Lần đầu vào Diệp giaCó phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không thể chợp mắt?
Tàu hỏa đến thành phố G vào buổi trưa, thành phố xa lạ này đang vào độ nóng nực nhất. Hướng Viễn ra khỏi ga tàu, dùng tay che ánh anứg chói chang rồi cố nín thở nhìn xung quanh: ngoài đọc từ sách và xem ti vi ra, cô chưa từng nhìn thấy những tòa nhà cao, những dòng xe cộ nườm nượp như thế. Những tòa nhà và dòng xe ấy còn vô tận, tít tắp hơn cả dòng sông và khe suối ở quê. Cô đứng đây như vô số người xa lạ khác cùng đến thành phố này, phồn hoa trước mắt có hào nhoáng đến đâu thì bản thân vẫn là người ngoài. Cô chẳng có gì cả, nhưng rồi sẽ có một ngày cô có được tất cả. Cô tin rằng sẽ có ngày mình được tận hưởng một phần nào đó trong thành phố phồn hoa này, cái cô cần chỉ là thời gian.
Hướng Viễn bị mấy người phía sau đẩy lên trước vài bước. Cô dưa mắt nhìn tứ phía để tìm kiếm người được Diệp gia phái đến đón mình. Những mái đầu nhấp nhô chen chúc và dòng âm thanh hỗn loạn khiến cô khó thích ứng được ngay. Vừa đứng vững cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Hướng Viễn …”
Trong lòng cô tràn ngập một cảm giác vui sướng, dường như ga tàu xa lạ này cũng trở nên thân quen hơn. Theo tiếng gọi, cô thấy một bóng người gầy gầy, thấp hơn cô một chút đang tách đám đông, bước nhanh đến trước mặt cô. Thì ra là Diệp Quân.
“Chị Hướng Viễn, cuối cùng cũng đón được chị.”
Trước mặt Diệp Quân đang tỏ vẻ mừng vui hớn hở, Hướng Viễn giấu nhẹm đi chút thất vọng của mình. Cô tự cười thầm mình chẳng ra sao, ở nơi tạp nham thế này mà đến cả giọng nói cũng nghe nhầm được.
“Trâu … À không, Diệp Quân, sao lại là em?”, cô cười hỏi. Cô vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô sau khi cậu đổi họ.
Diệp Quân không để ý đến sự nhầm lẫn của cô, nói như thở phào một hơi: “Em cứ lo không đón được chị.”
Gần một năm không gặp, Diệp Quân trong mắt Hướng Viễn đã cao hơn, đôi gò má cũng trở nên tron trĩnh hơn nhiều. Trước kia, cậu đã trắng hơn các cậu bé khác trong thôn, giờ thiếu đi sự dãi nắng dầm mưa trước kia càng khiến cậu trắng trẻo hơn, lại thêm quần áo chỉnh tề mà ngày xưa chưa từng được mặc cũng khiến cậu có vẻ tuấn tú đnág yêu như 乃úp bê con trai vậy, hình dáng đó làm Hướng Viễn muốn véo má cậu một cái. Quả nhiên, mạ tốt phải được gieo vào ruộng màu mỡ mới được. Nếu hd nhìn thấy Diệp Quân bây giờ thì có nói cậu xấu trai nữa không? Cho dù Hướng Viễn thầm nghiêng về phía Diệp Khiên Trạch nhưng cũng phải thừa nhận rằng hai an hem nhà này, cậu em còn đẹp trai hơn cả ông anh.
Diệp Quân nói nghe có vẻ mệt mỏi, Hướng Viễn để ý thấy trán cậu đầy mồ hôi, chắc cậu đã phải tìm cô rất lâu trong đám người chen chúc kia. Rất tự nhiên, cô đưa tay lên rẽ mớ tóc của cậu ra: “Lo gì kia chứ? Tuy chị chưa đến thành phố lớn bao giờ nhưng cũng không đến nỗi lạc đường rồi bắt em phải đi tìm đâu.”
Diệp Quân có vẻ lúng túng, đỏ mặt đón lấy hành lý trong tay Hướng Viễn: “Sao nhẹ thế này?”. Nói xong, cậu chỉ tay về phía bãi đậu xe: “Tài xế của công ty bố em đang đậu xe bên kia.”
“Có gì phải mang theo đâu”, Hướng Viễn đáp. Thấy dáng vẻ cậu thế này, có lẽ đã thích nghi rất tốt với hoàn cảnh sống mới, cô cũng thấy được an ủi bởi chí ít nó cũng chứng minh quyết định giúp Diệp Khiên Trạch của cô là hoàn toàn đúng đắn. Dù gì, Diệp Quân cũng là một đứa trẻ, lúc rời khỏi quê nhà luôn lưu luyến nhưng đến một nơi tuyệt vời hơn thì thích nghi cũng nhanh hơn cả trong tưởng tượng.
Như để chứng minh chuyện này, nhìn thấy chiếc xe mà Diệp Quân nói mỗi lúc một gần, Hướng Viễn dừng chân, hỏi một câu: “Diệp Quân, những ngày vừa qua hộ đối xử tốt với em chứ?”
Ánh mắt Diệp Quân nhìn cô vẻ nghi ngại, do dự một lúc rồi gật đầu: “Tốt, rất tốt, cả nhà họ đều tốt cả.”
“Cái gì mà “nhà họ”? Phải là nhà em chứ?”, Hướng Viễn lên tiếng chỉnh ngay. Cô còn định nói thêm nhưng cửa xe đã mở, một người đàn ông trung niên dáng vóc chắc nịch bước đến chào. Hướng Viễn bèn nuốt câu mình vừa định nói vào rồi mỉm cười nhìn người đàn ông chắc là tài xế này.
“Chị Hướng Viễn, đây là chú Trần lái xe cho công ty bố em”, Diệp Quân giới thiệu. Xem ra, cậu vẫn chưa học được cốt cách thiếu gia kiêu căng.
Chú tài xế họ Trần có vẻ là người thành thật, lịch sự cười chào Hướng Viễn một câu rồi đón lấy hành lý của cô trong tay Diệp Quân, dẫn họ ra xe.
Hướng Viễn cảm ơn một tiếng rồi chui vào ghế sau ngồi. Diệp Quân không biết tại sao lại đờ ra một lúc rồi mới chậm chạp mở cửa ghế phụ nhưng không chịu vào, nghĩ một lúc rồi chui vào ghế sau ngồi cạnh Hướng Viễn. Lúc lên xe, cậu còn va đầu vào cửa một cái, đau đến đỏ bừng mặt.
Hướng Viễn mỉm cười nhìn cậu, không biết trong lòng cậu nhóc này đang nghĩ gì? Mấy hôm nữa mới đến ngày nhập học của Hướng Viễn nên khi nghe Diệp Quân nói, Diệp Bỉnh Lâm nhất quyết bảo cô đến nhà họ ở lại vài ngày. Lúc này, xe đang chạy đến nhà họ Diệp. Trên đường đi, Diệp Quân không nói nhiều sự chú ý của Hướng Viễn cũng dần dần bị cảnh vật ngoài cửa sổ thu hút. Có lẽ đoán được đây là lần đầu cô đến thành phố nên chú Trần thỉnh thoảng giới thiệu những công trình kiến trúc ven đường cho cô biết, Hướng Viễn nghe rất chăm chú, Diệp Quân cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi chú Trần giới thiệu xong, Hướng Viễn mới lơ đãng hỏi Diệp Quân: “Anh của em hôm nay bận lắm à?”
Diệp Quân “ý” lên một tiếng, đáp: “Chị Hướng Viễn, sao chị biết hay vậy?”. Cậu hạ thấp giọng khẽ nói: “Anh ấy dạo này đang làm căng với bố. Hình như chuyên ngành mà bố muốn anh vào học anh lại không thích, còn ngành anh thích thì bố lại không đồng ý.”
Trái tim Hướng Viễn trùng xuống, chẳng lẽ cô đến, anh lại ra đi sao? Cô cuống lên, hỏi gấp: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”
Diệp Quân đáp: “Em cũng không biết, có điều trong nhà hình như dì cũng rất ủng hộ anh trai ra nước ngoài học.”
“Vậy anh em nói thế nào?”
“Em… em cũng không biết.”
“Sao em lại không biết chứ?”
Diệp Quân giật bắn mình bởi sự cấp bách của cô: “Em thật sự không biết mà, anh ấy chẳng nói gì cả”, cậu phân bua.
Sao lại thế được? Hướng Viễn chỉ thấy lòng rối như tơ vò. Cô cứ ngỡ đã được gặp nhau nhưng ai ngờ cuộc sống lại thay đổi như thế. Dường như cô có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng luôn có khoảng cách chen vào giữa hai người? không, không thể, chẳng phải vẫn chưa quyết định hay sao? Sao cô lại phải khổ sở cuống quýt lên như thế?
Hướng Viễn đã thấy bình tĩnh hơn. Cô ý thức vừa nãy mình đã hơi thái quá. Diệp Quân vẫn là một đứa trẻ, cậu ấy nói không biết cũng là bình thường, sao cô lại có thể đem hết bực tức trong người trút lên cậu? Cô cười gượng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đến khi bình tĩnh lại mới quay sang nói với Diệp Quân bằng giọng cực kỳ thoải mái: “Khiên Trạch muốn ra nước ngoài, cũng bất ngờ thật. Nhưng chị cứ nghĩ cậu ấy có gì trong lòng cũng sẽ tìm em tâm sự chứ… Xin lỗi nhé, Diệp Quân. Em không giận chị chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu, chuyện của anh ấy có lẽ Diệp Linh biết rõ hơn, Chị Hướng Viễn, em thật sự không biết mà. Nếu biết, em nhất định sẽ nói cho chị.”
Hướng Viễn chuyển chủ đề theo câu nói của Diệp Quân: “Phải rồi, em và Diệp Linh sống với nhau có ổn không?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, dường như không tìm ra lời nào thích hợp để diễn tả: “Diệp Linh, chị ấy tính khí có phần… kỳ quặc, nhưng ở với nhau lâu cũng quen. Chị ấy không nói nhiều với em… Thực ra ngoài anh trai thì chị ấy rất ít khi nói chuyện với người khác, đến cả với dì – mẹ chị ấy – cũng ít nói.” Thấy Hướng Viễn có vẻ như suy nghĩ lung lắm, cậu tưởng mình nói sai điều gì liền vội vã bổ sung: “Nhưng Diệp Linh không phải người xấu, thật đấy.”
Hướng Viễn không nói gì. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Phải, cô ấy không phải người xấu. Chị biết, chị biết.”
Ấn tượng đầu tiên Diệp gia để lại cho Hướng Viễn là một tòa nhà nhỏ riêng biệt, bên ngoài có rất nhiều cây dây leo không rõ tên bám vào, nhìn chung cũng không cũ kỹ lắm nhưng chí ít cũng đã có lịch sử. Trong thành phố bê tông cốt thép này, ngôi nhà có thể gọi là hào nhoáng lộng lẫy. Hàng xóm trong thôn đều nói, sau khi Diệp Bỉnh Lâm về thành phố đã kiếm được một số tiền lớn nhưng Hướng Viễn trẻ tuổi non dại khi xuống xe, đứng trước một ngôi nhà với những dây leo như vậy đã thầm nghĩ trong lòng, cây cỏ như thế, trong núi muốn bao nhiêu có bây nhiêu, những người có tiền cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về sau, khi Hướng Viễn đã có đủ tất cả mọi thứ, nhớ lại ý nghĩ đầu tiên của mình cũng không kìm được cười mỉa mai bản thân, nói cho cùng, cô vẫn là một gian thương nên những thứ tốt đẹp của Diệp gia, cô không biết cách tận hưởng, giống như năm nào cô đã theo gót Diệp Quân bước từng bước vào ngôi nhà này, hoàn toàn không có ý thức được nó có ý nghĩa gì với bản thân. Về sau cô cũng quen với nơi mà mình đã ở bâo nhiêu năm nay nhưng vẫn không thể yêu nó được.
Chủ nhân của Diệp gia năm ấy là một người phụ nữ ít nói và dịu dàng, dung mạo cũng có mấy phần giống Diệp Linh nhưng chắc chắn thời trẻ bà còn xinh đẹp hơn con gái nhiều. Hướng Viễn cũng gọi bà là “dì” như Diệp Quân.
Khi Hướng Viễn và Diệp Quân về, Diệp Bỉnh Lâm không có nhà, bà Diệp rất vui vẻ và lịch sự đón tiếp Hướng Viễn, bảo một bà dì họ Dương rót trà cho hai đứa rồi rối rít cảm ơn Hướng Viễn vì ngày trước đã cứu Diệp Linh rơi xuống nước. Bà gợi cho người ta một cảm giác dịu dàng ấm áp, không có sự nhiệt tình quá đáng nhưng lại cảm thấy tự nhiên như người nhà khiến Hướng Viễn cảm thấy thỏai mái hơn. Cô tin rằng một bà chủ như thế chắc chắn cũng sẽ đối đãi rất tốt với Diệp Quân.
Hàn huyên một lúc, bà Diệp bắt đầu bày biện đồ cắm hoa trên trà kỷ, bà cầm chiếc kéo dài lên xén xén cắt cắt, có rất nhiều hoa mà Hướng Viễn không biết tên gọi. Một lúc sau, bà bảo dì Dương đi nấu cơm, sau đó vừa cắm những cành hoa đã được cắt tỉa gọn gàng vào trong một chiếc bình sứ trắng, vừa thuận miệng nói những chuyện trong nhà với Hướng Viễn. Chưa nói được mấy câu, Diệp Khiên Trạch đã vội vàng chạy từ trên lầu xuống, vừa nhìn Hướng Viễn vừa cười trách móc: “Sao đến mà không gọi tôi?”
Bà Diệp vẩy nước trên cành hoa, cười bảo: “Trà chưa uống được một hớp, con đã xuống rồi đó thôi?”
Diệp Khiên Trạch ngồi xuống đối diện Hướng Viễn, hỏi: “Đi đường ổn thỏa cả chứ? Tôi vốn đã hứa đi đón cậu…”
“Không sao, Diệp Quân đã nói với tôi là cậu rất bận”, Hướng Viễn cắt ngang.
“Vậy à?” Diệp Khiên Trạch có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lớn. “Tên nhóc A Quân này! Nó bảo tôi rằng, một mình nó đi là được rồi…”
Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Quân, thấy cậu đỏ bừng mặt thì mới biết những gì Diệp Khiên Trạch nói không sai chút nào.
“Em… phải… phải… không phải…”, Diệp Quân há miệng, lắp bắp giải thích nhưng nhất thời nghẹn họng không nói được gì, đành cúi gằm mặt chăm chú nhìn sàn nhà.
Diệp Khiên Trạch giải vây cho cậu, vỗ vai em trai rồi nói: “Nhóc này, có gì mà khó xử đâu! Hướng Viễn trước kia đối xử với em như em ruột, em đi đón chị ấy, chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?”
“Vậy tôi đối với cậu không tốt à?”
Diệp Khiên Trạch ngẩn ra một lúc rồi mới phát hiện lúc đó Hướng Viễn đang nhìn anh. Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ, không thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Đương nhiên rồi, Hướng Viễn, tôi còn có thể đi đâu để tìm một người bạn tốt đã bên tôi từ nhỏ như cậu chứ?” Anh khựng lại một lúc rồi quay sang nhìn bình hoa bà Diệp vừa cắm xong.
“Khiên Trạch, con thấy tác phẩm hôm nay của dì thế nào?”, bà Diệp dịu dàng hỏi.
Diệp Khiên Trạch nhìn một lúc rồi trả lời: “Thẩm mỹ của dì mỗi ngày một cao. Có điều đẹp thì đẹp nhưng con thấy có gì đó là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?”, bà Diệp chống cằm ngắm nghía thành phẩm của mình một cách kỹ lưỡng, sau đó rút một cành ra, lại cắm thêm mấy cành vào nhưng vẫn không hài lòng. “Hướng Viễn, con thấy thế nào?”, bà hỏi.
Hướng Viễn nghe bà Diệp hỏi mình thì thầm cười khổ. Cô cảm thấy những bông hoa cắm trong bình đều na ná nhau, không thể đẹp bằng hoa dại mọc đầy triền núi bao la nhưng không thể làm mất hứng chủ nhà nên cô đành nói: “Dì ơi, cháu không hiểu nghệ thuật cắm hoa lắm nhưng nhìn từ mắt một người ngoài nghề thì rất đẹp ạ”.
Mọi người nhìn bà Diệp cắm lại hoa thêm một lần nữa, đúng lúc ấy, dì Dương cũng làm xong cơm, đã bày biện mọi thứ lên bàn ăn.
“Thôi, cứ để nó thế này vậy. Chúng ta ăn cơm đã.” Bà Diệp phủi tay rồi đứng lên, mỉm cười bảo. “Hướng Viễn, chú Diệp hôm nay đi công tác tỉnh khác nhưng vẫn gọi về dặn dì phải đón tiếp cháu chu đáo. Chưa đến ngày nhập học, cháu cứ yên tâm ở lại đây vài ngày để Khiên Trạch và A Quân đưa cháu đi chơi, làm quen với mọi thứ xung quanh. Dì không giỏi nấu ăn lắm nên hôm nay nếm thử tài nghệ của dì Dương vậy. Dì ấy đã làm cho nhà này được mấy năm rồi.”
Hướng Viễn gật đầu. Mọi người ngồi vào bàn, đang chuẩn bị cầm đũa thì Diệp Quân lên tiếng hỏi với vẻ lạ lùng: “Dì ơi, sao hôm nay không thấy Diệp Linh?”
Bà Diệp đáp: “Hôm nay, nó tham gia luyện tập với đội hợp ca của trường, có lẽ sẽ về muộn một chút. Dì bảo dì Dương phần cơm rồi, không cần dợi”. Sau đó, bà lại giải thích với Hướng Viễn: “Con gái dì, cháu cũng gặp rồi đấy. Tính cách nó quá khép kín nên dì và chú Diệp đều chủ trương cho nó tham gia nhiều họat động của trường, tiếp xúc với bạn bè, như vậy rất tốt cho nó”.
Hướng Viễn nhớ đến gương mặt trắng xanh của Diệp Linh, thầm tán đồng với lời của bà Diệp. Tự nhiên, cô liếc về phía Diệp Khiên Trạch một cái, anh đang cúi đầu húp canh, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường.
Sau khi ăn được một lúc, Diệp Linh mặc một bộ váy áo đơn giản bước vào nhà. Hướng Viễn và cô nhìn nhau chào, Hướng Viễn cảm thấy dường như cô còn mỏng manh hơn cả lần trước, người như một tờ giất trắng. Cô cũng nhìn thấy Hướng Viễn, thái độ vẫn khá hữu nghị, gật đầu lên tiếng chào: “Hướng Viễn, chị đến rồi, lâu quá không gặp”.
“Ừ, Diệp Linh, lâu quá không gặp”. Hướng Viễn thấy cô nói với mẹ rằng mình sẽ ăn muộn một chút rồi đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang trà kỷ bên salon, Diệp Linh khựng lại quan sát bình hoa, cau mày nói: “Sao cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy”. Cô vừa nói vừa đưa tay nhấc một cành diên vĩ trong đó ra, rồi lại rút thêm một cành cúc đại đóa rồi lẩm bẩm: “Thế này chẳng phải đẹp hơn sao?”
Làm xong, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Khoảng cách xa như vậy nhưng Hướng Viễn vẫn biết cô đang nhìn ai, ánh mắt ấy của cô nàng rõ ràng là đang chờ đợi sự tán đồng của người đó. Diệp Khiên Trạch không nói gì, lúc đặt đũa xuống khóe môi hơi nhướn lên, Diệp Linh ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, Hướng Viễn cảm thấy hoa sau lưng cô ấy cũng mờ nhòe màu sắc.
Đêm ấy, Hướng Viễn nằm trong phòng dành cho khách của Diệp gia nhưng không thể ngủ nổi. Cô không phải là người lạ chỗ nhưng bóng dáng bình hoa trong phòng khách và hai nụ cười mơ hồ kia không ngừng hòa quyện vào nhau khiến tinh thần vốn đang mệt mỏi của cô bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo. Cô không thể nhìn nhầm, nhưng thà rằng cô nhìn nhầm, đoán nhầm, nghĩ nhầm còn hơn. Đó không phải là sự ăn ý và thân mật giữa anh trai em gái. Đó là sự hòa hợp giữa hai trái tim, sự giao lưu không cần ngôn ngữ. Đó là nụ cười hiểu ý nhau chỉ thuộc về “giữa hai người họ” mà thôi.
Cô ngồi bật dậy túm lấy ga trải giường phía dưới, chất liệu vải mềm mát và trơn tuột. Cô vận sức nhưng vẫn chẳng nắm bắt được gì, mà nắm bắt rồi cũng không thể giữ chặt.
Mình thật ngu ngốc, Diệp Linh họ Diệp, mẹ cô ta được gả cho bố anh, bây giờ họ là anh em, thế nhưng, nếu họ đồng ý thì có thể không phải thế. Năm năm rồi! Hướng Viễn nhớ ra cô và Diệp Khiên Trạch sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau đã năm năm, người hiểu anh nhất không còn là cô nữa. Hướng Viễn chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ai nhưng cô lại không ngờ rằng, cuối cùng, mình lại bại dưới tay thời gian và khoảng cách.
Hướng Viễn chưa từng xúc động như bây giờ, cô tốc chân nhảy xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài. Lần đầu tiên cô quên không hỏi bản thân mình muốn làm gì, quên hỏi xem mình làm thế này có ý nghĩa gì. Cô chỉ muốn đứng cạnh anh, có lẽ cô sẽ hỏi xem Diệp Linh có ý nghĩa gì đối với anh, có lẽ cô sẽ thuyết phục anh đnừg ra nước ngoài mà hãy ở lại bên cô, có lẽ cô sẽ chẳng nói gì, chỉ nhìn anh thật chăm chú và chân thành.
Phòng khách ở tầng một, cô bám vào tay vịn cầu thang bằng gỗ mát lạnh bước lên, đôi dép đi trong nhà bà Diệp tặng cô bước đi không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Căn phòng đầu tiên trên tầng hai, cửa phòng hé mở, Hướng Viễn lặng lẽ đứng dựa gần đó, nghe tiếng nói chuyện rì rầm từ trong phòng vọng ra, những lời cô muốn nói, những câu hỏi cô muốn hỏi, thì ra đã có người còn gấp gáp muốn có được câu trả lời hơn cô…
“Chị ta là ai? Còn em là ai?”
“Đừng đi, đừng đi có được không?”
“Em không muốn xa anh.”
…
Yêu nhiều hơn một chút thì sẽ thấp hèn như vậy. Hướng Viễn nghĩ, cô và cô gái sắc mặt tái xanh bên kia cánh cửa phòng có gì khác nhau? Màn đêm lành lạnh như vậy cũng tốt, sự xúc động và mù quáng trước đó cũng dần lạnh theo tay chân cô. Hướng Viễn bước từng bước xuống lầu, lúc quay người đi, cô thoáng nghe thấy tiếng khóc sau cánh cửa phòng.
Kỳ thực, cô và Diệp Linh vẫn khác nhau, vì ít ra, cô không cần phải khóc lóc như thế.
Hướng Viễn về phòng, với tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, mọi thứ thoáng chốc chìm trong bóng tối. Cô nhớ lại sau tiếng khóc của Diệp Linh, hình như cô đã nhìn thấy cuối hành lang cách đó hơn mười mét, cửa phòng chú Diệp và vợ cũng hé mở rồi lặng lẽ khép lại.
Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không thể chợp mắt? Hướng Viễn nhắm mắt lại, chiếc giường mềm mại xa lạ, như thể phía dưới có một đôi tay đang kéo cô xuống. Từ trước tới giờ chưa có ai nói với cô rằng buổi đêm ở thành phố còn đen tối hơn cả đường đêm khi đi trong núi, Cô nhớ đến ánh trăng phản chiếu xuống mặt suối và cả chàng thiếu niên ôm gối ngắm trăng với cô. Khi ấy anh bảo: “Chúng ta sẽ mãi mãi không có xa nhau”. Nhưng “mãi mãi” là gì chứ? Những người đang sống ai có tư cách nói mãi mãi? Cho dù muốn hay không, chẳng ai có thể hứa hẹn “mãi mãi” không xa nhau.