Nhưng những điều tôi nói ban nãy, chỉ là để an ủi mẹ. Ai cũng biết bệnh viện càng cao cấp, số lượng tử vong càng nhiều, bước chân lên Thiên đường càng gần.
Tôi nhắm mắt thầm cầu nguyện.
“Ai là người nhà của Dương Mai?”
Cả ba chúng tôi đều đứng dậy. “Tôi”, hai người phụ nữ lao về phía bác sỹ.
“Bác sỹ, tôi là anh trai bệnh nhân, xin hỏi em tôi đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, nhóm máu lại đặc biệt, chúng tôi không có đủ, máu ở các bệnh viện khác đưa đến không kịp!” Ông bác sỹ nói một lèo, tôi toát mồ hôi.
“Tôi là em gái, chúng tôi là chị em sinh đôi!” An An chen vào. “Bác sỹ, máu của tôi nhất định phù hợp! Hãy lấy máu của tôi!”
“Nhưng tôi cần lượng lớn, cô gầy như vậy, nhiều nhất chỉ có thể lấy 500 cc.”
“Không, nhất định phải lấy của tôi, chính vì tôi mà chị bị thương.”
“Bác sỹ, tôi là anh trai, có thể lấy máu của tôi.” Tôi cũng chen vào.
“Được, đi theo tôi!”
Mỗi người lấy 500 cc, tôi còn gắng gượng được, nhưng An An bị choáng, lảo đảo.
Khi trở về, nghe thấy câu nói sung sướng của mẹ: “Mai Mai đã qua cơn nguy hiểm rồi”, tôi và An An mặc dù còn mệt nhưng đều nhảy lên, sung sướng như phát điên.
Cảm ơn Thượng đế đã cho em gái hồi sinh!
Mẹ nhìn chúng tôi rất đỗi cảm kích. Mẹ không ngớt lời cảm ơn tôi và An An.
An An vui vẻ trách mẹ. “Mẹ! Mẹ nói gì thế? Chị bị nguy hiểm, chúng con phải cứu, trách nhiệm mà!”
Mẹ vừa gật đầu lia lịa vừa lau nước mắt.
Ngày hôm sau, khi Mai Mai tỉnh lại, câu đầu tiên của An An là: “Chị, em nhớ chị quá!”
Mai Mai cười yếu ớt, chậm rãi chắp hai bàn tay giơ lên, ra hiệu cảm ơn, rồi lại chỉ tay vào иgự¢ có ý xin lỗi.
Mai Mai xin lỗi An An, còn An An thì khóc. An An nói chúng ta là chị em, trong huyết quản chúng ta chảy cùng một dòng máu. Hai chị em ôm nhau khóc, không ai còn nhớ chuyện ngày xưa, một kết thúc thật hoàn mỹ, khởi đầu cho cái mới tốt đẹp.
An An luôn trách chị sao lại đỡ nhát dao đó, Mai Mai chỉ nắm tay em gái, mỉm cười dịu dàng. Người ngoài nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc cùng cười chắc sẽ thấy thú vị lắm. Tôi đứng nhìn, mắt cay sè, lòng lâng lâng.
Khi tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Mai Mai, anh yêu em!”. An An không biết sao lại giở giọng đùa: “Ai cần tình yêu của anh! Đáng ghét!” Tôi đánh An An, nó cười khanh khách chạy khắp phòng. Mẹ hét to cẩn thận kẻo ngã. Mai Mai ngồi trên giường lặng lẽ mỉm cười, cả phòng bệnh đầy ắp tiếng cười của An An và tiếng trêu đùa của chúng tôi.
Trong huyết quản của Mai Mai có máu của tôi và An An. Được sự chăm sóc của mẹ, Mai Mai bình phục rất nhanh, mặt đã hồng hào trở lại, lại có thể mỉm cười, nụ cười trong sáng, êm đềm như mặt nước hồ buổi sớm. Mẹ hết lòng chăm sóc con gái, An An tan học là đến bệnh viện, quanh quẩn bên giường chị.
An An nói tình ruột thịt là sợi dây bền chặt không thể chia cắt.
Tình ruột thịt? Tôi nhớ lại bức thư trong túi, có lẽ không ai nghĩ, dưới cái vỏ bọc của tình ruột thịt, một tình yêu bệnh hoạn đã nảy nở, duy trì suốt mười mấy năm.
Bây giờ An An thích chăm sóc Mai Mai, hai người dường như đã hoàn toàn hiểu nhau. Trước người chị vừa qua cuộc đấu tranh với tử thần, hầu như An An không còn nhớ những lỗi lầm của chị với mình. Mẹ tíu tít bên con gái, hồ hởi hỏi han đủ điều. Không biết tự lúc nào, Mai Mai không còn nhìn tôi nữa. Tôi ra khỏi bệnh viện, gió táp vào mặt, cơn gió thực dễ chịu và gợi nhớ.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu tình yêu của em gái đối với tôi là thế nào, nhưng vẫn phải đối diện với nó, giống như mặt trời, người ta không rõ nó xuất hiện như thế nào, nhưng ngày ngày đều chiêm ngưỡng nó.
“Mai Mai, em mãi là em gái anh, anh mãi mãi là anh trai em. Cho nên anh cũng yêu em.” Tôi nói với Mai Mai lúc rời bệnh viện. An An bảo tôi lắm chuyện. Đó là lần đầu tiên tôi nói với đứa em về tình cảm của tôi dành cho nó. Tôi không biết liệu mình có bù đắp được thương tổn tình cảm của nó mười mấy năm qua?