Có đôi khi lời nói dối hết sức vô hại, nhưng có đôi khi lời nói dối lại cực kì tai hại các bác ạ.
Thật!
Mai Hương đang thấy cái lời nói dối ngu ngơ của mình lại phản tác dụng mất rồi.
Rõ ràng là có thể lôi Lâm Vũ Minh về nhà thành công nhưng mà khổ một nỗi, nhập vai sâu quá, kết quả, làm cả nhà chạy đôn chạy đáo hết cả lên. T___T
Tôi biết, đâm lao thì phải theo lao, chỉ có điều, cái tên anh trai IQ cao kia chả hiểu sao lại quá tin người, hại tôi khốn đốn một phen.
Chuyện nó tưởng đơn giản mà thành dở khóc dở cười lắm các bác ạ!
**
-"Nấm, uống thuốc nào!"
-"Em không uống, em ổn rồi!"
-"Cứng đầu, Nấm bây giờ tự mình uống hay để anh giúp?"
-"Lâm Vũ Minh, đừng ép em, em nói không uống là không, anh cút ra, em muốn ngủ!"
Lão chắc bực mình tôi lắm rồi, lì lợm đứng dơ nắm thuốc trắng trắng ra, nhất quyết không chịu tránh xa cái giường của tôi.
Mẹ chắc cũng bực mình tôi lắm, bà lạnh lùng dọa:
-"Đừng có nhõng nhẹo an h mày nữa, uống thuốc đi, lớn tướng rồi, đến bản thân mình còn không lo được. Vũ Minh để đó, nó đau thì tự uống, con không phải nài nỉ như thế!"
Đó, đó, đó, mẹ thân yêu của tôi, phũ phàng không ai bằng.
Giá kể Lâm Vũ Minh nghe lời mẹ như vậy thì tôi cũng khỏe cái bụng, nhưng lão cứng đầu hơn tôi tưởng nhiều.
-"Nấm còn không uống thuốc, thì anh cứ đứng đây luôn đó!"
Còn đe dọa nữa chứ? Cơ mà có đau thật đâu mà uống T_____T
Cuối cùng, hết cách, tôi đành phải nhẹ giọng:
-"Anh tìm cho em lọ dầu đi, em xoa chút dầu, sẽ hết đau thôi!"
Lão nghe xong mủi tai, liền không ép tôi uống thuốc nữa, chạy đi tìm lọ dầu "vạn năng". Lát sau, lao cầm lọ dầu gió xanh xanh, hồn nhiên bảo tôi:
-"Nấm kéo áo lên đi, anh xoa bụng cho Nấm!"
Kéo áo lên?
Hahahahahahah....
Lâm Vũ Minh, dây thần kinh xấu hổ của anh, ngày xưa không phải bị ai rút mất rồi chứ?
Tôi giật cái lọ dầu trên tay lão, tự nhiên thấy đỏ mặt, mức độ ngây thơ của lão, quốc gia sẽ phải cấp giấy chứng nhận mất.
-"Anh còn đứng đó làm gì, mau ra ngoài, em tự làm được!"
Tưởng lão hiểu, ai dè vẫn ngây thơ hỏi lại:
-"Nấm, ổn không vậy, hồi nãy mặt Nấm tái xanh mà, thôi cứ kéo áo lên, anh xoa giúp Nấm!"
Lão vẫn còn lì lợm bám trụ, tôi nóng mặt cáu nhặng lên:
-"Mau xéo ra ngoài!"
Ơ. Mà...
Sao tự nhiên bấn loạn vậy?
Lão đi rồi, một mình ở lại trong phòng, tự nhiên tim đập rộn ràng.
Lão rõ là ngốc mà! vẫn xem tôi là đứa con nít 3 tuổi bám đuôi lão ngày xưa sao?
Lâm Vũ Minh, em sắp 16 tuổi rồi, em dậy thì rồi, em là thanh niên rồi, anh nghe rõ chưa??
Vừa bực, vừa xấu hổ, tôi.....ôm gối ngủ lăn quay ra, đến tối mịt mới dậy.
**
Vừa ngủ dậy ngửi thấy mùi thơm thơm dưới bếp, dạ dày cứ thế mà réo ầm ĩ. Chạy xuống nhà mới hay chẳng có ai, bếp ga vẫn đỏ lửa liu riu, trên bếp là nồi gì đó đang sôi sùng sục, trên bàn ăn là quyển sách dạy nấu ăn. Chắc lão đang học nấu món ăn mới, món gì nhỉ?
Tôi chạy qua, ngó thử xem cái gì, xem xong, mặt lập tức đỏ bừng.
Trời ạ, Lâm Vũ Minh, anh....rốt cuộc ngây thơ đến ngu ngơ thế này sao?
Tôi cười không được mà khóc cũng không xong.
Phải rồi. Trên trang sách đang mở, là công thức nấu ăn, ừ, thì là công thức nấu ăn thôi, không có gì lạ, chỉ là món ăn đó được người ta nhấn mạnh....giúp giảm đau bụng...kinh nguyệt cho các chị em! T___________T
Một dòng sông nước mắt, thì ra, ngay từ đầu không phải do tôi diễn xuất tài tình, mà lão đã tin, tôi là bị đau bụng tháng. ><
Tôi còn chưa kịp bất ngờ, đã thấy lão hớt hải chạy từ ngoài vào nhà. Mặt lão tái tái:
-"Nấm dậy rồi à, còn đau bụng nữa không em?"
-"Đỡ rồi!"- Tôi đỏ bừng mặt.
Lão thở hắt ra một cái rồi túm lấy cái áo khoác gió, khoác vội vàng rồi nhắc tôi:
-"Nấm canh bếp hộ anh, 5 phút nữa là xong, Nấm ăn canh đó đi cho đỡ đau bụng nhé, anh đi đây có chút chuyện!"
Còn chưa kịp cảm động, lão đã chạy biến ra khỏi nhà. Để lại tôi một mình với cái nồi canh chống đau bụng... đang sôi réo ầm ĩ.
Hời!
Đêm đó, tối mịt mù vẫn không lão thấy về, mà cả bố mẹ cũng không thấy về!