Tôi nghĩ thầm, em gái tôi học ở trường khác, cô mà quen với nó thì mới lạ. Trong khi tôi đang bối rối thì Hồ Khả đã nói: “Nhưng trong lớp, thực tình tôi cũng chỉ biết tên một vài người, tôi không thích quan hệ rộng.”
Rồi nàng cười, nụ cười đặc trưng của người Trùng Khánh, làm dịu đi cái nắng gay gắt. Tôi thở phào, nhìn nàng cười, thời tiết có vẻ dễ chịu hơn thì phải!
Vậy, tôi mời bạn đi ăn sáng nhé! Bạn muốn ăn gì?” Tôi lại mời lần nữa, giọng đĩnh đạc như một triệu phú, tay phải bất giác sờ vào túi quần, trong đó chỉ lèo tèo vài ba đồng, thầm mong cái miệng với cặp môi hồng kia sẽ không nói tên một nhà hàng đặc sản nào cả; khi ấy, chắc tôi không thể giả bộ nghe nhầm thành quán ăn bình dân được!
Thế là tôi lại kèm thêm một câu gợi ý. “Ăn sáng nên đạm bạc, sẽ tốt cho sức khỏe, nhất là làn da.” Nói câu đó, tôi cảm thấy có lý do để nhìn vào mặt nàng, điều mà trước đó tôi không dám. Da mặt của Hồ Khả mịn như hoa phù dung, trắng như sữa.
Hồ Khả cười, bảo tôi thật chu đáo.
Tôi nghĩ thầm, không chu đáo, chẳng lẽ tôi đưa cô đi ăn ba ba tần? Tôi bèn nói thêm: “Hay là chúng ta đến nhà bếp ăn? Đi xa quá sợ bạn sẽ mệt.”
Tưởng rằng nói vậy nàng sẽ vui vẻ tán thưởng, ồ anh thật chu đáo, không ngờ nàng nói: “Ăn ở nhà bếp không ngon.”
Tôi vội vã phụ họa: “Đúng thế! Đúng thế! Thức ăn ở nhà bếp không ngon!” Thực ra, trong bụng tôi lại lẩm bẩm: “Nhưng ăn ở nhà bếp rất rẻ, cô biết không?”
Tuy nhiên, đi cùng với hoa khôi trong trường sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt – cám dỗ đó khiến tôi không nghĩ nhiều nữa.
Hồ Khả là hoa khôi. Cô ấy rất đẹp. cô ấy đang đi bên tôi; gã trai đi cạnh cô ấy là tôi lúc này đang cảm thấy mát rượi trong cái nắng oi ả của mùa hè Trùng Khánh.
Khi ra khỏi cổng trường, tôi chợt đề nghị: “Chúng ta đi ăn vằn thắn nhé, tôi biết một nhà hàng vằn thắn rất ngon.”
Thực ra khi nói câu đó tôi cố gắng thận trọng hết sức; tôi sợ cái miệng cao quý của Hồ Khả không quen ăn những thứ tầm thường như vậy. Không ngờ nàng nói, thánh thót như chim: “Được đấy, ăn món đó đi!”
Tôi kinh ngạc, một tiên nữ mà lại thích món ăn bình dân này sao, trong lòng càng thêm yêu mến. Khi một bát vằn thắn được đặt trước mặt Hồ Khả, nàng ngơ ngác: “Thì ra đây là vằn thắn sao?”
Mấy tháng sau, khi đã là bạn gái tôi, nhớ lại chuyện đó Hồ Khả nói, lúc đó nàng thật sự không biết vằn thắn là món gì, bởi vì nàng chưa từng nghe nói tới món đó bao giờ.
Người Trùng Khánh gọi đó là món xào chay, người miền Bắc chúng tôi gọi là vằn thắn.
Sau năm phút tôi đã giải quyết xong phần của mình, còn Hồ Khả vẫn chưa động đũa.
“Thế nào, không hợp khẩu vị ư?” Tôi hỏi.
“À, không, từ nhỏ tôi không ăn xào chay.” Nàng nhìn tôi, vẻ bất lực, khiến tôi vô cùng bối rối.
Tôi đành nói thực với Hồ Khả, hôm nay tôi không mang nhiều tiền, không thể đãi nàng món ăn đắt tiền. Nói xong, để cứu vãn thể diện, tôi tiếp lời: “Lần sau nhé, lần sau tôi sẽ bù cho bạn một chầu cơm Tây.”
Tôi nhìn Hồ Khả, nàng không nói gì. Tôi cực kỳ thất vọng. Tôi hoàn toàn mất tự tin.
“Đương nhiên là với tiền đề còn có lần sau.” Tôi thận trọng tự trào.
Hồ Khả ngây người trong giây lát mới bật cười khiến tôi ngạc nhiên; cười xong nàng nói: “Thà anh mời tôi một đĩa mỳ xào còn hơn!”
“Cái gì?” Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Tất nhiên nếu có thêm thịt bò thì càng tốt.” Khuôn mặt trắng ngần của nàng thoáng hồng.
Không để ý tới phản ứng của Hồ Khả, tôi hấp háy mắt. Tôi cảm động bội phần. Cô gái xinh đẹp, điềm đạm, cao quý này lại yêu cầu tôi chiêu đãi mỳ xào thịt bò?!
“Cô ơi, cho một đãi mỳ xào thịt bò, đĩa to nhé!” Tôi phấn khởi cao giọng, đã lấy lại đôi chút tự tin.
“Này, anh định hại tôi hả, làm sao ăn hết nhiều như vậy!” Hồ Khả kêu lên.
Tôi chỉ cười.
“Sao anh lại cười như thằng ngốc vậy?” Nàng mắng, rồi cũng bật cười theo.
Lúc tiễn nàng về, Hồ Khả chỉ vào ban công tầng năm nhà số bảy, nói: “Đó là phòng của tôi.”
Tôi ngửa mặt, nheo mắt nhìn lên ban công có chiếc cối xay gió đồ chơi màu da cam. Đó là phòng của Hồ Khả; đúng là nàng nói như vậy. Tôi nghĩ đó cũng chính là nơi tôi muốn tới
Trên ban công đó có mấy cối xay gió màu vàng; có cái tự động quay tít khi có gió, kích thích tính hiếu kỳ trẻ con trong tôi, và cả sự ái mộ của tôi dành cho hoa khôi nữa.
Hồ Khả lên tầng. Mấy phút sau, từ ban công tầng năm, nàng vẫy tay với tôi, nói: “Anh về đi!”