26.
Bởi vì việc học của tôi, tôi với Hạ Tri Hành không có công khai, trừ tiết anh dạy ra thì tôi rất ít khi gặp lại anh.
Một tuần sau khi khai giảng, do đủ loại nguyên nhân mà tôi và anh chỉ gặp nhau được có ba lần.
Buổi chiều thứ sáu, sau khi học xong, tôi đã nhịn không được trộm nhắn tin cho anh.
[Anh Tri Hành ơi ~ anh đang làm gì thế?]
Đến lúc nghỉ giữa tiết, Hạ Tri Hành mới trả lời lại: [Dạy học ở tầng dưới phòng học của em.]
[Muốn học tiết của anh quá, hu hu hu.]
[Thích toán cao cấp như vậy?]
…
[Hay lắm, anh đã thành công khiến em không nhớ anh nổi nữa, không hổ là thầy Hạ mà.]
Tôi giận dỗi để điện thoại sang một bên, cùng bạn cùng phòng lướt douyin xem, kết quả chẳng được bao lâu, Hạ Tri Hành đã trực tiếp gọi điện tới.
“Anh gọi làm gì?” Tôi giả bộ đứng đắn nghe điện thoại.
Tôi sợ bạn cùng phòng sẽ nhìn ra tôi đang yêu đương.
“Em nhớ anh.”
Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.
“Làm sao?” Tôi đỏ mặt.
“Anh cũng nhớ em.”
Thanh âm của Hạ Tri Hành xuyên qua điện thoại, phảng phất như mang theo dòng điện, chui vào tai khiến tim tôi tê tê dại dại.
Tôi che lại khuôn mặt đỏ hồng của mình, “Anh sến quá đi.”
Hạ Tri Hành cười khẽ một tiếng: “Tối anh đưa em ra ngoài ăn cơm nhé?”
“Được, em muốn ăn lẩu.”
“Ừ, đi học nhớ ngoan.”
Sau khi cúp máy, bạn cùng phòng Dụ Thanh liền thò tới trước mặt tôi, nheo mắt: “Bạn học Giản Đào, cậu rất kỳ quái.”
Lòng tôi nhấc lên, ra vẻ trấn định chỉnh quần áo: “Nói bậy cái gì thế? Tớ rất bình thường.”
Dụ Thanh “chẹp” ba tiếng, dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần nhìn tôi: “Là bạn nam trường chúng ta?”
Tôi siết chặt góc áo: “Bạn nam gì chứ? Là anh tớ, trước kia không phải tớ nói mình có anh trai làm ở đây sao? Tối nay tớ phải ra ngoài ăn cơm với anh ấy.”
Từ học kỳ đầu, Hạ Tri Hành đã thường đưa tôi ra ngoài ăn cơm, lúc đó tôi đã nói với bạn cùng phòng là mình có anh trai làm ở đây, nhưng không nói đó là Hạ Tri Hành.
“Thật?” Dụ Thanh nhướng mày, mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.
“Thật!”
Rốt cuộc thì… tôi cũng gọi anh là anh Tri Hành nhiều năm như vậy cơ mà.
27.
Buổi tối ăn lẩu xong, tôi lại quấn lấy anh đòi anh đưa đi chơi, lúc trở về đã quá giờ giới nghiêm.
“Chậc chậc, thầy Hạ, xem ra tối nay thầy phải thu lưu em rồi.”
Hạ Tri Hành đang lái xe hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái, con ngươi bình tĩnh rõ ràng viết: Đây không phải mục đích nhỏ của em hả?
Cố ý ở bên ngoài dây dưa lâu như vậy chỉ để bỏ lỡ giờ giới nghiêm, tôi nhét cho anh một cái kẹo mềm, ôm mặt cười vui vẻ: “Ôi, người ta chính là muốn ở bên anh nhiều hơn mà, vừa vặn mai là cuối tuần, anh không muốn em ở bên anh nhiều thêm chút sao?”
Hạ Tri Hành nhai kẹo, thấp giọng nói một chữ “muốn”, một chữ đơn giản thôi cũng khiến tâm tôi như nở ngàn đóa hoa.
Có một điều muốn nói, rất muốn hôn anh…
Sau khi nhìn chằm chằm môi anh đang mấp máy xong, tôi quyết đoán lựa chọn chơi điện thoại để tiêu diệt d*c vọng trong người mình.
29.
Hạ Tri Hành thuê căn hộ ở gần trường.
Dưới hầm để xe, Hạ Tri Hành tắt máy xe xong liền trực tiếp tháo đai an toàn xuống kéo tôi lại.
“Làm… ô.” Lời còn chưa nói xong, môi tôi đã bị anh phủ lấy.
Hôn xong, Hạ Tri Hành cười cười nhéo hai tai ửng đỏ của tôi, thanh âm sung sướng: “Lần sau muốn hôn cứ nói thẳng, không cần nhìn như vậy.”
Tôi giơ tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Anh xoa xoa đầu tôi: “Xuống xe đi.”
“Ừ!”
29.
Tôi với Hạ Tri Hành trò chuyện từ trong thang máy đi ra, đương nhiên chủ yếu vẫn là tôi lải nhải, anh phụ trách nghe.
“Tri Hành.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn người bọc mình kín mít trước cửa nhà Hạ Tri Hành, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là vóc dáng của một người phụ nữ.
“Bà tới làm gì?” Hạ Tri Hành nãy giờ vẫn còn cười nhẹ nay lại lạnh mặt, ngữ khí xa cách lạnh nhạt, đồng thời thoáng bước lên trước một bước, chắn ở trước người tôi.
“Tri Hành, mẹ biết sai rồi, con trở về với mẹ có được không, cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con, có được không?”
Là người phụ nữ đã vứt bỏ Hạ Tri Hành kia?
Tôi đánh giá người phụ nữ đang có vẻ bi thương che иgự¢ đằng kia, nghĩ tới bản thân lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tri Hành nho nhỏ trầm mặc ít nói, trong lòng lại sinh ra cỗ lửa giận.
Tôi còn lâu mới tin cái gì gọi là biết hối cải, hy vọng có cơ hội đền bù, bà già này chắc chắn có ý xấu!
Quả nhiên, giây tiếp theo, lời nói của Hạ Tri Hành liền nghiệm chứng suy nghĩ của tôi.
“Đào Thư Vân, đứa con trai bảo bối kia của bà mất rồi, không còn ai dưỡng lão cho bà thì cũng không hề có liên quan gì tới tôi, bà có thời gian tới làm phiền tôi thì không bằng về nhà nhân cơ hội sinh thêm đứa nữa đi.”
Thanh âm lạnh lùng của Hạ Tri Hành vang lên ở trên hành lang, từng câu từng chữ như cái 乃úa nhỏ nện trên đầu quả tim của tôi.
Người phụ này chỉ là vì đứa con trai của chồng mới mình xảy ra chuyện mất đi nên sợ không có ai nuôi mình, vì vậy mới về đây đòi Hạ Tri Hành trở lại bên cạnh sao.
“Tri Hành, mẹ cũng đã năm mươi mấy rồi, sao có thể sinh con nữa? Con chứ nhất quyết muốn tàn nhẫn với mẹ như thế sao?!” Đào Thư Vân phẫn nộ đấm vào bên tường, phảng phất như người sai là Hạ Tri Hành vậy.
Hạ Tri Hành đan mười ngón tay với tôi, bàn tay hơi dùng sức, tôi ngẩng đầu nhìn cái cằm căng chặt của anh, đau lòng Ϧóþ Ϧóþ tay anh an ủi.
“Mẹ? Mẹ tôi từ lúc tôi 6 tuổi đã sớm ૮ɦếƭ rồi! Nếu lúc trước bà đã chọn ly hôn không cần tôi nữa thì bây giờ cũng đừng nghĩ tới chuyện bảo tôi trở về bên cạnh bà!” Thanh âm của Hạ Tri Hành không tự giác mà lớn hơn chút, trong tiếng nói có sự mất khống chế mà trước giờ tôi chưa từng nghe qua.
Nói xong, anh kéo tôi đi ngang qua Đào Thư Vân vào nhà.
Người phụ nữ đằng sau còn muốn theo vào, lại bị tôi cản lại.
“Tôi là mẹ nó, cô là cái gì mà không cho tôi vào!”
Có lẽ là Hạ Tri Hành từ chối bà ta dứt khoát quá khiến bà ta gấp gáp, Đào Thư Vân lập tức trở mặt, biểu tình hung ác lại khắc nghiệt, giống như là bà mẹ kế trong truyện cổ tích.
“Ban nãy tôi nghe anh ấy nói mẹ anh ấy đã sớm ૮ɦếƭ lúc anh ấy lên 6, bà là hàng giả trôi dạt từ nơi nào tới? Nể bà là người lớn tuổi, tôi không chửi bà, phiền bà vui lòng rời khỏi chỗ này.” Tôi xụ mặt, nhịn xuống cảm giác muốn vả bà ta một cái.
Đào Thư Vân chỉ vào Hạ Tri Hành phía sau tôi, hung tợn nói: “Hạ Tri Hành! Tôi con mẹ nó sinh anh ra, nuôi anh 6 năm trời! Anh sao có thể đối xử với tôi như thế?!”
“50 vạn? Đủ chưa?” Hạ Tri Hành trực tiếp vạch rõ ranh giưới.
Đào Thư Vân vung tay, hất hàm: “Là anh nói 50 vạn! Không phải tôi!”
“Ngày mai tiền sẽ chuyển vào thẻ của bà, đừng tới làm phiền tôi nữa.” Nói xong, Hạ Tri Hành kéo tôi vào nhà, dùng sức đóng cửa cái sầm.
Tiếng đóng cửa khiến tôi sợ run lên.
Giây tiếp theo, anh ôm tôi vào lòng, đầu chôn ở cổ tôi, khàn giọng xin lỗi: “Xin lỗi em, dọa tới em rồi.”
Nhận ra được cảm xúc đang hạ xuống của anh, tôi xoa xoa sau lưng anh an ủi: “Không sao không sao! Anh…”
“Trước kia bà ta không thế.”
Hạ Tri Hành chậm rãi mở miệng, thanh âm rầu rĩ cắt ngang tôi, tôi trầm mặc, càng dùng sức ôm anh.
“Trước kia tuy tính tình bà ta không tốt nhưng vẫn sẽ nói yêu anh, sẽ mua kẹo cho anh, sẽ dạy anh cách lễ phép với người khác.”
“Sao bà ta lại biến thành thế này chứ?…”
Tôi nghiêng đầu hôn lên tai anh: “Dù có thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở bên anh.”
Anh ôm chặt tôi, qua rất lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Bởi vì em yêu anh, cho nên sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
30.
Tối hôm đó, tôi bị bà già 50 tuổi kia làm cho tức tới nỗi lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Hạ Tri Hành nằm phía sau ôm tôi vào lòng, hô hấp nóng rực phả ở bên tai tôi: “Không ngủ được?”
Tôi xoay người đối mặt với anh, tức giận bất bình: “Em cảm thấy anh cho bà ta tiền thực sự là quá hời rồi, bà ta thế mà dám đòi 50 vạn?”
Hạ Tri Hành cúi đầu mổ xuống môi tôi: “Anh sẽ không cho bà ta, yên tâm đi, ngày mai anh sẽ đưa bà ta tới cục cảnh sát.”
“Hả? Cục cảnh sất còn quản cả cái tranh chấp này sao?”
“Ừ, có quản, ngủ đi, ngày mai sẽ biết.”
Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn không ngủ được, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ sẽ làm ồn tới Hạ Tri Hành, cho tới khi có một thứ đồ lông xù xù ở trong chăn lén lút chọc vào eo tôi.
Tôi cứng đờ.
Hạ Tri Hành lại mọc tai với đuôi mèo rồi…
Tôi xoay người nhéo tai anh, trong ổ chăn, cái đuôi của anh không ngừng hất qua hất lại, biết tôi sợ ngứa còn cố ý cào qua eo tôi.
“Hạ Tri Hành, anh đừng ép em đánh anh!” Tôi xách cái lỗ tai xù lông của anh lên, gọi cả họ cả tên anh ra, cắn răng uy Hi*p anh, nào còn có bộ dáng nịnh nọt thầy Hà hay anh Tri Hành như trước.
“Em… em mắng anh.” Anh tủi thân.
… Tôi hung dữ quá rồi hả.
Được rồi!!! Không so đo với con mèo con này!
Tôi nhận mệnh buông tai Hạ Tri Hành ra, như dỗ trẻ con nói: “Được được được, em sai rồi, ngoan ~”
Đứa trẻ mất trí nào đó ở trong ổ chăn vui vẻ quơ quơ cái đuôi: “Xoa xoa cái đuôi!”
“Được được được.