Tôn Điềm Điềm ở chỗ Thẩm Niệm Thâm cho tới đầu tháng tám.
Lúc đi, cô nói với anh trai là mình đi du lịch với bạn, không dám nói là tới chỗ Thẩm Niệm Thâm. Cô đi nửa tháng thì trở về.
Nhưng nghĩ đến lại phải vài tháng không được gặp Thẩm Niệm Thâm liền thấy luyến tiếc.
Một ngày trước khi về, Thẩm Niệm Thâm cố ý xin nghỉ để ở bên Tôn Điềm Điềm. Vốn định dẫn cô ra ngoài chơi, nào biết trời lại hạ mưa to gió lớn, bầu trời tối tăm âm u như muốn sập xuống.
Không ra ngoài được nên hai người quyết định ở nhà chơi.
Tôn Điềm Điềm không muốn để ly biệt trở nên quá thương cảm, sáng sớm liền vui vui vẻ vẻ.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại, Tôn Điềm Điềm đã tỉnh, hai tay cô nâng má, đang cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm. Thấy anh tỉnh lại, hai mắt cong lên, “Anh tỉnh dậy rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười, giơ tay ôm cô vào lòng, “Sao em dậy sớm vậy?”
Tôn Điềm Điềm ghé nửa người trêи vào người Thẩm Niệm Thâm, cô nâng đầu, cười khanh khách nhéo cằm anh, “Không còn sớm nữa đâu, đồ lười.”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, bật cười, “Ai là đồ lười?”
“Anh đó.”
Thẩm Niệm Thâm giơ tay nhéo mặt cô, “Mỗi ngày sáu giờ anh đã rời giường đi làm, cũng không biết cái đồ lười nào mỗi ngày đều ngủ đến giữa trưa mới dậy.”
Tôn Điềm Điềm bật cười, xoa xoa mặt anh, “Anh phiền thật, trêu em miết.”
Thẩm Niệm Thâm thuận thế bắt lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn một cái. Anh nhìn cô, ánh mắt thật sâu.
Tôn Điềm Điềm cũng nhìn anh, không khí đột nhiên ngưng đọng, hai người cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nhau một lát.
Tôn Điềm Điềm nghĩ đến chuyện ngày mai phải về, thương tâm giấu nơi đáy lòng đột nhiên nảy lên, cô nhịn không được hôn anh.
Cánh môi mềm mại dán vào rồi lại buông, cô lặp đi lặp lại rất nhiều lần, trong mắt Thẩm Niệm Thâm tràn đầy ý cười ôn nhu.
Tôn Điềm Điềm hôn đến thỏa mãn, cô ngẩng đầu thấy Thẩm Niệm Thâm đang cười, chút bi thương nơi đáy lòng giống như đột nhiên biến mất. Cô cũng nhịn không được cười rộ lên, nói: “Chồng, em đói bụng.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Anh đi mua cho em.”
Nói xong, anh liền từ trêи giường ngồi dậy. Tôn Điềm Điềm cũng đứng lên theo, “Em cùng anh đi mua.”
Bình thường Thẩm Niệm Thâm đi làm không có thời gian nấu cơm, cho nên trong nhà không có mua đồ ăn. Tôn Điềm Điềm cũng sẽ không nấu cơm, mấy ngày nay ở chỗ Thẩm Niệm Thâm, trước khi đi làm anh đều sẽ mua bữa sáng giúp cô, cơm trưa cô tự mình giải quyết còn buổi tối sẽ đến công ty chờ Thẩm Niệm Thâm, sau đó anh tan làm sẽ dẫn cô đi ăn.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, Thẩm Niệm Thâm vốn định một mình ra ngoài mua bữa sáng cho Tôn Điềm Điềm. Rửa mặt xong thay quần áo liền đi ra ngoài, Tôn Điềm Điềm ở trong phòng kêu, “Chờ em! Em đi cùng anh!”
Tôn Điềm Điềm sợ Thẩm Niệm Thâm đi mất liền vội vội vàng vàng rửa mặt, về phòng thay váy, đến tóc cũng chưa kịp chải đã chạy ra.
Thẩm Niệm Thâm cầm một cây dù đen đứng ở cửa, thấy Tôn Điềm Điềm đầu tóc lộn xộn chạy ra, nhịn không được cười, “Đừng chạy, anh chờ em.”
Tôn Điềm Điềm chạy tới, Thẩm Niệm Thâm giơ tay giúp cô vuốt lại mái tóc, trêи mặt đều là ý cười, “Ngốc ghê.”
Tôn Điềm Điềm cười khanh khách, cô ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, “Chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
Ngày mai phải về rồi, một giây một khắc cô cũng không muốn rời Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm không lay chuyển được, đành phải dẫn cô cùng ra ngoài.
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm xuống lầu.
Mưa to nên trêи mặt đất tích đầy những vũng nước.
Thẩm Niệm Thâm sợ Tôn Điềm Điềm bị ướt giày, anh đưa dù cho cô, “Em cầm dù đi, anh cõng em.” Nói xong anh liền ngồi xổm xuống.
Tôn Điềm Điềm cười, cô bật dù ra rồi leo lên lưng Thẩm Niệm Thâm. Cô một tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, một tay cầm dù, “Được rồi, đi thôi nào.”
Thẩm Niệm Thâm cõng cô lên rồi hướng ra bên ngoài.
Chiếc dù đen rất lớn, hoàn toàn có thể che cho hai người.
Trêи mặt đất có những vũng nước đọng rất sâu, Thẩm Niệm Thâm bước chân qua, nháy mắt nước liền thấm vào giày.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “A Niệm, giày anh bị ướt rồi.”
Thẩm Niệm Thâm nói: “Không sao, lát nữa về thay là được.”
Anh cõng Tôn Điềm Điềm đi ra ngoài, trêи đường có gặp một dì hàng xóm, thấy Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm liền cười hỏi: “Ôi, bạn gái của A Niệm đấy à?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Vâng.”
Dì hàng xóm cười, “Cháu đối với bạn gái cũng thật tốt quá nha.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Nên vậy ạ.”
Mưa quá lớn, dì hàng xóm vừa cười nói thật tốt, vừa bước nhanh về nhà.
Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm tiếp tục hướng ra ngoài ngõ nhỏ, Tôn Điềm Điềm đột nhiên hôn lên mặt anh một cái.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm ôm cổ anh, áp mặt vào má anh, “Không có gì, chỉ là muốn hôn anh thôi.”
Thẩm Niệm Thâm cười, trêи mặt hiện vẻ ôn nhu sủng nịch.
Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm ra khỏi ngõ nhỏ rồi lại đi thêm mười phút nữa, anh hỏi Tôn Điềm Điềm: “Em muốn ăn gì?”
Tôn Điềm Điềm liếc nhìn các quán ăn ven đường, chỉ vào quán "Mì qua cầu"[1] ở đối diện, “Em muốn ăn mì.”
[1] Mì qua cầu (Gọi là mỳ, nhưng thực ra đó là một món sợi gần như là 乃ún): Đây là một trong những món ăn nổi tiếng nhất đến từ tỉnh Vân Nam. Đằng sau tên của món ăn là một câu chuyện ngọt ngào về tình nghĩa vợ chồng. (Nếu các bạn muốn tìm hiểu kĩ hơn thì lên seach gg nhé.)
Thẩm Niệm Thâm cõng cô qua đó, vào tới trong tiệm anh mới buông Tôn Điềm Điềm từ trêи lưng xuống.
Tôn Điềm Điềm thu dù, cô cúi đầu xem giày Thẩm Niệm Thâm, giày của anh đã hoàn toàn ướt đẫm, ống quần cũng ướt.
Cô cúi người, kéo kéo ống quần Thẩm Niệm Thâm, “Có khó chịu không?”
“Không sao.” Thẩm Niệm Thâm nghiêng người, kéo Tôn Điềm Điềm lên rồi nhận lấy dù trong tay cô, dẫn cô đi vào trong quán.
Mì rất nhanh liền được đưa lên cùng với nồi canh nóng hổi.
Thẩm Niệm Thâm gắp mì cùng thức ăn kèm cho vào nồi canh một lát, sau đó anh lấy một cái chén nhỏ gắp mì ra cho Tôn Điềm Điềm rồi múc khoảng nửa chén canh, sau đó đặt trước mặt cô, “Ăn từ từ thôi, nóng lắm đấy.”
Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng, cô cúi đầu, cầm đũa bắt đầu ăn.
Mì rất nóng, Tôn Điềm Điềm ăn một lát mà trán đã lấm tấm mồ hôi. Thẩm Niệm Thâm cười, lấy khăn giấy giúp cô thấm mồ hôi trêи trán, “Ăn từ từ thôi, đừng nóng vội.”
Ăn bữa sáng hết nửa tiếng, Tôn Điềm Điềm uống sạch canh.
Ra khỏi quán ăn, Thẩm Niệm Thâm lại đưa dù cho Tôn Điềm Điềm rồi ngồi xổm xuống.
Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn leo lên lưng anh, một tay cầm dù.
Đối diện có siêu thị, Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm đi về hướng đối diện, nói: “Chúng ta mua thức ăn về nấu đi, trưa với tối ăn ở nhà luôn.”
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, “Được, đã lâu rồi em không ăn đồ ăn anh nấu.”
Thẩm Niệm Thâm cười, anh cõng Tôn Điềm Điềm băng qua đường lớn rồi vào trong siêu thị.
Bên ngoài trời mưa rất to, trêи đường không có người, trong siêu thị cũng vắng tanh không bóng người.
Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm đến trước khu thực phẩm tươi sống mua một chút rau dưa cùng thịt. Sau đó, Thẩm Niệm Thâm dẫn cô đến khu đồ ăn vặt, anh mua cho cô thật nhiều chocolate, kẹo bông gòn, khoai lát, Yakult, đều là những món cô thích ăn.
Hai người dạo trong siêu thị một lát, mua đủ đồ, về đến nhà đã là 10 giờ.
Giày của Thẩm Niệm Thâm hoàn toàn ướt sũng, anh thay dép ở cửa rồi xách đồ vào phòng bếp trước, sau đó mới về phòng ngủ lấy quần áo đến phòng vệ sinh tắm rửa thay đồ. “Anh đi tắm trước, một lát sẽ làm cơm trưa.”
Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng, “Em vẫn còn hơi no, tối chúng ta ăn.”
Thẩm Niệm Thâm rất nhanh liền tắm xong, anh thay một chiếc áo thun cùng quần sạch sẽ, cuối cùng cũng thấy thoải mái dễ chịu.
Thời điểm về phòng ngủ, Tôn Điềm Điềm đang ngồi bên mép giường hóng gió.
Tuy bên ngoài trời mưa to, nhưng thật ra không khí vẫn rất oi bức.
Người Tôn Điềm Điềm đang đổ mồ hôi, cô thấy rất khó chịu. Thẩm Niệm Thâm vừa ra, cô cũng vội cầm váy ngủ đến phòng vệ sinh tắm rửa một cái.
Tắm xong về lại phòng ngủ, Thẩm Niệm Thâm đang ngồi bên bàn sách, máy tính mở ra, đang viết một bản báo cáo.
Tôn Điềm Điềm đi tới, hai tay đặt trêи vai anh, ôm lấy anh từ phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, “Không phải hôm nay được nghỉ sao, sao anh lại làm việc rồi?”
Thẩm Niệm Thâm khép máy tính lại, “Không có, chờ em nên thuận tiện làm việc một lát thôi.”
Thẩm Niệm Thâm cầm tay Tôn Điềm Điềm, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi anh.
Tôn Điềm Điềm ôm cổ anh, nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Sau khi em đi rồi anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Đúng là công việc rất quan trọng nhưng thân thể càng quan trọng hơn, anh đừng có ngày nào cũng thức đêm như bây giờ nữa.”
Tôn Điềm Điềm ở chỗ của Thẩm Niệm Thâm nửa tháng, gần như tối nào anh cũng làm việc đến một hai giờ sáng. Rất nhiều lần Tôn Điềm Điềm giật mình tỉnh giấc lại phát hiện Thẩm Niệm Thâm vẫn đang làm việc ở bàn sách.
Cô thật sự đau lòng, lại nói: “A Niệm, em không cần anh phải có nhiều tiền, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, giống như bây giờ cuộc sống cũng rất vui vẻ, anh không cần quá vất vả, mỗi lần nhìn thấy anh thức đêm làm việc, em đều thật sự rất đau lòng.”
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu mới "ừm" một tiếng, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói nhiễm chút khàn khàn: “Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, em cũng phải vậy nhé.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, ôm lấy anh.
Hai người đều không nói gì, cứ như vậy an tĩnh mà ôm nhau.
Bữa sáng ăn khá trễ nên đều chưa thấy đói bụng, hai người đơn giản nằm trêи giường ngủ.
Nhưng lại ngủ không được, Tôn Điềm Điềm nằm trong lòng Thẩm Niệm Thâm, ôm anh rồi tán gẫu vài câu.
“Học kỳ sau là em năm ba, em đã hỏi thăm rồi, khoa chúng em năm tư căn bản không có tiết học, rất nhiều học trưởng học tỷ lúc học năm tư đã tự mình tìm công việc thực tập ở bên ngoài.”
Nói xong cô liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Sau khi tốt nghiệp em muốn vẽ tự vẽ truyện tranh của mình, chờ năm ba kết thúc, em liền trực tiếp tới tìm anh, được không?”
Thẩm Niệm Thâm "ừm" một tiếng, ánh mắt nhìn cô đượm vẻ ôn nhu, anh đưa tay vén tóc mái cô ra sau tai, “Anh trai của em sẽ đồng ý sao?”
Anh vẫn luôn biết, anh trai của Tôn Điềm Điềm hình như có chút ý kiến với anh.
Tôn Điềm Điềm rất nghiêm túc nói: “Vì sao lại không đồng ý? Em đã tốt nghiệp rồi, sao lại không thể tới tìm anh chứ.”
Thẩm Niệm Thâm xoa thùy tai cô, cười cười, “Được, anh chờ em.”
Bên ngoài mưa vẫn rất to, tựa như trời chưa sập thì mưa sẽ không chịu dừng.
Tôn Điềm Điềm trò chuyện với Thẩm Niệm Thâm, gió thổi hiu hiu, không bao lâu liền ngủ mất.
Ngủ một giấc đến ba giờ chiều thì bụng kêu đói, Tôn Điềm Điềm chợt tỉnh dậy.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, giơ tay xoa xoa bụng.
Qua một lát, cô lại bò lên người Thẩm Niệm Thâm, cúi đầu hôn anh.
Thẩm Niệm Thâm ngủ không sâu, tức khắc liền tỉnh, thuận tay ôm lấy eo cô, cười, “Tỉnh rồi à?”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, ánh mắt trông mong, “Em đói bụng.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm một bộ dáng đáng thương, nhịn không được cười, giơ tay xoa mặt cô, “Chờ một chút, anh đi nấu cơm cho em.”
…
Thẩm Niệm Thâm đến phòng bếp nấu cơm, Tôn Điềm Điềm chạy tới hỗ trợ.
Nhưng phòng bếp quá nhỏ, hai người hoạt động không thoải mái nên Thẩm Niệm Thâm kêu Tôn Điềm Điềm ra ngoài phòng khách xem TV.
Tôn Điềm Điềm thấy phòng bếp thật sự quá nhỏ, đành phải ra ngoài. Nhưng cũng không nhàn rỗi, cô ra cửa lấy đôi giày bị ướt nước mưa của Thẩm Niệm Thâm vào phòng vệ sinh, lấy đầy một chậu nước rồi ngồi xổm trêи mặt đất giúp anh giặt giày.
Giày được giặt sạch sẽ, cô đem phơi bên cửa sổ, sau đó lại về phòng vệ sinh giúp Thẩm Niệm Thâm giặt áo thun với quần anh vừa mới thay ra.
Cô giặt rất chậm, phải hơn nửa giờ mới xong toàn bộ.
Thời điểm Thẩm Niệm Thẩm xào xong đồ ăn mang ra, Tôn Điềm Điềm đang đứng ở phòng khách phía trước ban công phơi quần áo cho anh.
Ánh mắt anh dừng ở đôi giày được giặt sạch sẽ đặt bên cửa sổ, hơi ngẩn ra một lát, một dòng nước ấm len lỏi trong lòng anh.
Anh đặt đĩa đồ ăn xuống rồi đi đến chỗ Tôn Điềm Điềm, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cằm đặt trêи vai cô, không nói lời nào.
Tôn Điềm Điềm khóe miệng cong cong, để mặc cho anh ôm, cô cầm móc đồ treo quần anh vào.
Quần áo đều đã phơi xong, Thẩm Niệm Thâm còn chưa buông cô ra.
Hai tay anh ôm eo cô, Tôn Điềm Điềm nâng tay đặt lên mu bàn tay anh, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm có chút nghẹn lại, “Không muốn em đi.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nhiên thắt lại.
Cô quay đầu, Thẩm Niệm Thâm đang cúi đầu nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô nâng mặt anh lên, “A Niệm, anh làm sao vậy?”
Lúc này Thẩm Niệm Thâm mới ngẩng đầu, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Tôn Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt hằn tơ máu ở đối diện, bỗng nhiên thấy rất khổ sở. Cô đã rất cố gắng để mình quên đi cảm xúc ly biệt, nhưng trêи thực tế, ngày mai cô đi, ít nhất lại phải vài tháng không gặp nhau.
Cô thấy Thẩm Niệm Thâm khổ sở, chính mình cũng khổ sở theo, muốn an ủi anh, nhưng lại nói không nên lời.
Cô đơn giản ôm lấy anh, sườn mặt áp vào trước иgự¢ anh.
Thẩm Niệm Thâm cũng ôm lấy cô, không nói gì.
Trong phòng im ắng, một chút thanh âm cũng không có.
Hai người cứ ôm như vậy, thật lâu sau, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Tôn Điềm Điềm, “Anh sẽ sớm về thăm em.”
…
Đầu tháng tám, Tôn Điềm Điềm về nhà.
Vừa về nhà mấy ngày, cô lại nhốt mình vẽ tranh trong phòng, trong lòng cô khó chịu, chỉ có thể dùng vẽ tranh để giảm bớt.
Tuy rằng con gái nói ra ngoài du lịch, nhưng trong nhà đều là người thông minh, thật ra đều biết là cô đi tìm Thẩm Niệm Thâm.
Mẹ Tôn thấy con gái vẫn luôn ở mãi trong phòng, đoán được cô và Thẩm Niệm Thâm phải rời xa nhau nên trong lòng khó chịu, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Tôn Điềm Điềm ở nhà cho tới ngày 26 tháng 8 thì trường học khai giảng.
Những tháng ngày năm ba rất bận rộn, Tôn Điềm Điềm không còn trốn học ở phòng xem phim hay ngủ như trước, từ ngày đầu tiên khai giảng, mỗi một tiết học cô đều quy quy củ củ đến lớp. Có thời gian nhàn rỗi cô liền vẽ tranh trong phòng ngủ hoặc là phòng vẽ.
Cô sắp tốt nghiệp, về tương lai của mình, cô cũng có một ít kế hoạch.
Tóm lại, toàn bộ năm ba, cô đều trải qua một cách bận rộn mà phong phú.
Thẩm Niệm Thâm đang nỗ lực làm việc, cô cũng nỗ lực học tập, hai người bận rộn những việc riêng của mình, buổi tối thì nấu cháo điện thoại tầm một hai giờ đồng hồ.
Cho dù phân cách hai nơi, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đối phương nhưng vẫn như cũ cảm thấy đối phương đang ở bên người, nội tâm ấm áp lại hạnh phúc.
Những ngày tháng bận rộn tựa như dòng nước mà trôi qua rất nhanh.
Lúc gần đến Giáng Sinh, Tôn Điềm Điềm hỏi Thẩm Niệm Thâm có thể trở về hay không. Anh nói công việc bận quá, chắc là không về được.
Trong lòng Tôn Điềm Điềm rất mất mát, nhưng trêи mặt vẫn là rất vui vẻ nói: “Công việc quan trọng.”
Nửa năm nay, sự nghiệp của Thẩm Niệm Thâm phát triển không tồi, anh đã chuyển từ căn phòng mốc meo cũ kĩ đến nơi nội thành cách công ty gần hơn, thuê một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp lại hơi rộng một chút.
Tôn Điềm Điềm vì anh mà cao hứng, nói: “Chờ thêm một năm nữa, em sẽ tới tìm anh.”
Thẩm Niệm Thâm ở đầu kia điện thoại cười cười, “Được.”
Đêm Giáng Sinh, ở Hội đường Học Sinh lại tổ chức một bữa tiệc tối.
Tôn Điềm Điềm ở ký túc xá vẽ tranh, vốn không muốn đi.
Không có Thẩm Niệm Thâm, lễ Giáng Sinh cũng không có ý nghĩa gì.
Trình Đóa mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng ngủ, “Cuộc sống hằng ngày của cậu hết Thẩm Niệm Thâm lại đến vẽ tranh, ra ngoài chơi đi.”
Tôn Điềm Điềm không lay chuyển được Trình Đóa nên đành phải đi theo.
Tới Hội đường Học sinh, bên trong đã tấp nập biển người, cực kì náo nhiệt.
Bữa tiệc vẫn giống như năm trước, các sinh viên khiêu vũ trêи sân nhảy, làm quen với bạn mới.
Tôn Điềm Điềm nhìn những khuôn mặt ngây ngô đó, bỗng nhiên có chút cảm khái, chỉ chớp mắt, cô đã học năm ba rồi.
Nhớ tới lễ Giáng Sinh năm trước, cô cùng Thẩm Niệm Thâm làm hòa giống như chuyện mới ngày hôm qua.
Hội đường Học sinh rất náo nhiệt, cô đột nhiên rất muốn gặp Thẩm Niệm Thâm.
Cô ra bên ngoài gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
Nhưng điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người tiếp.
Cô lại gọi thêm vài cuộc, vẫn như cũ không có người tiếp.
Tôn Điềm Điềm ngồi xổm bên ngoài, gió lạnh thổi rào rạt bên tai, cô cảm thấy có chút lạnh, bất giác ôm chặt cánh tay.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết.
Cô nhìn bọn họ, trong lòng bỗng nhiên có chút rầu rĩ, đôi mắt đau xót, nhịn không được nước mắt rơi.
Cô nhìn chằm chằm di động, nhịn không được có chút oán trách, khóc lóc nói: “Bận như vậy sao, lễ Giáng Sinh cũng không gọi điện thoại cho em, em gọi thì anh lại không bắt máy.”
Cô vừa nói vừa khóc, “Không phải là có người khác rồi chứ.”
“Uầy, uổng công anh phải đặt máy bay trở về gấp, người nào đó thế mà còn hoài nghi anh sao?” Một giọng nói đậm ý cười đột nhiên truyền đến trong màn đêm.
Tôn Điềm Điềm đột nhiên ngẩn ra, cô ngẩng đầu, cả người hoàn toàn sửng sốt, nước mắt cũng ngưng rơi.
Thẩm Niệm Thâm một thân tây trang đen, tay trái đút trong túi quần, tay phải ôm một bó hoa hồng đứng trước mặt cô.
Anh rũ mắt nhìn cô, khóe miệng câu lấy tia cười, “Anh đã trở về rồi đây.”