại thay đổi quyết định như thế?
Anh đương nhiên hiểu rõ điều cô thắc mắc là gì nhưng không vội đáp, ngẩng đầu ngắm nhìn trời đêm tĩnh mịch.
Trăng sáng quá, sáng và đẹp đến mức khiến lòng người rung động, khiến người ta không nỡ rời mắt, không cách nào lãng quên.
Trăng trên trời, trăng trước mắt, tất cả đều đã ăn sâu vào tim anh, làm anh không đành lòng buông bỏ.
Dù có phải đánh đổi nhiều thứ hơn nữa, Phong Dạ lúc nào cũng muốn được ở bên cô thêm một lần.
"Minh Nguyệt, dẫu phải đánh đổi cả thế giới của mình, anh vẫn muốn được ở bên em."
Anh nguyện tha thứ cho mọi lỗi lầm của em trước đây, chỉ cần em toàn tâm toàn ý bên anh thời khắc hiện tại. Có em, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì anh đã yêu em một cách ngu ngốc và điên cuồng như vậy, nên xin em, đừng làm anh tổn thương hơn nữa, có được không?
Xin em, hãy yêu anh một lần đi.
___
"Chuẩn bị đi, ngày mai, tôi muốn công bố cuộc đính hôn giữa Minh Nguyệt tiểu thư và thiếu gia nhà họ Lý - Lý Đại Minh."