Anh Tốt Nhất - Chương 103

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Bà ngoại tuổi đã lớn, lại còn đang mang bệnh trong người, vừa rồi cảm xúc quá mức kϊƈɦ động, Tôn Điềm Điềm sợ bà ngoại có chuyện, sau khi xe cứu thương tới liền đưa bà đến bệnh viện kiểm tra.
Khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ tận tình khuyên bảo dặn dò Tôn Điềm Điềm, “Bà lão tuổi đã lớn, có thể không tức giận thì tốt nhất là đừng tức giận, giữ tâm trạng vui vẻ mới tốt cho sức khoẻ của bà.”
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, “Tôi nhớ rồi, tình trạng của bà ngoại tôi hiện giờ thế nào? Không có vấn đề gì chứ?”
Bác sĩ “ừ” một tiếng, “Trước mắt không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất vẫn là nằm viện quan sát hai ngày.”
“Được, bây giờ tôi đi làm thủ tục nhập viện.”
“Được.”
Đã hơn hai giờ sáng, bệnh viện im ắng, có rất ít người.
Tôn Điềm Điềm đi làm tục nhập viện cho bà ngoại, lúc chuẩn bị đến phòng bệnh thăm bà ngoại, phát hiện người phụ nữ kia vẫn còn đứng ở trêи hành lang.
Tôn Điềm Điềm nhíu mày, đi qua đó, “Sao bà còn chưa đi? Thật sự muốn tôi gọi cảnh sát tới sao?”
Dương Anh có chút co quắp đứng ở đó, bà ta nhìn Tôn Điềm Điềm, không khỏi siết chặt lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới đủ dũng khí nói: “Bác có thể nói chuyện với con không?”
Tôn Điềm Điềm liếc nhìn bà ta một cái, mím môi.
Hoa viên bệnh viện.
Tôn Điềm Điềm vẫn lạnh mặt như cũ, “Bà muốn nói cái gì?”
Dương Anh mím môi, chậm chạp không nói gì, giống như đang ấp ủ cảm xúc, Tôn Điềm Điềm đợi một lát, rất không kiên nhẫn, “Bà không nói thì tôi đi vào.”
Nói xong liền rời đi.
“Chờ một chút!” Dương Anh lập tức giữ chặt tay Tôn Điềm Điềm, cô nhíu mày, dùng sức hất tay bà ta ra, cô nhìn chằm chằm bà ta, sự chán ghét trong mắt không chút nào che dấu.
Dương Anh đã sống 40 mấy năm trời, làm sao xem không hiểu sự chán ghét trong mắt Tôn Điềm Điềm, bà ta nói: “Bác biết là mình có lỗi với A Niệm, không có làm tròn trức trách của một người mẹ, nếu bác còn có vài phần tự mình hiểu lấy thì không nên trở về.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, quét mắt liếc bà ta một cái, nói: “Nếu bà đã tự hiểu như vậy, bây giờ trở về làm gì?”
Dương Anh bị câu nói không chút lưu tình của Tôn Điềm Điềm làm cho á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói: “Bác thật sự không còn cách nào, con trai bác bị bệnh phải làm phẫu thuật hết mấy chục vạn, bác là cùng đường mới mặt dày trở về xin A Niệm.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy, ấn đường gắt gao nhăn lại, “Con trai bà?”
Dương Anh gật đầu, “Đúng vậy, năm đó sau khi rời đi bác liền đến nơi khác làm công, sau đó quen biết chồng hiện giờ, bác có một đứa con trai và con gái, mấy năm nay tuy không giàu có, nhưng cũng còn tính là hạnh phúc, ai ngờ trước đó không lâu con trai bác đột nhiên được chẩn đoán bị bệnh bạch cầu, bác vốn không muốn đến quấy rầy A Niệm, thật sự là không còn cách nào.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy những lời này, khϊế͙p͙ sợ đến không biết nói gì.
“Bà kết hôn lần nữa, có gia đình mới, có con trai và con gái, mấy năm nay bà vẫn luôn rất hạnh phúc…” Tôn Điềm Điềm lặp lại những lời bà ta nói, không thể tưởng tượng mà nhìn bà ta, “Vậy A Niệm thì sao, trong lòng bà có từng nhớ mong đến anh ấy không? Chắc là bà sớm đã quên rồi, bà còn có đứa con trai đang ngày đêm nhớ mong, mỗi ngày tan học đều đeo cặp sách đứng ở cửa thôn chờ một tiếng, anh ấy đang đợi bà, chờ bà ngày nào đó nhớ tới mình, có thể trở về thăm mình.”
Tôn Điềm Điềm trong lúc vô tình đã tìm thấy cuốn nhật ký cũ trong ngăn kéo của Thẩm Niệm Thâm, bên trong trang giấy đều đã ố vàng. Nét chữ non nớt, mỗi một tờ đều viết giống nhau: Hôm nay mẹ vẫn không về.
Cô lật từng trang một, lật đến gần nữa cuốn sổ, thì nhìn thấy một giấy ngấm màu nước mắt.
“Hôm nay tan học, con vẫn đứng đợi mẹ ở cửa thôn như trước đây, có mấy người bạn học thấy con, hỏi con đang làm gì, con trả lời bọn họ, đang đợi mẹ, tất cả bọn họ đều cười nhạo, chỉ vào con rồi mắng là con hoang, còn nói mẹ đã không cần con nữa, con không tin.”
Lúc ấy cô lật đến đây, nước mắt rơi xuống. Cô gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, bóng người nho nhỏ đeo cặp sách đứng ở cửa thôn chờ mẹ, nhưng mẹ lại không cần anh, vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Nhật ký dừng ở sinh nhật mười một tuổi của Thẩm Niệm Thâm, anh viết: “Mẹ, mẹ thật sự không nhớ A Niệm sao? Hôm nay là sinh nhật con, A Niệm rất cô đơn.”
Nhật ký dừng ở ngày hôm đó, từ tám tuổi chờ tới mười một tuổi, anh đại khái là tuyệt vọng.
Tôn Điềm Điềm nghĩ đến Thẩm Niệm Thâm khi đó, nước mắt đã sắp không khắc chế được, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Anh, từng câu từng chữ chất vấn bà ta, “Lúc bà thương yêu con trai và con gái của bà, bà có nghĩ tới A Niệm hay không? Bởi vì bà, không có người nguyện ý làm bạn với anh ấy, bởi vì nghèo, từ rất nhỏ anh ấy đã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Lúc cả nhà bà đang hạnh phúc sống bên nhau, có biết A Niệm sống gian nan như thế nào không?”
Tôn Điềm Điềm rơi nước mắt, cô cố nén tiếng khóc nức nở, tiếp tục nói: “Hiện tại con bà bị bệnh, cần dùng tiền, cho nên mới nhớ tới A Niệm sao? Vậy bà có biết A Niệm đi đến bây giờ, đã phải chịu bao nhiêu khổ cực đắng cay không? Mấy năm trước bà ngoại bị bệnh nặng, vì kiếm tiền làm phẫu thuật cho bà, anh ấy thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Lúc ấy bà đang ở đâu? Bà đau lòng cho con mình, vậy ai đau lòng cho A Niệm?”
“Bác…” Dương Anh cũng bật khóc, nghẹn ngào nói: “Bác biết mình có lỗi với A Niệm… Nhưng mà bác…… Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bác nói cái gì cũng vô dụng, coi như bác cầu xin con, con giúp bác khuyên nhủ A Niệm, kêu nó giúp bác được không? Hiện tại nó có tiền như vậy, bác chỉ cần mấy chục vạn là đủ rồi, con giúp bác…”
“Rốt cuộc bà có tim hay không! Bà xem A Niệm là cái gì?! Công cụ kiếm tiền sao? Bà có thể yêu con trai con gái của mình như vậy, vì sao phải cố tình tàn nhẫn với A Niệm như vậy? Anh ấy cũng là con của bà, nhiều năm như vậy, bà thật sự hoàn toàn không nghĩ tới anh ấy sao?”
Dương Anh chỉ khóc, không ngừng nói: “Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”
“Người bà phải xin lỗi là A Niệm, bà tự mình nói với anh ấy!” Tôn Điềm Điềm đột nhiên có chút suy sụp. Cô không biết vì sao trêи thế giới lại có người mẹ như vậy. A Niệm làm sai cái gì, vì sao phải tàn nhẫn với anh như vậy?
Người phụ nữ trước mắt này, trong đầu chỉ có con trai hiện tại, bà ta căn bản không có một đinh tình cảm với A Niệm, bà ta chỉ muốn tiền, chỉ muốn lợi dụng anh.
“Không, bà đừng gặp anh ấy, bà đừng xuất hiện ở trước mặt anh ấy, bà đừng quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh ấy!” Tôn Điềm Điềm gần như là xuất phát từ bản năng, cô đi kéo bà ta, cô muốn kéo bà ta ra khỏi chỗ này, muốn cho bà ta biến mất.
Cô kéo bà ta, vừa nhấc đầu, lại đột nhiên phát hiện A Niệm đứng ở phía trước.
Anh đứng ở trong bóng tối, thần sắc bình tĩnh, nhưng bình tĩnh như vậy càng khiến người ta sợ hãi. Anh giống như dấu đi tất cả cảm xúc bi thương.
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên hoảng hốt, run run mà hô một tiếng, “A… A Niệm…”
Dương Anh vừa thấy Thẩm Niệm Thâm, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng bừng, kϊƈɦ động chạy tới nắm chặt tay Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con, con cứu mẹ, cứu em trai của con được không? Hiện tại thằng bé thật sự rất cần tiền, 30 vạn, chỉ cần 30 vạn là đủ rồi! Chuyện này đối với con mà nói không tính là rất khó, mẹ xin con, mẹ thật sự không thể không có thằng bé, nếu em con có chuyện gì không hay xảy ra, mẹ sẽ ૮ɦếƭ!”
“Vậy bà đi tìm ૮ɦếƭ đi, toàn bộ các người, đều đi tìm ૮ɦếƭ.” Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt sắc bén như con dao dính máu.
Anh bỗng nhiên cảm thấy mình rất ác độc, vì sao bà ta còn chưa ૮ɦếƭ? Vì sao lại còn sống? Nếu bà ta mãi mãi không xuất hiện, anh còn có thể cho là bà ta đã ૮ɦếƭ, sẽ không hận đến như vậy. Nhưng trêи thực tế, bà ta không chỉ còn sống, còn sống rất hạnh phúc. Một nhà bốn người, trai gái song toàn.
A, vậy anh là cái gì?
Dương Anh bị sự lạnh lẽo dưới đáy mắt Thẩm Niệm Thâm dọa sợ, thân thể lảo đảo lùi về sau hai bước, khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn.
Thẩm Niệm Thâm không nhìn bà ta, đi về phía trước hai bước, nắm tay Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh dẫn Tôn Điềm Điềm vào trong bệnh viện.
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn anh, thần sắc của anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Đi chưa được vài bước, Dương Anh đột nhiên hét lên, “Vì sao mày lại máu lạnh như vậy? Mày thật giống ba mày! Đều là người máu lạnh vô tình!”
Năm đó người đàn ông kia kia cũng là máu lạnh vô tình như thế này, chơi chán liền nhẫn tâm vứt bỏ bà ta, chưa đến mấy ngày liền kết hôn với người phụ nữ khác. Nếu không phải lúc ấy thương tâm muốn ૮ɦếƭ, bà ta cũng sẽ không xúc động đi gả cho tên chồng trước không có tiền đồ kia.
Thẩm Niệm Thâm tựa như không nghe thấy, một tia cảm xúc cũng không có, tiếp tục đi về phía trước.
“Mạng của mày vẫn là tao cho mày! Không có tao, cũng sẽ không có mày!”
Thanh âm truyền đến, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng dừng bước.
Anh trầm mặc một lát, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói với Tôn Điềm Điềm: “Em chờ anh một lát, lập tức đến ngay.”
Tôn Điềm Điềm nắm chặt tay anh, ánh mắt tràn ngập lo lắng, “A Niệm…”
Thẩm Niệm Thâm cong khóe môi, “Yên tâm, anh không sao.”
Anh xoay người, đi về hướng Dương Anh.
Dương Anh thấy anh quay lại, liền biết là có cơ hội xoay chuyển, bà ta vội nói: “A Niệm, con không nên trách mẹ, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, thấy thành tựu của con bây giờ, mẹ cũng mừng cho con, nếu con nguyện ý, mẹ sẽ dùng cuộc đời còn lại đền bù cho con, chúng ta người một nhà…”
“30 vạn phải không?” Thẩm Niệm Thâm vẻ mặt âm trầm, không kiên nhẫn ngắt lời bà ta.
Dương Anh ngẩn người, ngay sau đó dùng sức gật đầu, “Đúng đúng.”
Thẩm Niệm Thâm lấy ví tiền từ túi quần ra, tuỳ tay rút ra một tấm thẻ, “Trong này có 40 vạn.”
Dương Anh hết sức kϊƈɦ động, “Cảm ơn, cảm ơn, mẹ biết A Niệm sẽ giúp mẹ.”
Nói xong liền vội duỗi tay nhận lấy, Thẩm Niệm Thâm lạnh mắt liếc nhìn bà ta một cái, lúc Dương Anh đưa tay tới, anh cố ý buông tay, tấm thẻ ngân hàng kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa cứ như vậy rơi xuống đất.
Bàn tay Dương Anh giơ ra không trung bỗng dừng lại, bà ta ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía tấm thẻ ngân hàng Thẩm Niệm Thâm cố ý ném xuống đất.
Bà ta gắt gao mím môi, sau một lúc lâu, ngồi xổm xuống, nhạt thẻ ngân hàng lên.
Thẩm Niệm Thâm cắm tay vào túi quần, anh rũ mắt, từ trêи cao nhìn xuống bà ta, thanh âm lạnh lẽo không có độ ấm, “40 vạn, mua cái mạng này của tôi, từ nay về sau, mời bà vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Dương Anh nhặt thẻ ngân hàng lên, giữ chặt trong lòng bàn tay, bà ta đứng dậy, nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên nói: “A Niệm, con muốn biết ba ruột của con là ai không? Ông ta…”
“Câm miệng!” Thẩm Niệm Thâm тһô Ьạᴏ ngắt lời bà ta, ánh mắt sắc bén, “Tôi không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến bà, mời bà lập tức biến mất.”
“A Niệm, mẹ thật sự rất xin lỗi con, mẹ…”
“Cút.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc